La Thiếu Kiệt bất dắc dĩ buông tay: "Chuyện dó, Bác cả hẳn là nên đi nói với cảnh sát, tìm tôi làm gì?"
Mấy năm nay, vợ chồng hai người họ vì cứu La Văn Tài ra ngoài, tốn không ít công sức!
Bán của cải, tài sản công ty dưới tay lấy tiền mặt, đút lót đủ kiểu, nhưng phía trên luôn có bàn tay ép nặng, Chung Dao oán hận nhìn về phía La Thiếu Kiệt, nếu người ra tay phía sau không phải hắn, Chung Dao sẽ đảo tên ngược lại mà viết!
Trong tay La Thiếu Kiệt còn lấy tài liệu ra tố cáo, nói đi nói lại, hắn chính là không để La Văn Tài ra tù!
Trong nhà chỉ có một đứa con này, mấy năm qua vì gã hao hết tâm, kế bên tuyệt vọng mất hết sức, Chung Dao cũng cố miễn cưỡng cười, bén nhọn chỉ trích La Thiếu Kiệt:
"Ngươi còn muốn như thế nào nữa? Công ty cũng cho ngươi, vợ chồng bọn tôi vì việc này bị thông gia từ mặt, còn bị ngươi đuổi ra khỏi La gia, bọn tôi hiện tại không có thứ gì, chỉ còn lại một đứa con trai này ngươi cũng không chịu buông tha sao!"
La Thiếu Kiệt thầm cười, "Thím có phải có hiểu lầm gì hay không, công ty là tôi lấy được bằng thực lực, bà bị đuổi ra khỏi La gia, còn không phải là vì bà hạ độc vào đồ ăn của tôi sao?" Hắn nói ra rất thoải mái ung dung.
Mà khi đó, hắn thiếu chút nữa vì vậy mà thấy diêm vương, lượn mấy vòng, trở lại hoàn hảo không tổn hại gì.
Không có cách, diêm vương gia cũng không thu hắn, chỉ có thể trở về báo người khác.
Hắn như là nói đến chuyện gì buồn cười, "Thím muốn gặp lại đại ca, tôi thật ra có một biện pháp."
Nói xong hắn nhìn về phía La Văn Tấn, "Lúc trước thím đầu độc tôi vẫn còn lại video, đợi tôi giao ra, thím đi tù, có thể từ từ cùng đại ca trò chuyện.
La Văn Tấn sợ tới mức run lên, "Thiếu Kiệt, chúng ta không phải có ý kia!"
Chung Dao cũng sợ hãi, bị La Văn Tấn tát mạnh một cái tới, "Không biết điều, không nói cũng không câm!"
Hiên tại còn có thể làm sao bây giờ, nói thêm gì đi nữa cũng khiến vợ dù muốn hay không sẽ rơi vào phiền toái! Không có việc gì mà tên điên La Thiếu Kiệt không làm được, bọn họ mấy năm nay gặp qua ít nhiều thủ đoạn của hắn, tới nỗi nhắc đến là kinh hãi!
Hai vợ chồng bọn họ tới nhanh, trốn cũng nhanh.
Đuổi hai người bọn họ đi, La Thiếu Kiệt xoay người lên lầu, bên ngoài lại có người tới.
Quản gia: "Là thư ký Lý"
"Không gặp", tâm tình hắn hôm nay không tốt, một đám vội vàng tới khóc nháo.
Quản gia: "Nói là việc ngài cho hắn điều tra, đã tra ra."
Bước chân lên lầu của La Thiếu Kiệt dừng lại, quản gia liền hiểu, xoay người mời thư ký Lý vào.
Đi đến thư phòng, La Thiếu Kiệt mở ra báo cáo chuẩn đoán bệnh án, "Tạm thời mất trí nhớ? Là ý gì?"
Thư ký Lý: "Hỏi qua bác sĩ khám cho Tô tiên sinh ngày đó, Tô tiên sinh được đưa tới trong tình trạng đầu bị va chạm lâm hôn mê, sau khi tỉnh lại việc gì cũng không nhớ rõ."
La Thiếu Kiệt nghiêm mặt, "Nói như vậy em ấy thật sự mất trí nhớ?"
Thư ký Lý mắt nhìn mũi mũi hướng tim, nhấn mạnh nói, "Tô tiên sinh có con trai, vài năm qua đều một mình mang theo con trai cùng sinh hoạt
"Em ấy không kết hôn?", La Thiếu Kiệt trên mặt đầy bất ngờ.
Thư ký Lý lắc đầu, "Hẳn là không có, trên tài liệu để trống, ngay cả tin tức công dân cơ bản cũng bị hủy, hiện tại điều tra kỹ hơn chỉ sợ sẽ khó."
Bị hủy? La Thiếu Kiệt đứng dậy, bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, Thần Thần, em năm đó rốt cuộc đã trải qua chuyện gì...
Buổi tối tám giờ hơn, La Thiếu Kiệt lái xe đỗ ở chỗ Tô Dật Thần, dưới lầu tiểu khu.
Hướng lên căn phòng còn sáng đèn trên tầng ba kia, chính là nơi ở của Tô Dật Thần, hắn dựa vào cửa xe, trong tay kẹp điếu thuốc lóe đốm sáng đỏ.
Hút một hơi, khói cay xộc vào yết hầu, khiến hắn ho khan kịch liệt đứng dậy.
"La Thiếu Kiệt?" một tiếng gọi nhẹ bất ngờ.
La Thiếu Kiệt quay đầu lại, Tô Dật Thần thấy rõ, đi qua ngửi được một luồng khói thuốc xộc mũi, cậu ho khan hai tiếng, "Đứng ở nơi này hút thuốc làm gì lại không về nhà?"
Cậu vẫn giống với trước kia, không ngửi được khói thuốc, vừa hít vào liền ho khan.
La Thiếu Kiệt dập tắt thuốc lá, bất ngờ bước nhanh tới chỗ cậu, thời điểm người còn chưa phản ứng được, một tay ôm người vào lòng ngực.