Bị tên bắt cóc cầm súng đe dọa, Hạ Minh chỉ còn cách thuật lại sơ lược một lượt toàn bộ quá trình "trong lúc hoạn nạn mới thấy tình cảm thật" do mình tạo ra. Tên bắt cóc nghe rất chăm chú, liên tục hỏi han từng chi tiết trong đó, đồng thời xác thực với Nhâm Viễn, để thử xem có phải Hạ Minh nói dối hay không. Hạ Minh không dám giấu giếm, nhưng cố tình không nhắc đến chuyện Chu Linh Chi cũng có tham dự, chỉ nói Nhâm Viễn là bạn của anh, đến gặp anh để vay tiền, anh nhân cơ hội đó yêu cầu Nhâm Viễn giúp đỡ.
Quả nhiên, Chu Bình nghe xong liền hỏi: "Ngoài hai anh ra, còn ai biết sự việc này?"
Hạ Minh vội đáp: "Hết rồi, chỉ có hai chúng tôi."
Chu Bình quay đầu hỏi Nhâm Viễn: "Có đúng không?"
Nhâm Viễn ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Hạ Minh, hiểu ý, không được để chuyện này liên lụy đến Chu Linh Chi, cũng nói: "Không còn ai nữa."
Hạ Minh nói: "Chuyện này tất nhiên là càng ít người biết càng tốt."
Lúc này, Chu Bình mới tin anh, đứng dậy, dặn dò Lưu Tề canh chừng họ cẩn thận, rồi quay người đi lên tầng.
Hạ Minh quay đầu nhìn bố mẹ và Giang Văn Linh, ba người nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp khác nhau, nét mặt Hạ Minh đầy vẻ hối lỗi, sự việc đã đến nước này, giờ cũng không phải là lúc giải thích, anh biết thủ đoạn của hai tên tội phạm này vô cùng tàn nhẫn, lần này thực sự là thử thách sinh tử.
Anh nhắm mắt lại, vội suy nghĩ xem tiếp theo nên đối phó thế nào mới có thể thoát chết, đột nhiên, một mối nghi hoặc hiện ra trong đầu anh, bọn bắt cóc làm thế nào tìm được đến đây?
Bọn bắt cóc biết Hạ Minh giả mạo chúng gây ra vụ bắt cóc, tất nhiên là do kẻ chủ mưu ẩn nấp trong nội bộ nói với chúng, có nghĩa là cảnh sát đã biết.
Những cảnh sát còn chưa biết anh ở đây, kẻ chủ mưu đã đến trước.
Người biết căn biệt thự này, chỉ có Thẩm Nghiêm! Hạ Minh thấy lòng nặng trĩu.
Thẩm Nghiêm làm những việc này, chỉ có một mục đích, vì camera giám sát toàn cảnh của anh ta!
Một sản phẩm mới hoàn toàn của một đơn vị cung cấp nhỏ, muốn có mặt trong danh sách mời thầu an ninh của chính quyền, vô cùng khó khăn. Cách nhanh chóng giản tiện nhất, là chứng minh rằng sản phẩm của anh ta có hiệu quả trong công tác phá án hơn so với sản phẩm của các đơn vị lớn khác. Lại đúng vào năm Hàng Châu tổ chức Hội nghị G20, chính quyền vô cùng trọng thị vấn đề an ninh, nếu liên tiếp xảy ra những vụ án lớn, mà các đơn vị cung cấp thiết bị an ninh lớn đều bó tay, cuối cùng phải dựa vào camera giám sát toàn cảnh để phá án, sản phẩm của anh ta tự nhiên sẽ nổi bật! Thảo nào camera giám sát toàn cảnh của anh ta ngẫu nhiên xuất hiện ở hiện trường hai lần, điều này tất nhiên không phải là một sự trùng hợp, mà do anh ta cố tình bố trí địa điểm phạm tội.
Hạ Minh đã hoàn toàn tin chắc Thẩm Nghiêm là kẻ chủ mưu, nhưng lúc này anh càng hiểu rõ, Thẩm Nghiêm chính là kẻ chủ mưu, như vậy sẽ không một ai trong số 5 người có thể thoát chết.
