“Nhanh cắt bánh đi!” Lục Kiến Thâm nghiêng đầu, dễ dàng né tránh Phương Thanh Liên, sau đó bình tĩnh nói.
Phương Thanh Liên không để ý, vui vẻ buông anh ra: "Dạ vâng, vị dâu, là loại em thích nhất."
"Ừm, thích thì tốt."
"Em cắt bánh trước đi, anh ra ngoài chút."
Ra khỏi góc, Lục Kiến Thâm lập tức gọi cho Lâm Tiêu: "Ngươi đi ra chút."
“A, Lục tổng, ý ngài là gì?” Lâm Tiêu trong đầu thắc mắc.
"Ta đang ở cùng nhà hàng với ngươi, ở phòng đối diện."
"Được, Lục tổng, tôi tới ngay."
Ngay khi Lâm Tiêu ra khỏi phòng, nhanh chóng tìm thấy Lục Kiến Thâm.
“Hai người làm sao lại ở đây?” Lục Kiến Thâm nhíu mày nhăn trán, điều này hiển nhiên vượt xa ngoài ý muốn của anh.
" Lục tổng, tình cờ, hoàn toàn là tình cờ, là thiếu phu nhân tuỳ ý chọn khi đi ngang qua đây."
"Vừa rồi cô ấy xảy ra chuyện gì vậy? Ta thấy người phục vụ lúng túng cuống quýt."
“Vừa rồi Thiếu phu nhân bị nước sôi làm bỏng một chút.” Lâm Tiêu nói.
"Chăm sóc cô ấy thế nào rồi, chỗ phỏng sao rồi? nghiêm trọng không?"
"Có chút sưng đỏ."
Nghe đến đây, Lục Kiến Thâm bước tới, đi thẳng đến phòng riêng của Nam Khê.
“Nam tiểu thư cô đợi một lát, tôi đi lấy thuốc trị bỏng giúp cô.” Người phục vụ ân cần nói.
Nam Khê cúi đầu nhìn xuống chỗ sưng đỏ tấy trên tay mình, lắc đầu lãnh đạm nói: "Bỏ đi, lát nữa tôi tự rửa sạch bằng nước lạnh là ổn rồi."
Có thể là trái tim cô đau quá, cô cảm thấy vết thương cũng dường như không đau lắm.
" Ẩu tả."
Lục Kiến Thâm vừa nói, vừa bước vào.
Nhìn thấy anh, Nam Khê ngơ ngác, vì hoàn toàn không ngờ anh sẽ qua đến.
Anh ta không phải ở phòng đối diện sao?
Và cô ấy đã ở cùng Phương Thanh Liên vào ngày sinh nhật của cô ấy vừa rồi, cô ấy đang cắt bánh và thể hiện tình cảm.
"Bị thương sao không bôi thuốc?"
Nói xong, nhìn phía người phục vụ ra lệnh: "Đi lấy thuốc."
"Vâng, tôi đi ngay."
“Không phải anh đang tổ chức sinh nhật cho hồng nhan tri kỉ của mình sao? Lại đi mất để cô ấy một mình qua đây?” Giọng của Nam Khê, chứa đầy sự ghen tị không thể che giấu.
"Không phải sinh nhật, ngày này chỉ là đối với cô ấy rất đặc biệt, tôi không muốn cô ấy tiếp tục suy đồi suy sụp tinh thần. cho nên muốn động viên cô ấy một chút, chỉ thế thôi."
Nói xong, Lục Kiến Thâm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Nam Khê, nắm lấy cổ tay cô, xem xét tỉ mỉ.
Khi nhìn thấy mu bàn tay sưng đỏ một mảng lớn, hung dữ cau mày: "Cũng sắp tốt nghiệp rồi, không phải là một cô gái nhỏ nữa, em vẫn chưa thể học cách chăm sóc bản thân sao."
“Còn chưa tốt nghiệp mà!” Nam Khê thì thào nói nhỏ.
Cô tốt nghiệp đại học liền lên học cao học, nghiên cứu sinh tổng cộng là ba năm, thời gian học sau đại học, nếu như mọi việc thuận lợi, cô vẫn còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp.
"Vậy cũng không phải là một cô gái nhỏ rồi."
"Ai nói, tôi dễ thương, dịu dàng, tôi cứ là cô gái nhỏ."
