Đã vài ngày rồi.
Cô còn tưởng bản thân sẽ quên được giọng nói của anh, nhưng không ngờ lại nhớ anh đến vậy.
Nam Khê đang cầm điện thoại, tim như nghẹn lại, đột nhiên một lời cũng không nói được.
"Nam Khê, vẫn ở đó chứ?"
Không nghe thấy giọng nói của cô, Lục Kiến Thâm hỏi.
"Tôi đây."
"Có muốn cái gì không, có thể nói cho tôi biết."
“Tôi muốn đi mua sắm.” Nam Khê nói.
"Được."
Cúp điện thoại, trái tim cô vẫn đập loạn xạ.
Hoá ra ba ngày chẳng hề sẽ quên được một người, mà chỉ càng thêm nhớ.
Cô thực sự không có tiền đồ.
Mới ba ngày mà thôi, trong lòng cô tràn ngập suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Nam Khê đặc biệt thức dậy sớm, trang điểm nhẹ nhàng.
Cô chọn cho mình một chiếc váy trắng, là chiếc váy mà cô rất thích.
Khi nhìn vào gương, một ý nghĩ buồn cười đột nhiên nảy ra trong đầu Nam Khê: Anh ấy muốn cùng cô trải qua đêm thất tịch, có nghĩa là vẫn còn chỗ để hai người cứu vãn?
Nhưng ngay lập tức, cô liền lắc đầu phủ định.
Làm thế nào có thể được?
Anh ấy yêu Phương Thanh Liên như vậy, hơn nữa đã chuẩn bị tốt mọi thứ để kết hôn với Phương Thanh Liên.
Đêm thất tịch này, chỉ là anh ấy muốn cho hai người họ một kết thúc long trọng mà thôi!
Nhưng, cô muốn có một cuộc hẹn thật đẹp.
Ngay cả thật sự sắp rời đi, cô cũng hy vọng bản thân có thể ra đi một cách đẹp đẽ, thay vì thất bại thảm hại, một mớ hỗn loạn.
Hai giờ chiều, chuông cửa đúng giờ vang lên.
Nam Khê mở cửa với một nụ cười.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy người ngoài cửa, ánh mắt cô lập tức ảm đạm đi: "Sao lại là anh?"
Nam Khê nắm chặt lòng bàn tay, cô ước gì Lâm Tiêu có thể nói với cô rằng: "Lục tổng đang đợi cô ở phía dưới, bảo tôi lên đây đón cô."
Nhưng không.
Lâm Tiêu ấm áp cười giải thích với cô: "Lục tổng nói, thiếu phu nhân muốn đi mua sắm, bảo tôi tới đưa cô đi.". Đam Mỹ Cổ Đại
Cho nên, ngày hôm đó anh đặc biệt gọi điện cô hỏi cô muốn gì, anh không phải là đích thân đến, mà phái Lâm Tiêu tới đây?
Nam Khê cười khổ một tiếng, vẫn là cô ngây thơ rồi.
Thất tịch, ngày lễ tuyệt vời nhiều như vậy.
Làm sao anh ta bỏ Phương Thanh Liên đến đi cùng cô chứ?
Quả nhiên là cô ảo tưởng rồi.
"Cho nên, đây là nhiệm vụ hôm nay Lục Kiến Thâm giao cho anh?"
"Vâng, thiếu phu nhân."
"Vậy anh sẽ đi cùng tôi bất cứ nơi đâu tôi muốn?"
"Dạ phải."
"Được, vậy chúng ta đi mua sắm đi!"
Nói xong, Nam Khê liền xuống thang máy.
Cô đã đến trung tâm mua sắm nơi mà cô bắt gặp Phương Thanh Liên lần trước.
Từ tầng một đến tầng bốn, Nam Khê đã đi bộ suốt ba tiếng đồng hồ, khi mệt mỏi cô liền ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút.
Lên đến tầng năm, Nam Khê đang đi phía trước, Lâm Tiêu mang rất nhiều túi lớn nhỏ ở phía sau, quả thật là vô cùng khổ sở.
Anh nhớ rằng, thiếu phu nhân luôn rất tiết kiệm.
Những thứ đắt tiền quá, cô ấy không bao giờ mua.
Nhưng hôm nay không biết làm sao?
Lâm Tiêu cảm thấy cô vô cùng khác thường.
“Đều đi hết rồi, vậy chúng ta xuống tầng một mua sắm tiếp đi.” Nam Khê nói.
“Hả?” Lâm Tiếu kinh ngạc há hốc miệng.
Anh đã choáng váng, hai chân phát yếu rồi.
"Làm sao? Không bằng lòng? Anh không phải nói đây là nhiệm vụ Lục Kiến Thâm phái cho anh sao? Nếu như anh không thể thực sự hoàn thành, vậy tôi buộc lòng phải phản hồi anh ấy rồi."
"Đừng, thiếu phu nhân, tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Khi vừa bước vào cửa hàng trang sức, Nam Khê liền đứng hình.
Cũng kinh ngạc như cô còn có là Lục Kiến Thâm và Phương Thanh Liên.
Có lẽ chẳng ai ngờ tới sẽ đụng mặt hai bên ở đây.
“Nam Khê, thật trùng hợp quá, cô cũng ở đây, Kiến Thâm nói muốn tặng một món quà cho tôi?” Phương Khánh Liên mỉm cười đi đến bên cạnh cô, với dáng vẻ ôn nhu và nhỏ nhẹ.
"Thật không, quà gì?"
Khi Nam Khê nói điều này, mắt cô đang nhìn về hướng Lục Kiến Thâm.
"Chiếc nhẫn."
Hai từ này giống như một thanh đao chói lọi, lập tức đâm thẳng vào ngực Nam Khê, đâm xuyên tim cô đẫm máu.
Lục Kiến Thâm, giết người không hơn không kém, và anh, là giết người từ trong lòng!
Anh dẫm nát trái tim cô rải rác thành nhiều mảnh, làm nó tan nát.
Trong lòng cô có cảm giác buồn nôn, trong bụng cô có cái gì đó đang quằn quại dữ dội, co kéo.
Nam Khê che miệng, cũng không chịu được nữa, nhanh chóng chạy đi.