Người Truy Tìm Dấu Vết

Người Truy Tìm Dấu Vết - Chương 12




Trong phòng chỉ huy của trung tâm thông tin, mọi người vây xung quanh Thẩm Nghiêm như đón chào một

minh tinh, khiến anh ta cảm thấy áp lực tăng lên bội phần.

Phía sau anh ta không chỉ có người của ban chuyên án, mà còn có Vạn Tranh và Trương Cường, họ nghe nói camera giám sát toàn cảnh lắp đặt thí điểm của Thẩm Nghiêm rất có khả năng quay được nghi phạm, tất nhiên phải đến xem thế nào, theo chỉ định của Trương Cường hiện giờ Ứng Văn Bác trở thành trưởng nhóm truy tìm dấu vết thứ hai, lúc này anh ta cũng ngồi một bên quan sát.

Thẩm Nghiêm ngồi trước máy vi tính, trông có vẻ khá căng thẳng, là người phụ trách một doanh nghiệp dịch vụ thiết bị an ninh loại nhỏ chưa bao giờ được trọng thị, hàng ngày phải theo đuôi lãnh đạo trung tâm mãi mới có cơ hội nói vài câu, lần đầu tiên có cơ hội trình bày ứng dụng thực tế của loại camera giám sát toàn cảnh trước mặt lãnh đạo, đây quả là cơ hội hiếm có.

Nếu lần này sản phẩm của anh ta không làm mọi người thất vọng, thì camera giám sát toàn cảnh tất nhiên sẽ được Công an thành phố trong thị, sau này chính quyền mời thầu có hi vọng sẽ tăng thêm hạng mục camera giám sát toàn cảnh. Tất nhiên rồi, nếu không có thu hoạch gì, thì kỹ thuật khoa học không phổ biến mới tinh này của một công ty nhỏ sẽ lại chìm nghỉm không sủi tăm.

Camera giám sát toàn cảnh xuất hiện ở hiện trường xảy ra vụ án, kể ra cũng là một sự tình cờ.

Thẩm Nghiêm đến trung tâm thông tin rất nhiều lần, hi vọng có thể lắp đặt thí điểm camera giám sát toàn cảnh, nhưng lãnh đạo Công an thành phố không hề cho rằng sản phẩm mới của công ty nhỏ này có thể giúp đỡ gì cho công tác phá án, cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý cho lắp đặt bốn cái. Thẩm Nghiêm muốn lắp đặt ở những khu vực nhiều người qua lại, phức tạp, tỉ lệ phạm tội cao, sẽ thể hiện được ưu thế không có điểm mù, nhưng lãnh đạo Công an thành phố biết việc lắp đặt camera giám sát và gỡ lỗi ít nhất cũng phải mất vài ngày, cảm thấy việc lắp đặt ở những đoạn đường đông người qua lại sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình hình giao thông trong những ngày đó, công ty nhỏ hoàn toàn không có tiếng nói, cuối cùng Vạn Tranh phê duyệt cho lắp đặt ở khu dân cư cao cấp tương đối ít người qua lại này, hơn nữa chỉ cấp một nửa số kinh phí. Hai trong số camera giám sát toàn cảnh đó tình cờ được lắp trên con đường phía bắc khu Biệt thự Tiền Đường.

Cả hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, sắc mặt căng thẳng của Thẩm Nghiêm dần tan biến, một cảm giác nhẹ nhõm thoáng hiện.

Hai đầu camera giám sát toàn cảnh liên tiếp quay được rất rõ toàn bộ quá trình hai tên tội phạm đến rồi đi

Khi bọn chúng rời đi, bọn chúng men theo con đường nhỏ ở phía tây, di chuyển về hướng bắc, lúc sắp đến nút giao đầu đường, quả nhiên bọn chúng xuyên qua phía sau khoảng cây xanh, rồi từ khu vực điểm mù của camera giám sát, rẽ phải đi vào con đường ở phía bắc, sau khi đi được một đoạn, bọn chúng băng qua đường đi sang phía đối diện, rồi lại đi qua một nút giao đầu đường nữa, cuối cùng vẫy một chiếc taxi, lên xe đi mất. Lộ trình khi đến y hệt như vậy.

