Người Trừ Tà

Người Trừ Tà - Chương 15: Phân tích lập kế hoạch P1




**********

Dịch: Đỗ
***

Vẻ mặt điềm nhiên như không của Nguyễn Chiêm khiến Tiểu Hạ muốn đấm cho anh một phát. Nhưng hiện thực lại không cho phép cô làm như vậy, cô còn cần nhờ anh giúp, nên bất đắc dĩ phải nuốt giận, lẩm bẩm: “Đồ tiểu nhân!”

Đoạn, cô nói: “Không chấp nhặt với anh! Bàn bạc xem nên làm thế nào trước đã. Phải nghĩ cách không để nó hợp lại thành một thể, đúng chứ? Song, vấn đề là có cách nào ngăn cản được nó vào buổi tối không?”

“Nếu không có chất môi giới thích hợp, bọn chúng sẽ không thể hợp lại.” Nguyễn Chiêm bình thản đáp: “Cô đừng vội, từ từ nghe tôi nói đã. Theo tư liệu mà chúng ta có, tôi đoán hồn ma ai oán này đã chết ít nhất cách đây cả trăm năm. Có lẽ là ma nước ở con sông kia. Nhưng ắt hẳn phải có thứ gì ‘trấn’ được nó, khiến nó không thể đầu thai, cũng không thoát ra được. Tất nhiên là với oán khí của ‘nó’ thì dù có thể đầu thai thì chưa chắc ‘nó’ đã đi. Còn gia đình Lí Cảnh Minh lại xuất hiện vừa đúng lúc, đúng chỗ. Nỗi căm hờn mãnh liệt của Lí Cảnh Minh đã vô tình giúp nó cởi bỏ sự kìm kẹp, giúp nó thoát ra ngoài gây họa.”

“Có mỗi ‘nó’ mới báo đáp ân tình kiểu đấy.”

“Thứ vong đầy ai oán này làm sao biết báo ơn? Với lại, nó làm gì cũng không nhất thiết phải có nguyên nhân.”

“Thế Lí Cảnh Minh bị xúi quẩy là đáng đời à? À, không phải. Anh đừng quên khi nãy Lí Cảnh Minh đã nói rằng ‘nó’ muốn chiếm luôn thân xác của Lí Thư Luân nhé. Không lẽ mục đích của nó là như vậy?”

“Chắc không phải đâu. Muốn chiếm thân thể của người khác để sống lại, trong thời gian ngắn còn được, chứ về lâu về dài, với khả năng của ‘nó’ thì không làm được. Chung quy, thế giới này vốn dĩ có quy luật tự nhiên, không phải tu luyện mấy trăm năm là có thể thay đổi. Hơn nữa, oán khí của ‘nó’ rất mạnh. Nó đã rời xa nơi chôn vùi xương cốt của mình giữa đêm khuya, tuy sức mạnh sẽ giảm đi đôi chút, nhưng ở đâu cũng làm được việc, không cần đến một cơ thể, mà vẫn theo chân Lí Cảnh Minh suốt một chặng đường dài.”

“Ôi trời, tôi cứ thấy lơ ma lơ mơ.” Tiểu Hạ than thở.

“Điều này vốn dĩ không thể thảo luận theo lẽ thường. Sự thật là nó đã đi theo Lí Cảnh Minh về đây, lợi dụng ảo giác cũng được, nhập vào người khác cũng được, dù sao ‘nó’ cũng đã đạt được mục đích phá nát gia đình Lí Cảnh Minh. Về phần tại sao nó tách làm hai nửa, theo tôi thấy, lúc đó Lí Cảnh Minh không giết con trai mình nhất định là do bản năng của người làm bố. ‘Nó’ không cam lòng để Lí Thư Luân nhảy ra ngoài cửa sổ chạy trốn, nên đã tách làm đôi, muốn tìm cơ hội hại cậu ta. Phải cái, với kinh nghiệm trong những năm còn sống, đoán chừng nó không ngờ cảnh sát lại đến nhanh như vậy. Mà cảnh sát lại là những người có sát khí rất nặng. Huống chi, còn kéo đến rất đông cùng một lúc. Vì thế, lúc ấy, ‘nó’ không có thời gian để trốn đi nơi khác, đành phải tách ra, tạm thời ẩn nấp trong cơ thể hai bố con Lí Cảnh Minh, rồi tính kế sau.”

Nghe đến đây, Tiểu Hạ sực nhớ đến những lời Nguyễn Chiêm nói ban nãy. Cô không khỏi càng nghĩ càng thấy hoảng hốt.

“Anh vừa nói là chất môi giới? Không phải là tôi đấy chứ?”

