Người Truy Tìm Dấu Vết

Người Truy Tìm Dấu Vết - Chương 43




Chuyện này tôi đã nghĩ trong đầu rất lâu rồi, nhưng một mình tôi không thể làm được, chỉ riêng việc bắt cóc, một mình tôi đã không làm được, phía sau cũng buộc phải tìm một người đóng vai tên bắt cóc." Hạ Minh rót hai chén trà, đặt trước mặt Chu Linh Chi và Nhâm Viễn, "Vốn là tôi cũng chỉ nghĩ thế thôi, nhưng hôm nay nhìn thấy Nhâm Viễn, tôi biết cơ hội đã đến."



Chu Linh Chi hỏi: "Tại sao?"



"Cậu ấy là diễn viên mà, diễn vai tên bắt cóc chứ sao."



"Anh ấy chỉ là diễn viên quần chúng thôi." Chu Linh Chị dài giọng.



Nhâm Viễn lập tức chỉnh lại câu từ thể hiện sự không tôn trọng của cô: "Anh là diễn viên khách mời."



"Khả năng diễn xuất thế nào, khả năng đài từ, khả năng phát huy tại chỗ thế nào?"



Nhâm Viễn ngẫm nghĩ giây lát, rồi thận trọng đáp "Em từng diễn vai tội phạm bắt cóc trong phim mang em thấy diễn xuất cũng tạm được."



"Thấy chưa, vấn đề lớn nhất đã giải quyết xong, nếu thực sự không ổn, tập huấn đột xuất mấy ngày là xong, nói tóm lại, tôi sẽ sắp xếp hầu hết mọi việc."



"Các anh không đùa đấy chứ?" Chu Linh Chi gượng gạo cười nhìn họ, quay đầu nhìn Nhâm Viễn vẻ do dự: "Đây... đây là bắt cóc, không phải là chuyện chơi đâu..."



"Em..." Nhâm Viễn do dự.



Hạ Minh nhẹ nhàng nói: "Nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, có thể ký tên in dấu vân tay. Hơn nữa việc này cho dù có bị phát hiện, bố mẹ tôi và Văn Linh nỡ lòng nào cho tôi vào tù? Chắc chắn sẽ nói với cảnh sát là gia đình tôi đùa chơi thôi. Tôi tiếp xúc với cảnh sát cũng không phải là ngày một ngày hai, những việc liên quan đến pháp luật, tôi hiểu! Còn nữa, thù lao diễn xuất hai ngày 500 nghìn, còn không bị trừ thuế, là mức đãi ngộ của sao hạng A đấy nhỉ."



"Em làm!" Nhâm Viễn lập tức nhận lời luôn, nghĩ đến chuyện chỉ cần phối hợp với Hạ Minh, diễn vai tội Prạm bắt cóc hai ngày là có thể lấy được 500 nghìn, không những trả được toàn bộ số nợ, mà vẫn còn dư, anh ta thực sự không thể nghĩ ra cách nào giải quyết được tình thế nguy nan trước mắt tốt hơn cách này.




Chu Linh Chi tròn mắt há miệng, ngây ra nhìn hai người, trông họ như thể hoàn toàn không phải là đang đùa.



Hạ Minh mỉm cười hài lòng: "Được thế thì tôi sẽ nói một lượt từ đầu đến cuối kế hoạch này. Đầu tiên nói về quá trình bắt cóc nhé, chúng ta không phải là bắt cóc thật, tất nhiên không được sử dụng những thủ đoạn bạo lực, hơn nữa còn phải đảm bảo là cả ba người không được có bất cứ tổn hại nào về mặt sức khỏe, nên tôi sẽ dùng thuốc an thần. Thuốc an thần có rất nhiều loại, loại mới nhất hiện giờ phát huy tác dụng rất nhanh chóng, gần như không có ảnh hưởng gì đối với sức khỏe. Mấy hôm nữa, ba chúng ta lần lượt đến bệnh viện thần kinh, nói với bác sĩ là bị mất ngủ, bảo bác sĩ kê cho chúng ta loại thuốc an thần mà chúng ta cần. Còn về vấn đề bỏ một lượng bao nhiêu là phù hợp, đủ để khi chúng ta ra tay không làm họ thức giấc, đồng thời không gây tổn hại cho sức khỏe của họ, tôi sẽ tra cứu các tài liệu liên quan, có điều tốt nhất phải làm thử nghiệm đối với hai người trước, để đảm bảo chắc chắn thành công. Hai người yên tâm, thuốc ngủ bây giờ rất an toàn, không chết đâu."