Việc điều tra thời gian trước hoàn toàn không phát hiện thấy nghi phạm là vì mấy lần đi qua nút giao đầu đường, chúng đều đi vào khu vực điểm mù của camera giám sát.

Hạ Minh im lặng chăm chú quan sát toàn bộ quá trình nghi phạm đến và đi trên máy vi tính, từ từ nhíu mày, anh thoáng có cảm giác vụ án này rất không đơn giản. Lúc này, anh nhận thấy có ánh mắt đang nhìn về phía mình, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trương Cường đang chăm chú nhìn anh, gương mặt không cảm xúc phía sau sự lạnh lùng đó, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại thôi, mấy giây sau, Trương Cường quay người đi ra.

Ứng Văn Bác ở bên cạnh khẽ nheo mắt lại, rồi cũng đi ra theo.

Vạn Tranh nhìn theo hai người, rồi quay đầu lại cười, nói: "Cả lúc đến và lúc đi, hai tên tội phạm đều đi taxi, lúc đi bộ thì lại đúng vào khu vực điểm mù, thảo nào không thể điều tra ra. Trước đây, chúng ta còn đưa ra giả thiết là bọn chúng đã cải trang giữa chừng, hoặc là sử dụng các biện pháp ngụy trang khác để tránh bị điều tra, chúng ta đã đánh giá cao bọn chúng, chẳng qua là ăn may mà thôi. Đại đội trưởng Lâm Kỳ, tiếp theo, các cậu điều tra hai chiếc xe taxi chở bọn chúng đến và đi, chắc là sẽ nhanh chóng bắt được bọn chúng. Nhắc đến kết quả thu được lần này, đúng là nhờ vào camera giám sát toàn cảnh. Ừm... 360 độ không có góc chết, thú vị đấy. Thẩm Nghiêm, anh qua văn phòng tôi một lát, giới thiệu kỹ về sản phẩm này của các anh xem nào."

Thẩm Nghiêm chỉ chờ câu nói đó, vội đứng dậy, sốt sắng đi theo anh ta ra khỏi cửa.

Tiếp đó, tất nhiên là Lâm Kỳ phân công cấp dưới đi điều tra thông tin về hai chiếc xe taxi. Hai chiếc xe taxi lúc đến và lúc đi trong hình ảnh camera đều rất xa, không thể nhìn rõ biển số, nhưng những điều này đều là chuyện nhỏ, việc điều tra xe dễ dàng hơn điều tra người rất nhiều, chỉ cần điều tra mấy chiếc camera giám sát giao thông dọc đường, sẽ nhanh chóng tìm ra.

Sau khi bố trí xong công việc, anh ta quay đầu nhìn Hạ Minh, thấy anh ngồi vào vị trí vừa nãy của Thẩm Nghiêm, tay chống cằm, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hình ảnh đang được phát đi phát lại.

"Giờ cậu còn vấn đề gì nữa?" Lâm Kỳ hất hàm hỏi, vẻ mặt rất đắc ý, như thể việc phát hiện ra hành tung của bọn tội phạm không phải là nhờ vào camera giám sát toàn cảnh, mà là do anh ta điều tra ra bằng một cách khác biệt.

"Ừm... tôi đang nghĩ, cả lúc đi và lúc đến, bọn chúng hai lần đi qua hai nút giao đầu đường, tất cả là bốn lần đi qua nút giao đầu đường, tại sao đều di chuyển đúng vào khu vực điểm mù của camera giám sát."

"Ăn may." Lâm Kỳ không coi đó là thông tin đáng chú ý, nói một câu cho qua chuyện, tâm trạng anh ta rất thoải mái, chỉ cần điều tra ra thông tin về chiếc xe taxi, là coi như phá được vụ án.

Cảnh sát đã phá được vô số những vụ án như vậy, rất nhiều tội phạm trộm cắp, ăn cướp, bắt cóc trẻ em đều biết cách ngụy trang, tránh bị truy tìm điều tra, nhưng một khi đã điều tra ra là bọn chúng lên chiếc xe nào, thì cho dù sau đó bọn chúng có sử dụng chứng minh thư giả lên xe buýt, đi tàu hỏa, đào tẩu đến một nơi xa đến mấy đi nữa, về cơ bản cảnh sát đều có thể bắt được chúng.