“Tôi đã nói rồi, cảnh sát toàn những người có sát khí rất nặng, không phải vì bản thân họ mà là do nghề nghiệp của họ tạo thành. Bởi vậy, cho dù là vụ án liên quan đến ma quỷ, thì cảnh sát thường sẽ chẳng gặp chuyện gì. Còn sau khi vụ án xảy ra, có không ít cảnh sát ở bên cạnh Lí Cảnh Minh. Nay anh ta lại đang ở trong trại tạm giam, nên con ma không có cách nào chui ra được. Mà một nửa của ‘nó’ ở trong người Lí Thư Luân cũng không có cách nào vào được cơ thể Lí Cảnh Minh. Chỉ có cơ hội duy nhất là ở cô.”

“Đen đủi rồi.”

“Việc cô nhận vụ án đã đe dọa đến kết quả mà ‘nó’ mong đợi. Cô lại là phái nữ, phái nữ thường yếu bóng vía, dễ bị khống chế. Huống chi, chỉ có cô đến gặp Lí Cảnh Minh, thế là nó bèn chọn cô để ra tay. Một mặt muốn ngăn cô cứu Lí Cảnh Minh, một mặt muốn lợi dụng cô giúp ‘nó’ có thể hoàn chỉnh lại. Do đó, một khi cô tiếp nhận vụ án thì sẽ liên tục gặp ác mộng. Vì trong đầu cô luôn suy nghĩ đến chuyện này. Nếu buổi tối cô nghĩ đến, và theo cách nói của một số nhà khoa học, thì suy nghĩ của cô gọi là ‘sóng não’, sẽ cho nó biết đại khái vị trí của cô. Dù không thể tự mình đến tận cửa, nhưng ‘nó’ vẫn có thể điều khiển giấc mơ của cô từ xa. Ví thử thể chất cô mẫn cảm thì sẽ càng dễ tiếp nhận hơn. Cho nên mới nói, người như cô, buổi tối đừng nghĩ đến những chuyện liên quan đến ma quỷ, cũng đừng xem phim kinh dị, bằng không sẽ gọi những thứ không lành đến đấy.”

“Hóa ra là thế. Tôi còn tưởng là do sức khỏe dẫn đến rối loạn giấc ngủ.”

“Có rất nhiều trường hợp kiểu như vậy. Nhưng cô không nằm trong số đó, ít nhất là lần này. May mà cô có chiếc bùa hộ mệnh kia. Song, nó chỉ có một nửa công dụng. Thế nên, khi cô gặp Lí Cảnh Minh lần đầu tiên, ‘nó’ đã không bám được vào cô. Tuy nhiên, sau đó, cô đã cho ‘nó’ cơ hội. Cô bị ốm, phải đi bệnh viện, lại trùng hợp là bệnh viện mà Lí Thư Luân đang nằm điều trị. Hôm ấy, Vạn Lí trông cô. Cậu ấy là một người rất cứng vía, dương khí rất dồi dào. Vậy nên ‘nó’ không thể ra tay với cô mà đổi sang điều khiển tâm trí cô, làm cô gặp ác mộng. Nó muốn dọa cô sợ, để cô từ bỏ vụ án, đổi thành chất môi giới mà nó nhập vào được.”

“Nói vậy, cô y tá kia chỉ là vật hi sinh sao? Còn Lí Thư Luân chỉ vô tình bị nó thao túng?”

“Đúng thế. Nhưng nghĩ theo hướng tích cực thì chí ít điều này đã chứng tỏ rằng Lí Thư Luân có cơ hội hồi phục. Bởi lẽ, mặc dù ‘nó’ nhập vào cậu ta, nhưng nếu vật chủ cũng chính là bản thân cơ thể ký sinh không có khả năng hành động, thì trong tình huống oán khí của ‘nó’ chỉ còn một nửa, sức mạnh từ nỗi oán hận sẽ không chỉ huy được ‘nó’. Dẫu sao. Lí Thư Luân cũng chẳng phải cương thi.”

“Thật hả?” Tiểu Hạ nở nụ cười. Đây là tin tức tốt nhất trong nhiều ngày qua. Bất luận kết quả của vụ án như thế nào, nếu Lí Thư Luân đỡ hơn, ít ra Lí Cảnh Minh còn được an ủi đôi chút.

Thấy Tiểu Hạ vui vẻ như vậy, Nguyễn Chiêm cũng không nhịn nổi cười: “Cô nên nghĩ đến vấn đề an toàn của mình đi! Hôm ấy, nó nhập vào lọ thuốc, theo cô về nhà là muốn thử tiến thêm một bước, hoặc là dọa cô thêm chút nữa, để cô mau chóng buông tay đấy.”

“E rằng ‘nó’ muốn giết chết tôi mới hả dạ, nhỉ?”

“Lần này cô rất may mắn, bất kể là gì, thì ‘nó’ vẫn chưa thành công.”



