Năm năm trước.
Trong một nhà hàng cao cấp nào đó, ăn uống linh đình.
"Uống cạn một ly, Thiếu Kiệt, đại ca thật bội phục ngươi, miếng đất Vương gia kia cư nhiên để ngươi bắt được, lão gia tử đều vui điên rồi!"
La Học uống đến mặt mày đều hồng, hướng em trai đối diện kính rượu, thúc giục nói: "Uống, đại ca đã nói như vậy, Thiếu Kiệt cậu sẽ không không nể mặt đại ca chứ?"
La Thiếu Kiệt lúc này mới trầm tĩnh bưng chén rượu lên, khẽ nhấp môi.
La Học có chút mất hứng, còn chưa lên tiếng, bạn gái dựa sát bên người đã cười nói: "Thiếu Kiệt đây là cậu không đúng, nghe nói cậu ở Vương gia có thể hét ra tiếng, như thế nào tới nơi này của đại ca, ngược lại không tự nhiên kiềm nén như vậy?"
La Thiếu Kiệt giương mắt liếc hai người một cái, tự hắn tới La gia, đại ca vẫn xem hắn như cái gai trong mắt cái đinh trong thịt, gần nhất lại là sự việc lợi ích của La gia thay đổi, hắn tự nhiên phải thêm một tầng phòng bị.
La Học mới liếc mắt nhìn bạn gái một cái, Ân Nhân lập tức hiểu rõ, bưng rượu đứng dậy, cách bàn hướng La Thiếu Kiệt kính rượu.
"Thiếu Kiệt, về sau chờ tôi gả cho đại ca cậu, chúng ta đều là người một nhà, chị dâu này trước kính cậu một ly."
Dáng vẻ cô ta như gió xuân mê người (phong tình vạn chủng - 风情万种) nói, bởi vì cúi người xuống dẫn đến lộ ra hoàn hảo phong cảnh bên trong do hai cúc áo trước ngực đã cố ý cởi ra.
Bộ dạng Ân Nhân nhỏ xinh động lòng người, được cho là mỹ nữ trong mỹ nữ, tuy rằng cô ta mới đi theo La Học, nhưng nội tâm, càng yêu thích La Thiếu Kiệt như chó săn nhỏ, còn trẻ có năng lực, bộ dạng cũng rất tuấn tú.
Lại không ngờ đến, La Thiếu Kiệt nhìn cũng không nhìn liếc đến cô ta một cái, tự bưng lên rượu đỏ: "Có phải người một nhà hay không, việc này còn chưa nói chắc được."
Ân Nhân không được sự chú ý của La Thiếu Kiệt, ngược lại còn bị hất nước lạnh, cảm thấy La Thiếu Kiệt có chút không biết điều, nhưng lúc này chưa phải lúc có thể đắc tội hắn, đành phải nhẫn nhịn, cười duyên một cái, ngồi trở về.
La Học mới hôm nay mời La Thiếu Kiệt đến, chính là vì chuyện quyền lợi của La gia thay đổi.
La lão gia tử chọn lựa người cầm quyền tiếp theo, không màng đến con thứ hay nhánh khác, chỉ xem ai có năng lực hơn, La Thiếu Kiệt thế hệ sau vượt thế hệ trước, đem sinh ý La gia quản lý kiến tạo thành có trật tự rõ ràng, hiện giờ lại nắm được giấy tờ quan trọng, mắt thấy sẽ chiếm được yêu thích của lão gia tử, khiến La Học ngồi không yên.
Gã từ nhỏ đã xem việc mình nắm quyền La gia như vật nắm được trong bàn tay, hiện giờ nửa đường lại bị một tiểu tử nhảy ra cản, bữa tiệc hôm nay, không phải là tiệc chào mừng, mà là Hồng Môn Yến* (tiệc ám sát).
Tiếp tục ăn uống trong chốc lát, vừa giao tiếp với ánh mắt của La Học, Ân Nhân lỡ tay làm rơi nát cái chén.
Đứng dậy đến nhà vệ sinh thay quần áo, cô ta dùng điện thoại gửi tin nhắn đi, đồng thời tiến trở lại phía sau phòng bếp, đem thuốc đã chuẩn bị tốt từ trước hạ vào rượu.