Mấy phút sau, Chu Bình quay lại tầng hầm, kéo Lưu Tề lại, thì thầm vào tai hắn, Lưu Tề lộ vẻ kinh ngạc, hai người lại bàn bạc rất lâu, Lưu Tề chậm rãi gật đầu, quay về phía 5 người, lần lượt nhìn từng người một, trong lòng mọi người đều xuất hiện dự cảm chẳng lành.
Chu Bình khẽ thở dài một tiếng, trở lại trước mặt Hạ Minh, nói: "Vừa nãy, tôi đã nói với sếp của chúng tôi về diễn biến toàn bộ sự việc, rất đáng tiếc, ý của sếp chúng tôi là tiễn các vị lên đường. Thẳng thắn mà nói, đây là lần đầu tiên tôi gϊếŧ người, có điều tôi sẽ cố gắng hết sức giảm nhẹ nỗi đau đớn cho các vị. Các vị còn muốn trăn trối điều gì không?" Vừa nói, gã vừa rút súng ra, lên nòng "cách" một tiếng.
Hạ Chính và những người khác chỉ nghĩ là tên bắt cóc sẽ tống tiền họ, hoàn toàn không ngờ rằng đối phương lại định gϊếŧ người, mặt trắng bệch vì hoảng sợ, kinh hãi kêu lên: "Có phải các anh cần tiền không cần bao nhiêu? Tôi đưa cho các anh."
Chu Bình sờ mũi, nói: "Sau khi tôi tiễn các anh lên đường, sếp sẽ cho chúng tôi tiền."
Hạ Chính vội nói: "Tại sao anh ta muốn gϊếŧ chúng tôi, anh ta cho bao nhiêu, tôi sẽ đưa nhiều hơn!"
Chu Bình lắc đầu thở dài: "Tôi cũng muốn nhiều tiền hơn, nhưng chúng tôi là người có nguyên tắc, chúng tôi đã hứa với sếp, chuyện thế này tất nhiên không thể mặc cả lên xuống được, các vị đừng hao tâm tổn sức thuyết phục tôi. Sếp còn nói, đừng phí lời với các vị, nhất là với thằng oắt Hạ Minh, rất nhiều mưu mô xảo quyệt, để không mắc bẫy của nó. Thôi được rồi, bắt đầu từ người nằm dưới đất này trước nhé, đừng sợ, tôi bắn rất chính xác, một giây sau là không còn cảm giác gì nữa đâu."
Chu Bình nheo mắt lại, cầm súng chĩa về phía Nhâm Viễn một cách miễn cưỡng, Lưu Tề khẽ quay đầu đi chỗ khác, bọn chúng đều chưa thực sự gϊếŧ người bao giờ, trước đây mặc dù đã gây ra rất nhiều vụ án, dù sao cũng chưa làm ai chết, nếu bị bắt, cùng lắm cũng chỉ bị xử chung thân, nhưng bắn phát này rồi, sau này nếu bị sẽ là tử hình. Trong lòng bọn chúng cũng rất mâu thuẫn, nhưng lời của sếp cứ lẩn quất trong đầu chúng, sếp nói rồi, các anh tìm đến tận nơi, Hạ Minh chắc chắn đã đoán ra các anh là ai, nếu họ thoát ra được mà còn sống, thì cả chúng và sếp đều sẽ toi.
Trong phút chốc, nỗi sợ hãi đến nghẹt thở bao lên cả gian phòng tầng hầm. Trước đó, thái độ của "tên bắt cóc" đang nằm dưới đất từ đầu đến cuối đều rất ôn hòa, nhiều lần nói rõ là hắn sẽ không làm hại họ, bảo họ cứ yên tâm, mặc dù họ có lo lắng, nhưng hoàn toàn không hề có cảm giác sợ hãi vì cái chết rình rập ngay trước mắt. Nhưng lúc này, ánh mắt của hai kẻ trước mặt cho thấy, bọn chúng thực sự sắp gϊếŧ người.