"Từ khi nào cô gái nhỏ được định nghĩa như vậy nhỉ? Bà xã Lục, nhớ kỹ thân phận của em, hiện tại em là một người phụ nữ đã có gia đình."
Nam Khê bĩu môi: "Vậy liên quan gì, trái lại sẽ sớm không còn nữa, tâm tình tôi tốt, tôi chính là một cô gái nhỏ, không được à!"
Lục Kiến Thâm bất lực trước những gì cô nói, vì vậy anh chỉ có thể bất lực lắc đầu thở dài: "Được rồi, tôi vẫn luôn mười tám tuổi, tôi sẽ luôn là một cô gái nhỏ, được không?"
Nam Khê lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Người phục vụ nhanh chóng đưa thuốc thoa ngoài da tới, Lục Kiến Thâm từng bước tới.
“Ngoan một chút, đưa tay ra đây.” Anh nhìn Nam Khê và nói.
"Ừm."
Nam Khê đặt hai tay lên bàn một cách ngoan ngoãn.
Lục Kiến Thâm một tay cầm hộp thuốc, tay kia cầm tăm bông, dùng ngón tay mảnh khảnh từng chút từng chút, kiên nhẫn xoa thuốc cho cô.
Đường nét góc nghiêng của anh ấy thực sự rất đẹp, với những đường nét đẹp mịn màng, ngũ quan sắc sảo, tất cả đều lấp lánh phát sáng trong ánh đèn.
Anh dường như vĩnh viễn không cần tô điểm cho bản thân, bởi vì bất luận đi đến đâu cũng sẽ mang theo hào quang của riêng mình.
Cô từ trước đến nay không dám tưởng tượng rằng, một người xuất sắc như vậy lại trở thành chồng của cô.
Không ngờ được, anh vậy mà thực sự bằng lòng cưới cô.
Ngày cả hai cùng nhận giấy chứng nhận đăng kí kết hôn, cô cảm thấy mọi thứ cứ mơ màng như một giấc mơ.
Sau khi kết hôn, những tưởng anh sẽ lạnh nhạt với cô, rất xa cánh, thậm chí sẽ ghét bỏ cô.
Bởi vì nếu như không có cô, ông nội sẽ không ép mình và anh ấy thành hôn, có thể như tất cả lời nói của Phương Thanh Liên, có thể một ngày nào đó, dưới sự nổ lực của anh ấy, ông nội thực sự chấp nhận Phương Thanh Liên cũng không phải là không thể.
Cho nên, Nam Khê không bao giờ dám mơ mộng hão huyền về cuộc hôn nhân này, cô đã chuẩn bị sẵn sàng bị anh ta xem thường, bị anh bỏ đi trong sự lạnh lùng.
Cô ấy cũng sẵn sàng rồi, một đời thật tâm và dành tình yêu ấm áp cho anh ấy, làm cho anh ấy tan chảy.
Nhưng, tất cả mọi thứ cô suy tính trước đã không xảy ra.
Sau khi kết hôn, anh ấy giống như một người chồng hoàn mỹ.
Mọi thứ, dù to hay nhỏ, đều được anh sắp xếp theo một trật tự hoàn hảo.
Anh ấy cũng sẽ yêu thương cô, che chở cho cô ấy;
Nâng đỡ cô ấy, cho cô ấy tiền tiêu, tôi sẽ mua cho cô ấy rất nhiều đồ trang sức vàng bạc và quần áo, cho cô ấy một cái thẻ.
Thậm chí còn cho cô uống thuốc, còn hậu thuẫn cho cô.
Khi màn đêm dày đặc, anh sẽ giống như tất cả đàn ông, vùi vào cổ cô, lưu luyến với cô, chìm đắm.
Cho nên lúc đó, cô đã từng ảo tưởng.
Anh có phải đã quên Phương Thanh Liên rồi, hay là nói, dù trong lòng vẫn còn nhớ, nhưng anh đã không phải yêu nhiều như vậy nữa.
Cô vẫn nghĩ rằng, anh ta động tâm rồi, hoặc ít nhất là thích cô một chút.
“Lục Kiến Thâm, tôi muốn hỏi anh một câu, được không?” Nam Khê nhìn anh, đột nhiên muốn hỏi.
"Trong cái đầu nhỏ của em đang ôm cái gì, cả ngày làm sao có thể phát sinh nhiều vấn đề như vậy?"
"Vậy anh có để cho tôi hỏi không?"
"Hỏi đi!"
"Hai năm qua, anh có thích tôi một chút không?"