Người Vợ Mất Trí Nhớ Của Trùm Xã Hội Đen Sến Súa

Chương 3: Nam nhân có dáng vẻ của con trai khi lớn




Tô Dật Thần sửng sờ đứng lên, không vì điều gì, đơn giản là vì nam nhân này có dáng vẻ quá giống với Tô Tiểu Bảo!

Vừa mới vào xuân, nam nhân mặc áo sơ mi mỏng, khoác âu phục đã giao cho quản gia, cổ áo sơ mi cài khuy kỹ tỉ mỉ, làn da quá mức trắng ngần, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, lộ ra khí chất thanh tao tuấn dật, như một cái khuôn mẫu đút ra Tô Tiểu Bảo.

Nam nhân nghiêng đầu nhìn cậu, đánh giá kỹ càng, tất cả cảm xúc trong mắt hắn, Tô Dật Thần đều xem không hiểu.

Ánh mắt kia phảng phất như mực đậm ngàn năm không phai, trái với bề ngoài thanh âm của hắn khác hẳn.

Trong nháy mắt, Tô Dật Thần chấn động cả người, có chút luống cuống.

||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||

Cậu không rõ vì cái gì, nhưng cậu rất muốn chạy trốn, theo bản năng, cậu nắm lấy túi chạy vội ra ngoài.

La Thiếu Kiệt sửng sốt, con ngươi sâu đen khẽ co rụt, khóe mắt hẹp dài chậm rãi đỏ đậm, nhanh bước đuổi theo.

"Tô Dật Thần, em quay lại cho tôi!"

Một tiếng rống giận, người hầu trong biệt thự sợ tới mức co rút không ngừng, người kia là ai vậy? Vậy mà có thể làm cho thiếu gia tức giận.

Chỉ có Ân Nhân ngã ngồi trong phòng khách, biểu tình thất hồn lạc phách (lạc hồn mất vía): "Là cậu ta, cậu ta đã trở lại..."

Có người hầu đến đỡ cô ta, vì vẻ mặt đáng sợ của cô ta mà buông ra: "Đừng chạm vào tôi! Cút đi! Cút!"

"Thiếu phu nhân..."

Tô Dật Thần chạy còn nhanh hơn thỏ, La Thiếu Kiệt không đuổi theo kịp.

Trên xe taxi, Tô Dật Thần vẫn còn đang kinh ngạc, không biết tại sao đột nhiên lại hành động như vậy, giống như có một giọng nói trong tiềm thức đang nói với cậu, chạy đi! Chạy mau!

Rõ ràng trí nhớ trống không, thân thể lại phản ứng như vậy.

Nhưng mà... Tô Dật Thần che miệng lại, người kia sao lại có bộ dạng như Tô Tiểu Bảo khi lớn sẽ?

Bên này, La Thiếu Kiệt vội vàng trở lại đại sảnh, hai mắt hung ác nham hiểm đảo qua những người liên quan, sau đó túm Ân Nhân lên hơi một, bóp cổ cô ta hỏi: "Có phải là cô đang giở trò không?!"

Ân Nhân hoảng sợ lắc đầu: "Thiếu Kiệt, tôi không biết, tôi thật sự không biết, Tô... Cậu ta nói mình là thầy giáo có ý định đến thăm hỏi gia đình, việc này thật sự không phải do tôi xắp sếp..."

La Lập đứng ở cầu thang lầu hai, mắt lạnh nhìn thấy hết thảy mọi việc, tựa hồ đối với loại tình huống như vậy thấy nhưng không quan tâm.

La Thiếu Kiệt buông tay ra, vứt người xuống đất.

Cổ Ân Nhân hiện một vòng xanh tím, cô ta ho khan hai tiếng, nghẹn ra hai hàng nước mắt: "Thiếu Kiệt, là cậu ta, là Tô Dật Thần sao? Cậu ta vẫn chưa chết, còn sống mà trở về!"

Cô ta không có một chút nào bộ dáng của thiếu phu nhân La gia, hèn mọn cực điểm, lẩm bẩm nói: "Cậu ta đã trở lại, vậy cậu sẽ để tôi rời đi chứ..."

La Thiếu Kiệt cúi đầu, tầm mắt đen kịt dừng trên người nữ nhân, nửa ngày, bộc lộ ra nụ cười khiến người dựng lông tơ: "Ân Nhân, lúc trước là cô dùng hết thủ đoạn đâm đầu vào, sao bây giờ lại muốn đi? Chỉ cần tôi chưa chết, cảnh này diễn mãi không kết! Không cần nôn nóng, về sau xuống địa ngục, tôi sẽ kéo cô theo."

Ân Nhân biểu tình bi thương, tay níu ở trên quần áo của nam nhân, vô lực cúi xuống. Lúc trước cô ta có bao nhiêu yêu nam nhân này, thì hiện tại chỉ còn sợ hãi, cô ta có thể thứ gì cũng không cần, chỉ cầu nam nhân để cô ta rời đi...