Khi chưa xác định được mục tiêu, việc phá án rất khó khăn. Nhưng một khi đã xác định được mục tiêu, thì trong thời đại ngày nay, khi mạng lưới mắt điện tử giăng kín khắp mọi nơi, trừ phi tội phạm trốn lên núi cao rừng sâu, nếu không, cho dù trà trộn ở bất cứ thành phố nào cũng đều khó mà thoát được.

Hạ Minh thận trọng hỏi một câu: "Thế ba vụ án trước đây thì thế nào?"

"Tất nhiên cũng không khác là mấy, chúng đến và đi đều bằng taxi, chúng ta không biết bọn chúng đi chiếc xe nào, tất nhiên là điều tra camera giám sát sẽ không thấy

"Nhưng sau khi xuống xe, thế nào cũng phải đi bộ một đoạn, trước đó camera giám sát ở bên trong và bên ngoài khu đô thị cũng vẫn không phát hiện thấy nghi phạm."

"Cũng giống như lần này, ăn may thôi." Lâm Kỳ vỗ vào vai Hạ Minh,

"Cả bốn lần phạm tội liên tiếp đều may mắn thế?"

Lâm Kỳ cười: "Cậu có biết hiệu ứng thiên lệch kẻ sống sót không?"

Hạ Minh không hiểu: "Nghĩa là gì?

Lâm Kỳ giải thích vẻ rất trịnh trọng: "Hầu hết các vụ đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản đều bị bắt ngay từ lần đầu tiên, rất ít kẻ may mắn, thoát được một lần, hai lần, lần thứ ba cũng sẽ bị bắt, cậu tất nhiên sẽ không chú ý quan sát bọn chúng. Chỉ có nhóm tội phạm này liên tiếp ăn may cả bốn lần, cho nên tính chất vụ án mới lên cấp, dẫn đến việc thành lập ban chuyên án có quy mô lớn như thế. Nói từ phương diện xác suất, con số phạm tội lớn, thì tất nhiên sẽ có những trường hợp ăn may, chính vì có những trường hợp ăn may, mới gặp phải ban chuyên án cấp thành phố của chúng ta. Đó chính là hiệu ứng thiên lệch kẻ sống sót."

Anh ta ngừng lại một lát, rồi lại khuyên Hạ Minh: "Thôi, cậu không phải là cảnh sát, những chuyện liên quan đến logic tình hình vụ án, cậu không hiểu đâu, công việc của cậu là tìm tội phạm, bây giờ mau chóng tìm ra chiếc xe đi."

"Tôi ..." Hạ Minh vẫn muốn lên tiếng phản bác, nhưng mấy giây sau, rốt cuộc anh đành bực bội im lặng, không nói ra điều mình nghi ngờ.

Lần nào bọn tội phạm cũng đi được vào khu vực điểm mù của camera giám sát, không bị ghi lại, nếu không phải là nhờ vào may mắn thì sao?

Có nghĩa là bọn chúng biết những khu vực nào là khu vực điểm mù camera giám sát không quay được.

Vấn đề này rất nghiêm trọng!

Bởi vì cho dù thăm dò hiện trường như thế nào, quan sát camera giám sát như thế nào, bọn phạm tội cũng chỉ có thể biết được camera giám sát quay về hướng nào để ghi hình, không thể biết được phạm vi ghi hình. Cũng giống như anh nhìn thấy có người cầm máy quay hướng về phía mình, trước khi nhìn thấy hình ảnh, anh không thể biết được mình có bị quay hay không.

Bọn tội phạm có khả năng biết được khu vực điểm mù của camera giám sát, chỉ có một cách, đó là trong trung tâm thông tin có đồng bọn của chúng. Cũng có nghĩa là, một cảnh sát trong trung tâm thông tin hoặc người của công ty dịch vụ thiết bị an ninh mới là kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ án này.

Những điều nghi ngờ này không thể tùy tiện nói ra được, Hạ Minh không có bất cứ bằng chứng thực chất nào, nếu nghi ngờ sai, thì sau này không chỉ ban chuyên án, mà thậm chí cả công ty Đại Khang của họ, đều sẽ rơi vào tình trạng rất khó xử khi ở trung tâm thông tin, anh không thể gánh vác được trách nhiệm này.