Thư Bối Quân há hốc miệng, hai tay túm chặt cánh tay chồng, móng tay gần như cắm vào bắp tay ông. Hạ Chính không hề nhận thấy cảm giác bị đâm đau buốt ở cánh tay, ông cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng nỗi tuyệt vọng đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí và cơ thể ông. Giang Văn Linh mím chặt môi, trong lòng cô nhớ đến Giang Đông Đông, nhớ đến rất nhiều chuyện đã qua, nước mắt bất giác trào ra.
Lúc này, đột nhiên, Hạ Minh buột miệng: "Các anh có biết sau đó chiếc xe du lịch đã phát nổ không?"
Chu Bình bỏ khẩu súng xuống, quay đầu lại, chăm chú nhìn anh mấy giây, cau mày hỏi: "Anh nói gì?"
Lúc ở Hoa Viên Cầu Vồng, các anh đã bị cảnh sát theo dõi, vốn định trốn vào trong một chiếc xe du lịch nhỏ rời khỏi hiện trường, đúng không?"
Chu Bình chằm chằm nhìn anh vẻ nghi hoặc, ra hiệu cho anh nói tiếp.
"Sau đó các anh nhìn thấy ở bãi đỗ xe có nhân viên quản lý trật tự đô thị, nên không lên xe, đúng không?
"Sao anh biết?"
"Tôi giúp cảnh sát truy tìm dấu vết của các anh, tất nhiên tôi phải biết chứ, Nhưng tôi nghĩ, các anh không hề biết rằng chính vì các anh không ngồi lên chiếc xe du lịch nhỏ, mới thoát chết, bởi vì không lâu sau, chiếc xe du lịch đã phát nổ sau khi sự việc xảy ra, cảnh sát điều tra phát hiện, phía sau chiếc xe du lịch đó chứa đầy xăng và một thiết bị châm lửa điều khiển từ xa."
Chu Bình sờ tay lên cằm, mặt lộ vẻ nghi ngờ.
"Lần nào sau khi xong việc, các anh cũng đều gọi taxi rời khỏi hiện trường đúng không? Lần cuối cùng anh ta yêu cầu các anh đi xe du lịch, các anh không thấy kỳ lạ sao?"
Chu Bình nắm chặt nắm đấm, nghiến răng kèn kẹt: "Mẹ kiếp, thảo nào phải đột ngột thay đổi kế hoạch."
Hạ Minh lập tức chớp lấy thời cơ: "Nếu anh vẫn không tin lời tôi, tôi hỏi thêm vài câu."
Chu Bình lạnh lùng bảo: "Anh nói xem."
"Tại sao mỗi lần đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản, các anh đều phải bắt cóc con tin, gây ra vụ án lớn như vậy, với khả năng của các anh, vào trong nhà lấy trộm tài sản, hẳn là quỷ không hay thần không biết, cảnh sát cũng rất ít khi quan tâm đến những vụ trộm cắp."
"Sếp có mục đích của anh ta, đổi lấy điều đó, anh ta đảm bảo sự an toàn của chúng tôi."
"Lần nào phạm tội, các anh cũng mặc màu đỏ và màu vàng, trang phục bắt mắt như vậy, cũng là anh ta yêu cầu?"
Chu Bình khinh khỉnh nói: "Chúng tôi cố tình làm như vậy, camera giám sát của công an mù màu đối với màu vàng và màu đỏ, như vậy nếu có bị camera giám sát quay được, cảnh sát cũng không dễ dàng nhận ra chúng tôi."
Hạ Minh trợn tròn mắt: "Sếp nói với anh như vậy à?"
"Thế thì sao?"
"Anh có bao giờ nghi ngờ anh ta nói thế là lừa các anh không?"
Chu Bình ngớ ra.
"Tại sao hôm nay các anh không mặc chiếc áo jacket màu vàng và màu đỏ đến đây, mà lại mặc áo khoác màu đen?"
Nỗi nghi ngờ trong lòng Chu Bình lại càng lớn: "Sếp bảo chúng tôi mặc như vậy, tôi không hỏi."