“Có lẽ ‘nó’ cũng không ngờ tôi sẽ bỏ trốn, và anh sẽ xuất hiện.”

“Chính xác! Nhưng cô vẫn phải cẩn thận, ‘nó’ căm thù cô lắm. Nếu không ‘nó’ đã chẳng làm mọi cách để nhập vào bà chủ nhà của cô, lợi dụng sự nghi ngờ của bà ta với ông chồng mình, để ra tay độc ác với cô.”

“Nhắc đến mới nhớ… bà chủ nhà của tôi phải làm sao bây giờ? Cứ để nó nhập vào người, chẳng phải sẽ làm hại nhiều người hơn sao?” Niềm vui ngắn ngủi của Tiểu Hạ liền tan biến, “Để mặc như thế có được không?”

“Hiện tại chẳng có cách nào hết. Khả năng của tôi không đủ để bắt ‘nó’. Có điều, mục tiêu của ‘nó’ là Lí Cảnh Minh và cô, chắc hẳn ‘nó’ sẽ không lãng phí hơi sức vào người khác đâu. Trước mắt, việc quan trọng nhất của chúng ta là đừng để nó hợp thành một, rồi hãy nghĩ cách đối phó với nó sau.”

“Không để nó hợp làm một thì đơn giản thôi. Lí Cảnh Minh không còn người thân nào khác, ngoài Lí Thư Luân. Giờ bạn bè anh ta chắc chắn là tránh còn chẳng kịp, sẽ không có ai đến thăm tù đâu. Nếu tôi không đi gặp anh ta thì cũng chẳng có ai ra vào trại tạm giam cả. Ví thử còn vấn đề cần hỏi Lí Cảnh Minh, tôi có thể viết thư hoặc gọi điện thoại, đỡ phải kích động con ma kia chui ra làm hại anh ta.”

“Còn về bác sĩ giám định tâm thần cho anh thì phải làm sao?”

“Thành phố chúng ta thường mời chuyên gia của bệnh viện Công an tỉnh đến làm việc này. Bọn họ cũng là cảnh sát. Nếu đúng như anh nói, rằng cảnh sát có sát khí rất nặng, thì chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì. Chẳng phải lần trước cũng không sao đấy à?”

“Được, chuyện còn lại để tôi nghĩ cách.”

“Anh định làm gì?” Tiểu Hạ vội hỏi Nguyễn Chiêm.

“Tôi muốn đến địa điểm cả nhà Lí Cảnh Minh đã tới du lịch dạo trước. Tôi cảm thấy sẽ tìm được tất cả đáp án ở đó. Chỉ bằng cách quét vào hang ổ của ‘nó’, mới có thể tìm ra cách nhổ tận gốc.”

“Tôi cũng đi.”

“Không được.” Nguyễn Chiêm trả lời rất kiên quyết. Anh biết chuyện này nguy hiểm nhường nào, nên không muốn để người vô tội bị thương.

“Nhưng đây là vụ án của tôi, tôi không thể để anh mạo hiểm một mình được.”

Tiểu Hạ tỏ ra rất có lương tâm như này, khiến Nguyễn Chiêm thấy ấm lòng. Tuy nhiên, anh vẫn không thể đồng ý với cô.

“Tôi nói không được là không được. Cô sẽ làm vướng tay vướng chân tôi thôi. Cô không biết ‘nó’ dữ đến mức nào sao? Tôi không có hơi sức đâu để chia ra mà lo cho cô. Hơn nữa, cô còn phải ở lại đây để tham gia phiên tòa, bào chữa cho Lí Cảnh Minh.”

“Nhưng tôi có thể…”

Tiểu Hạ còn muốn tranh luận tiếp, nhưng Nguyễn Chiêm lại khăng khăng từ chối, khiến Tiểu Hạ hiểu ra, dù có nói thế nào với người đàn ông bề ngoài hiền lành, bên trong lại cố chấp này, thì anh cũng sẽ không đồng ý. Đành phải để sau rồi nghĩ cách vậy.

“Bao giờ mở phiên tòa?” Anh hỏi.

“Ngày kia.”

“Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị, ngày kia thì đi.”

Tiểu Hạ bĩu môi.

Không phải là anh đang cố ý ư? Lại cứ phải lên đường vào hôm mở phiên tòa mới được. Nhưng chẳng sao, trong lòng cô đã có tính toán cho vụ án. Đợi sau khi bước vào thủ tục giám định thần kinh, đó sẽ là cả một quá trình dài, còn cô sẽ có vô khối thời gian.

Về vụ án này và xét biểu hiện của Lí Cảnh Minh gần đây, khả năng tòa án cho phép giám định lần nữa là tương đối cao. Không những thế, quyết định cũng sẽ sớm được đưa ra thôi.