Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 179




“Thật không?” Hà Minh Viễn nâng căm cô lên: “Vậy hôm nay đi bệnh viện để khám gì?”

Phụ khoal Chết tiệt!

Cô rốt cuộc đã phải trải qua những gì?

“Tôi đi cùng Thanh Hoa, cô ấy có chút không thoải mái.” Trần Nam Phương nói rất nhanh, nói xong liền rất hồi hộp, hóa ra khi nói dối cô sẽ nói liền một hơi.

Làm sao bây giờ?

“Thì ra là như vậy.” Anh trâm ngâm, giọng điệu chậm rãi: “Em không cảm thấy khó chịu là tốt rồi.”

Trân Nam Phương kinh ngạc nhìn Hà Minh Viễn, như vậy là cô đã lừa được anh?

Anh không phát hiện ra cô đã nói dối sao?

Cô còn chưa kịp thở phào, Hà Minh Viễn đã nhấc cả người cô lên: “Anh định làm gì?”

“Nhớ em” Anh trìu mến nói: “Nếu em thấy không thoải mái, cứ nói với tôi.”

“Tôi, tôi… Trần Nam Phương khóc không ra nước mắt, hóa ra anh đang chờ cô đến lúc này, cho nên mới ép cô nói ra sự thật.

Hà Minh Viễn ngăn chặn đôi môi hồng hào, thám hiểm từ trên xuống dưới, hoàn toàn không có ý định nghe cô giải thích.

Trần Nam Phương run lên như bị thiêu trên lửa, cô dùng hai tay đẩy anh ra, nhưng anh lại không nhúc nhích gì.

“Hà Minh Viễn, đừng làm bậy, tôi không được, tôi khó chịu!”

“Muộn rồi!” Anh trầm giọng thở ra, vốn dĩ đối với cô đã là khó có thể kiềm chế, bây giờ có cơ hội ra tay lại càng không thể dừng lại!



Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, trêu chọc cô, dày vò cô.

“Không được… Trần Nam Phương không ngừng lặp lại hai chữ này, cô nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt Hà Minh Viễn, chắc chắn rằng như mọi khi, đứa bé trong bụng nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Phạch.

Cô chỉ cảm thấy các dây thần kinh trong não đứt hết, hét lên: “Hà Minh Viễn, anh buông tôi ra! Tôi có thai!”

Anh không trả lời, vẫn tiếp tục công việc phía trước.

Trần Nam Phương phản kháng cả hai tay hai chân, nước mắt lưng tròng, nức nở nói: ‘Thật đó, Hà Minh Viễn… tôi thật sự có thai, tôi không nói dối, trong bụng tôi có con của anh…”

Có trời mới biết sau khi nói xong, cả người cô như bị rút sạch linh hồn, không còn sức lực.

“Em nói cái gì?” Anh nhìn cô chằm chằm, biểu cảm không thay đổi: “Nói lại lần nữa.”

“Hà Minh Viễn, Đỗ Thanh Hoa nói rằng đứa trẻ là điều may mắn, tôi không muốn giết nó, tôi muốn giữ nó lại.”

Đôi mắt của Hà Minh Viên nhìn chằm chằm Nam Phương, lần tìm trong ánh sáng lập lòe.

“Anh… tôi xin anh được không?” Cô khó khăn giơ tay lên, ôm lấy tay anh, đôi mắt ngấn lệ mang theo sự cầu xin.

Anh lạnh nhạt nhếch môi lên, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cưỡng đoạt.

Không biết đã qua bao lâu, anh xoay người nằm cạnh cô, ngón tay dài của anh vuốt nhẹ khóe mắt cô “Mang thai rồi sao?”

Lần này Nam Phương không nói nữa, cô không dám nói.