Nhâm Viễn và Chu Linh Chi nhìn nhau cười nhăn nhó, đúng là có cảm giác Hạ Minh là đồ tể, còn họ là con vật tế thần.



Hạ Minh tiếp tục nói: "Buổi tối bố mẹ tôi về nhà thường uống nước, tôi sẽ theo thói quen của họ, bỏ một lượng thuốc an thần vừa đủ không màu, không mùi, không vị vào nước uống của họ. Tôi sẽ lắp đặt đầu camera ghi hình qua lỗ kim ở chỗ khuất, Nhâm Viễn và tôi nấp ở trong nhà, quan sát qua camera, đảm bảo đều đã uống nước, đợi đến khi họ ngủ say, thuốc đã phát huy tác dụng, thì quấn luôn họ vào chăn, cho lên xe, rồi đến nhà Văn Linh, khiêng cả cô ấy đi. Nhà Văn Linh tương đối nhỏ, tôi không dám lắp camera, sợ cô ấy phát hiện ra thì những việc chuẩn bị từ trước đều công toi, nên Chu Linh Chi, tối hôm đó, cô đến nhà cô ấy, giám sát việc cô ấy uống nước. Sau khi đã khiêng cả ba người lên xe, chở họ đến chỗ đã chọn, nhốt vào với nhau."



Chu Linh Chi hỏi: "Thế Đông Đông thì thế nào?"



"Hôm đó, tôi sẽ gọi Đông Đông đến nhà tôi chơi điện tử, ngủ lại nhà tôi, nó thích cái máy trò chơi điện tử cảm xúc thật lâu rồi, lần này tôi mua cho nó một bộ to, chuẩn bị một đống đồ ăn nó thích nữa, hấp dẫn như vậy, nó không thể cưỡng lại được đâu. Hôm sau tôi sẽ đến trường nói với nó là Văn Linh đột xuất phải đi công tác, bảo nó tiếp tục ở nhà tôi mấy hôm, nó đã quen rồi."




Nhâm Viễn hơi cau mày, nói: "Những cái khác đều không có vấn đề gì, chỉ có một điều hơi đáng lo, làm như thế liệu có khiến bố mẹ anh bị sốc không? Dù sao bố mẹ anh cũng nhiều tuổi rồi, làm họ sợ như vậy, em cảm thấy không hay lắm."



"Tất nhiên là không hay lắm, nhưng muốn thấy được tình cảm thật trong lúc hoạn nạn, kiểu gì cũng phải kinh sợ một tí. Tôi không lo lắng về sức khỏe của họ, bố mẹ tôi đều chưa đến sáu mươi, bình thường cũng có tập gym, giữ gìn sức khỏe rất tốt, không có bệnh tật gì, cũng đều là những người đã trải qua sóng to gió cả. Có điều, không được làm cho họ quá lo lắng, sợ hãi, cho nên, khi họ tỉnh, cậu phải lập tức mềm mỏng an ủi họ, để họ tin là cậu chỉ cần tiền, tuyệt đối không làm tổn hại đến họ. Cụ thể phải làm thế nào cho đúng mực, trong cả vào khả năng diễn xuất của cậu đấy."



Nhâm Viễn gật đầu.



"Sau khi đã nhốt cả ba người ở nơi đã chọn, ngày hôm sau, đợi đến lúc họ tỉnh dậy, cậu gọi cho tôi một cú điện thoại trước mặt họ, bảo tôi phải mang 500 nghìn tiền mặt, một mình đến gặp cậu để giao tiền chuộc, sau khi tôi đến cũng bị cậu bắt cóc, cậu nhốt tôi vào cùng với họ. Đây chính là lúc thể hiện trong lúc hoạn nạn mới thấy được tình cảm thật. Cậu đưa ra một thử thách, thử thách này chỉ có Giang Văn Linh mới cứu được tôi, nếu cô ấy không cứu tôi, tôi chắc chắn sẽ phải chết, nếu cô ấy cứu tôi, cô ấy phải chịu nguy hiểm đến tính mạng. Tất nhiên, để tránh gây ra cái bẫy đạo đức đối với Giang Văn Linh, nhỡ đâu cô ấy tham sống sợ chết không cứu tôi, thì chuyện sẽ rất rắc rối, cho nên đến lúc đó, tôi sẽ lén nói cho cô ấy biết là tôi chắc chắn một trăm phần trăm có thể hóa giải được mối nguy hiểm. Gắn bó bấy nhiêu năm rồi, tôi rất hiểu cô ấy, cho dù có nguy hiểm thật, cô ấy cũng sẽ cứu tôi. Có điều, thử thách này trong mắt người khác buộc phải vô cùng nguy hiểm."



