Người Trong Ván Mê Tình

Chương 34: Đem đốt bức tranh




Đêm tối tĩnh lặng, Thái Họa mặc một chiếc váy trắng dài, đầu tóc rối loạn, khuôn mặt bị vẽ trắng bệch, thật sự giống một oan hồn, không cần nhiều lời đã khiến Lâm Văn Trúc nhìn rõ bóng ma đó là ai. Cố ý vẽ thành như vậy, có lẽ là muốn dọa Lâm Văn Trúc bỏ đi, đâu biết được cô căn bản không tin chuyện ma quỷ, lần đầu tiên đến Bích Lạc Hiên này cô đã bắt đầu hoài nghi tất cả.



Bích Nhu thấp thỏm không yên nhìn Lâm Văn Trúc, đại não trống rỗng, muốn cô giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho mình và Thái Họa, nhưng lại không nói nên lời.



Lâm Văn Trúc yên lặng quan sát Thái Họa, qua một lát mới nghiêm túc bình luận, “Vẽ không tệ”.



Nếu không phải vì tình cảm đặc biệt của Lâm Văn Trúc với La Tú Vân, ngoài ra cô còn muốn tìm ra người đứng sau nên tình cờ tới Bích Lạc Hiên, vậy thì căn bản không cần Thái Họa hóa trang thành ma quỷ, chỉ dựa vào một vài tiếng khóc, một vài dấu chân khó hiểu, thậm chí một vài tiếng kêu kì dị, thế thì đã đủ để khiến cô dẹp đường hồi phủ rồi.



Thái Họa cắn môi không lên tiếng. ++



Lâm Văn Trúc hít sâu một hơi, “Hai người giả thần giả quỷ đều dùng đồ của tam thiếu phu nhân đúng không! Đúng là nha hoàn tốt người được cứu tốt đấy”.



Sự châm chọc này, càng khiến Bích Nhu và Thái Họa không thể nói gì. Mắt Thái Họa ngây ra, mắt Bích Nhu thì ngập nước mắt, nếu không phải là bất đắc dĩ, có ai muốn dùng phương thức này mà sống thoi thóp? Bích Nhu đã từng nghĩ rất nhiều cách, hi vọng có thể đưa Thái Họa ra khỏi phủ, nhưng lúc thật sự muốn thực thi thì mới biết nó khó đến mức nào, người gác cổng ai ra ai vào đều kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Bích Nhu ở phủ Thanh Sơn đã bao năm thì mới tìm được việc ở nhà bếp, giúp ra ngoài mua đồ, cũng vì thế, mới thật sự đánh mất tâm tư đưa Thái Họa đi.



Trước đây lúc không thể ra ngoài, luôn cho rằng chỉ cần có thể ra ngoài, đến lúc đó để Thái Họa hóa trang thành mình trốn ra ngoài, rồi mượn cớ mình căn bản không ra ngoài vu cáo thủ vệ nhớ nhầm. Đâu biết được, đám thủ vệ sẽ được thông báo có ai ra ngoài, một khi tin tức ghi chép không khớp nhau thì sẽ lập tức giam người, hơn nữa người giống như Thái Họa không thể một mình ra ngoài, nhất thiết phải được người quản việc lâu năm dẫn ra ngoài, còn về chuyện như đưa chị em đi dạo gì đó thì nghĩ cũng đừng nghĩ.



Phủ Thanh Sơn cho dù là quản lý nha hoàn cũng vô cùng nghiêm ngặt, mỗi lần về nhà đều phải trải qua đủ loại xét duyệt, lúc trở lại cũng sẽ có rất nhiều thủ tục.



Bích Nhu đã hoàn toàn hết hi vọng, Thái Họa cũng hết hi vọng theo.



“Vẫn nên vào trong Bích Lạc Hiên nói chuyện rõ ràng thì hơn!” Lâm Văn Trúc xách đèn đi phía trước, “Trừ phi hai người muốn để tam thiếu tự đến nói chuyện với hai người”.



Thái Họa và Bích Nhu nhìn nhau, đều vô cùng mờ mịt. ++



Lâm Văn Trúc dừng bước chân, cười, “Cũng phải, hai người đâu cần phải đi vào từ cửa lớn”.



