Đôi đũa kim loại, bị đập lên chiếc bàn bằng gỗ dày và văng đi với âm thanh cực lớn.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Kiến Thâm chậm rãi đứng dậy, chỉ ngón tay mảnh khảnh về phía Lục Nhu và Dương Anh, vẻ mặt lạnh lùng, nhẫn tâm nói: "Bây giờ, ngay lập tức đuổi hai người này ra ngoài cho ta."
"Cái... cái gì?"
Lục Nhu môi run rẫy, hoàn toàn không dám tin những điều bản thân đã nghe thấy.
Nhưng hôm nay là sinh nhật lần thứ 80 của ông nội, trong một dịp quan trọng như thế này, anh Lục vậy mà lại muốn ném mẹ con cô ra ngoài.
Hơn nữa, cô chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ vì cô quở trách người vợ không chịu lộ mặt kia của anh có hai câu, vậy mà lại bị anh ấy đuổi ra ngoài.
"Như thế nào? Ta nói nghe không rõ sao, vẫn ngây người ra làm cái gì?"
Cả hai bác Chu không nhúc nhích, Lục Kiến Thâm càng tức giận, đôi mắt hắc ám lạnh băng.
Lần này, bác Chu cũng biết thiếu gia không chỉ tức giận nhất thời, mà là thực sự nổi điên rồi.
Nhưng Lục Nhu và Dương Anh, dẫu sao cũng đều là người của Lục gia, mặc dù cách nhau vài thế hệ, nhưng cũng mang họ Lục.
Bác Chu có chút do dự, nhìn ông nội Lục.
"Lão thái gia, lời của thiếu gia..."
Ông nội Lục nhìn bác Chu, gật đầu: "Cứ làm như lời nó bảo."
Lục Nhu và Dương Anh vốn dĩ ôm một chút hy vọng, hy vọng ông nội có thể giúp họ chống lưng, nhưng không ngờ rằng ngay cả ông nội cũng không giúp đỡ bọn họ.
Chẳng mấy chốc, vệ sĩ Lục gia đã vào đến.
Bọn họ một trái một phải, cực kì vạm vỡ đứng bên cạnh Dương Anh và Lục Nhu: "Mời đi ra ngoài với chúng tôi."
Lục Nhu ngồi bất động, cô chớp mắt, bộ dạng đáng thương tội nghiệp nhìn Lục lão gia.
"Ông nội, tuy con không phải là cháu gái ruột của ông, nhưng con tốt xấu vẫn là người Lục gia. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 80 của ông, một ngày vui như vậy, ông thật sự muốn tống cổ con và mẹ ra ngoài sao?"
"Ba đã đi nhiều năm như vậy rồi, bao năm qua đều là cháu và mẹ hai người lẻ loi hiu quạnh, nương tựa lẫn nhau, ông nỡ nhẫn tâm như vậy với cháu sao ông?"
Phải nói rằng, Lục Nhu tỏ vẻ khốn khổ vô cùng thích hợp.
Đây cũng là lý do sau khi Lục Kiến Thâm ra lệnh, bác Chu lại nhìn về phía lão thái gia.
Cha của Lục Nhu là Lục Chiếu Lương đã qua đời được vài năm, kể từ khi cha cô qua đời, hai mẹ con đã phải chịu rất nhiều ức hiếp, nếm trải không ít đau khổ.
Nếu như không phải Lục thái gia vì thấy họ vẫn là họ hàng xa của Lục gia thì đã không chiếu cố họ dù một chút, thì hai người họ có lẽ không biết sống thành dạng gì rồi.
Vốn dĩ nghĩ bọn họ là người của Lục gia, hảo tâm hảo ý giương tay cứu giúp, nhưng hôm nay thế mà lại dám ngang nhiên hạ nhục cháu dâu của ông trên bàn ăn, đây là điều ông Lục tuyệt đối không chấp nhận được.
"Ông ơi, cháu biết mình sai rồi, là cháu hớ hênh nghĩ gì nói đó, cháu không nên cười nhạo vợ của anh Lục, cầu xin ông hãy tha thứ cho mẹ con cháu một lần!"
"Ông ơi, cháu xin lỗi, cháu thật sự biết mình sai rồi."
Thái độ thành khẩn thừa nhận lỗi lầm của Lục Nhu, khóc lóc thảm thiết, khiến ông Lục gần như mềm lòng.
Lúc này, Dương Anh cũng nắm bắt cơ hội, bà ta nhìn Vân Thư, níu lấy cánh tay bà.
"Chị dâu, tuy rằng Chiếu Lương và Minh Bách không phải anh em ruột, chỉ là anh em họ, nhưng suy cho cùng cũng là người một nhà, hai người đều cùng một ông nội, xem ra em gọi chị là chị dâu lâu như vậy, xin chị giúp mẹ con em thuyết phục. "
Trong những năm qua, Vân Thư nhớ mối quan hệ giữa anh em họ của Lục Chiếu Lương và Lục Minh Bách, thực sự đã chiếu cố nhau không ít.
Đôi khi, cũng sẽ nghe được những lời bàn luận ngạo mạn của hai mẹ con.
Nhưng nghĩ dù sao cũng là người Lục gia, chỉ cần không quá đáng, bà cũng không truy cứu.
Không ngờ, được chính sự dung túng của bà, đã hình thành nên tính cách của hai mẹ con hiện tại lòng tham không đáy, thượng đội hạ đạp, hư vinh cầu tài.
Vân Thư rút cánh tay ra giọng nói nét mặt bất động, sau đó nhìn Dương Anh: "Cô nói đúng, cô gọi tôi là chị dâu nhiều năm như vậy, đáng lẽ tôi không nên quân pháp bất vị thân như vậy, nhưng hai mẹ con cô phải chăng vừa lúc nhớ qua tôi, Lục Nhu vừa rồi chế giễu ai vậy? "
"Nó cười nhạo vợ của Kiến Thâm, không phải nó cười nhạo Kiến Thâm, cười nhạo cả tôi sao?"
Cho đến nay, nếu Dương Anh và Lục Nhu đã ngoan ngoãn ra ngoài, sau này Lục gia cũng sẽ không làm khó bọn họ.
Nhưng hai người vẫn cứ khăng khăng không biết tốt xấu, Lục Nhu đẩy người vệ sĩ ra, giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp: "Ông nội, ông không thể đối xử với cháu như vậy."