Nhâm Viễn không hiểu, hỏi: "Thử thách gì mà trong mắt người khác thì vô cùng nguy hiểm, mà anh lại chắc chắn một trăm phần trăm hóa giải được."




"Thực ra là giải một mật mã điện tử, kiểu như một bài toán, người khác thấy bài này có hàng nghìn hàng vạn khả năng, nhưng tôi biết nhiều nhất cũng không quá độ khả năng, nói tóm lại, là một bài toán mà người khác thì rất khó, nhưng tôi biết là rất đơn giản."



Chu Linh Chi cong môi nói: "Thảo nào Giang Văn Linh không muốn lấy anh, hóa ra không chỉ vì người nhà anh."



"Thế còn vì nguyên nhân gì nữa?"



"Chúng em đều rất sợ toán."



Hạ Minh bật cười vang, nói: "Tôi cũng không còn cách nào khác, không thể để Giang Văn Linh bị thử thách về mặt đạo đức, mà lại phải thực hiện nhiệm vụ trong lúc hoạn nạn mới thấy tình cảm thật, lại còn phải làm cho bố mẹ tôi cảm thấy Giang Văn Linh đã phải chịu mối nguy biển lớn. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có những bài toán mới có thể làm cho đại đa số mọi người thấy không hiểu, người hiểu chỉ cần một giây là có lời giải."



Nhâm Viễn hỏi: "Sau đó thì tôi thả anh và mọi người ra à?"



"Nếu kế hoạch suôn sẻ, thì ngay hôm đó cậu bắt chúng tôi trói nhau lại, đội mũ trùm đầu, chở đến một chỗ không có người, để lại cho tôi một nút thắt, ngày hôm sau tôi sẽ tự tháo ra. Tôi sẽ lắp một đầu camera ở chỗ bắt cóc, cậu cứ đợi tôi làm dấu tay ra hiệu."



Nhâm Viễn gật đầu, lại lo lắng hỏi: "Nếu sau khi trở về, họ báo cảnh sát, cảnh sát mà điều tra, chẳng phải sẽ biết ngay toàn bộ sự việc đều do hai chúng ta gây ra hay sao?"



"Trước tiên, tôi có thể viết giao kèo với cậu, nếu cuối cùng bị phát hiện, số tiền 500 nghìn vẫn thuộc về cậu, nếu có trách nhiệm pháp luật gì, tôi sẽ chịu. Thứ hai, ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy, tôi sẽ cố hết sức thuyết phục họ không báo cảnh sát, đằng nào cũng chỉ mất 500 nghìn. Nếu họ vẫn cứ nhất định báo cảnh sát, cho dù có điều tra ra biết là tôi làm, tất nhiên sẽ nói với cảnh sát là mọi người trong nhà đùa chơi thôi, tôi cùng lắm cũng chỉ bị tạm giữ hành chính. Có điều, tôi tin là, cho dù có báo cảnh sát, cảnh sát cũng không thể điều tra ra được thủ phạm là tôi."



"Tại sao cảnh sát lại không thể điều tra ra được." Hai người đồng thanh hỏi, nhìn từ góc độ của người bình thường, không có việc gì là cảnh sát không làm được, làm gì có chuyện không thể điều tra ra được ai gây ra vụ bắt cóc?



"Đừng có quên là tôi làm công việc gì, tôi giúp cảnh sát tìm người, nên nếu tôi muốn che giấu hành tung của mình, không ai có thể tìm ra được. Vừa hay, gần đây có hai tên tội phạm bắt cóc, toàn đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản, bắt cóc con tin, hơn nữa tên chủ mưu... ở tình hình cụ thể, từ từ tôi sẽ kể cho hai người nghe sau, nói tóm lại là lần này có thể lợi dụng một số đặc trưng, giả mạo bọn chúng. Làm như vậy, cảnh sát nhất định sẽ tìm cách tìm bọn chúng. Nhưng cuối cùng, cho dù một ngày nào đó, bọn chúng sa lưới, cảnh sát phát hiện ra vụ bắt cóc này không liên quan gì tới bọn chúng, thì cũng đã qua thời gian vàng để phá án từ lâu, vĩnh viễn không bao giờ điều tra đến tôi."