"Màu đỏ và màu vàng là màu của đèn giao thông, là loại màu bắt mắt nhất, camera giám sát chỉ khó nhận biết màu tối, hai màu này thì nhận biết rõ nhất, trước đây anh ta muốn cho đặc điểm khi phạm tội của các anh nổi bật hơn, để đạt được mục đích của anh ta. Hôm nay anh ta bảo các anh đến đây gϊếŧ chúng tôi, tất nhiên không muốn các anh mặc bắt mắt như vậy, để giữa đường không bị lọt vào tầm ngắm của cảnh sát."
Chu Bình lạnh lùng nói: "Anh đừng có dụng chuyện chia rẽ chúng tôi, vì lý do gì mà sếp phải làm như vậy, nếu chúng tôi bị cảnh sát bắt, thì có lợi gì cho anh ta?" Gã giơ súng lên, chĩa về phía Hạ Minh, chỉ cần nghe ra một lừa gạt, gã sẽ lập tức nổ súng, gã ghét nhất là bị người khác lừa.
Hạ Minh biết lúc này càng không được lùi bước, anh làm ra vẻ chợt hiểu ra điều gì đó, chậm rãi gật đầu: "Tôi hiểu rồi đến bây giờ các anh vẫn không biết sếp của anh làm gì?"
Chu Bình nói vẻ đương nhiên: "Anh ta không phải là cảnh sát à?"
Nghe thấy câu trả lời đó, Hạ Minh ngạc nhiên, anh suy nghĩ vài giây, rồi thận trọng hỏi: "Có phải các anh chưa bao giờ tiếp xúc chính diện với anh ta?"
Chu Bình ngớ ra, gã không trả lời, nhưng sắc mặt rõ ràng là đã mặc nhận.
Tất cả những điều đó đều lọt vào mắt Hạ Minh, anh hỏi vẻ không hiểu: "Thế thì anh ta liên lạc với các anh bằng cách nào? Tại sao các anh lại tin tưởng anh ta như vậy?"
Chu Bình mặt lạnh tanh, nói: "Đó là chuyện của chúng tôi, anh chỉ cần thành thật trả lời tôi, tại sao sếp muốn làm như vậy, nếu anh muốn cố tình nói những điều vớ vẩn để kéo dài thời gian, tôi không có tính kiên nhẫn đâu." Gã lắc lắc khẩu súng đe dọa.
Hạ Minh mím môi, bỗng nhớ ra mấy chuyện, nói: "Tôi có thể hỏi một câu không?"
Đồng tử Chu Bình thu lại: "Mau nói!"
"Trong vụ cướp tiệm vàng bốn năm trước, cuối cùng các anh đã không lấy được hai túi vàng đó, đúng không?"
Đuôi mắt Chu Bình vằn lên, cho thấy sự giận dữ của gã: "Vớ vẩn, một túi vàng nặng tới hai mươi, hai lăm kí-lô-gam, chúng tôi vác nặng như thế thì chạy được bao xa cuối cùng đành phải để cảnh sát nhặt về."
Hạ Minh lắc đầu nói: "Cảnh sát chưa từng nhặt về hai túi vàng đó, họ cứ nghĩ là các anh đã mang đi, món nợ đó vẫn treo trên đầu các anh."
"Anh nói thế nghĩa là sao?"
"Nếu tôi đoán không nhầm, các anh mỗi người vác một túi vàng chạy trốn, cuối cùng không chạy nổi nữa, liền giấu vàng ở một chỗ nào đó, định sau khi sự việc lắng xuống sẽ quay lại lấy?"
"Đúng thế, chúng tôi giấu vàng trong đống đá phía dưới cây cầu cao tốc, ba hôm sau quay lại tìm, thì không thấy hai chiếc túi đâu nữa. Không lẽ đã bị bọn kiếm đồng nát nhặt mất? Nhưng chỗ dưới cây cầu cao tốc đó rất vắng vẻ hẻo lánh, chúng tôi còn lấy đá lấp lên trên."
"Vàng, đã bị sếp của các anh lấy đi mất. Nếu không hai anh đã trở thành tỉ phú rồi, cũng không cần phải tiếp tục trộm cướp nữa."
Nghe vậy, toàn thân Chu Bình run bắn lên, ánh mắt Lưu Tề lộ vẻ nghi hoặc.