Ân Nhân lắc lắc bình rượu, khóe miệng cong lên một tia cười, "Xem buổi tối tỷ tỷ làm sao ép khô ngươi.
_
Chén rượu trong tay La Thiếu Kiệt rơi mạnh xuống đất, cả người hắn cũng xuôi theo ngã úp sấp xuống bàn.
La Văn Tài cùng Ân Nhân liếc nhau, dùng giày da đá đá La Thiếu Kiệt đã bất tỉnh.
"Tôi có bao nhiêu năng lực, chính là nhiêu đây bản lĩnh." Hắn cười lạnh, cầm điếu thuốc hút, "Ân Nhân, còn lại giao cho cô, sau khi xong chuyện, không thiếu lợi ích của cô."
Ân Nhân cười gằn một tiếng, dựa sát lên trước: "Chờ một chút, còn một vị khách khác."
Cô ta nói xong lại lấy điện thoại ra, đỡ La Thiếu Kiệt chụp một tấm ảnh hai người vô cùng thân mật gửi đi.
Không bao lâu, cửa xoay của khách sạn có một người vội vã chạy vào, vị thiếu niên kia thở hổn hển, một thân áo sơ mi trắng bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Tô Dật Thần theo vị trí tin nhắn, vào thang máy đến tầng mười sáu, còn chưa đến nơi, đã chợt nghe thấy âm thanh dơ bẩn ở bên trong.
"Ngô... Thiếu Kiệt, nhẹ một chút a..."
Cửa phòng kia khép hở, đứng ở trước cửa có thể nghe thấy tình hình chiến đấu kịch liệt bên trong.
Tô Dật Thần hít sâu một hơi, còn chưa đẩy cửa tiến vào, hốc mắt đã đỏ trước...
Giữa phòng là một màn nóng bỏng, một người phía trên nhiệt tình làm cho người chịu không nổi.
Ân Nhân thầm nghĩ, lúc trước còn giả bộ nghiêm trang, lên giường giống như là tiểu tử mới lớn chưa hưởng qua ngon ngọt.
Trong phòng rất tối, cô ta hé mắt hưởng thụ, mê muội vuốt ve trên cơ ngực to lớn của nam nhân, "Thiếu Kiệt, tôi so với vị kia làm cho anh hưng phấn hơn đúng không? Nếu anh nguyện ý vứt bỏ cậu ta, đi theo tôi, tôi có thể giúp anh đối phó với đại ca anh..."
Nam nhân phía trên không lên tiếng, chỉ không ngừng làm càn, khiến giường rung động kêu vang.
Ân Nhân rơi vào trầm mê, nhưng vẫn cảm thấy có điều kỳ lạ, sau đó chợt nghe thấy tiếng hừ cười từ người thứ ba trong góc phòng vắng vẻ truyền ra.
"A!" Cúi đầu thất thanh, thích thú ưỡn người.
Cô ta đột nhiên mở mắt ra, nhìn kỹ rõ ràng người phía trên không phải La Thiếu Kiệt, cô ta hét lên một tiếng đẩy người ra.
Xoay người ngồi dậy, liền đối diện với camera, ánh sáng xanh lóe lên, chứng tỏ máy quay đang hoạt động, mà bên cạnh camera, có một người ngồi bắt chéo chân thong thả ung dung.
La Thiếu Kiệt trừng mắt nhìn, vô tội nói, "Sao lại dừng?"
Tới đây, Ân Nhân còn không rõ là chuyện gì thì chính là đồ ngu từ đầu tới chân.
"La Thiếu Kiệt!!!" Cô ta thét lên chói tai, cầm lấy quần áo bối rối mặc lên người.
Switch một tiếng, La Thiếu Kiệt mở hết đèn, ngọn đèn chiếu đến một màn khó nhìn trên giường, nam nữ người trần truồng, thật sự là không thấy xấu hổ!
Tiếng cười của La Thiếu Kiệt phát ra càng thong dong, còn vỗ vỗ camera, "Yên tâm, đặc biệt chuẩn bị cho cô camera chuyên quay đêm."