Dù sao chỗ đó cũng có một cái lỗ, không phải sao?



Bích Nhu và Thái Họa cắn môi, theo Lâm Văn Trúc cùng đi vào Bích Lạc Hiên.



Lâm Văn Trúc xách đèn, trực tiếp mở căn phòng La Tú Vân từng ở, cô đi vào, phủi phủi bụi trên ghế, lựa chọn ngồi xuống. Lúc này, cô lại lấy nến ra, khiến căn phòng sáng trưng.



Bích Nhu nhìn cô, rất muốn nhắc nhở cô đừng như thế, ánh sáng trong đêm tối rất thu hút, nhưng cô nàng lại không dám, chỉ có thể suy nghĩ theo hướng tốt nhất, Bích Lạc Hiên có ma trong thời gian dài, rất nhiều người đều chưa từng tới đây, cho dù có ánh sáng thì cũng sẽ không có ai phát hiện ra.



Lừa mình dối người điển hình. ++



Thái Họa đi vào, Lâm Văn Trúc liếc cô ấy một cái, “Ra ngoài rửa mặt”.



Thái Họa hơi ngẩn ra, đờ đẫn ra ngoài rửa sạch mặt.



Lâm Văn Trúc nhìn sang Bích Nhu đang thấp tha thấp thỏm, “Cô không đi tìm một bộ quần áo dày phủ cho cô ấy?”.



Bích Nhu ngây ra, vội vã ra ngoài, lúc đi qua bậc cửa, suýt thì ngã nhào.



Lâm Văn Trúc yên lặng nhìn ra ngoài, từ chỗ của cô không nhìn rõ gì cả. Cô chỉ đang cho Bích Nhu và Thái Họa thời gian, để hai người họ có thời gian suy nghĩ tiếp theo nên nói với mình thế nào, nên nói gì với mình. ++



Nói thực, khi vừa nhìn thấy Thái Họa, cô rất thất vọng. La Tú Vân gả đến thành Vĩnh Ninh xa xôi chỉ có hai nha hoàn đi theo, chủ yếu là nhà họ La không thể có của hồi môn quá quý, trước không nói là thân phận của La Tú Vân, chỉ riêng chuyện huynh đệ nhà họ La đã có tận mấy người, nhà họ La khi đó không thể so với bây giờ, một gia nghiệp biết bao người chia nhau, La Tú Vân lại gả đến nhà họ Diệp, vậy của hồi môn cũng không dễ coi mấy, cho dù nhà họ La vì mặt mũi thì cũng vẫn không thể khiến nhà họ Diệp coi trọng, nếu đã như thế, hà tất phải tốn công? Cho nên không có quản gia đi theo.



Những gia đình giàu có, kiêng kị nhất là người khác thò tay vào chuyện nhà mình, mẫu thân của La Tú Vân đương nhiên cũng nghĩ đến những điều này, bảo La Tú Vân dẫn theo hai nha hoàn đều có thể dùng được. Thái Vân đã ở bên La Tú Vân nhiều năm, là tri âm của La Tú Vân, một khi La Tú Vân có chuyện gì thì có thể trò chuyện với Thái Vân, sẽ không khiến La Tú Vân cảm thấy cô đơn. Mà lựa chọn Thái Họa thì tỉ mỉ kĩ càng hơn, Thái Họa cũng từng được La Tú Vân ban ân, chỉ là Thái Họa không được sắp xếp ở bên cạnh La Tú Vân, ngược lại đi giúp việc trong nhà, bởi thế học được một vài kĩ năng, để cô ấy theo La Tú Vân thì có thể đảm bảo cô ấy luôn đứng về phía La Tú Vân, cũng có thể trợ giúp cho cuộc sống của La Tú Vân.



Lâm Văn Trúc không giao lưu gì với Thái Họa này, nhưng cô lại có qua lại với Thái Vân.



Cô vốn còn tưởng mình có thể gặp được Thái Vân.




Đêm khuya thanh vắng, không khí lạnh băng, nến chảy lệ sáp, ánh đèn lập lòe.



Cuối cùng Bích Nhu và Thái Họa lại đi vào. ++



“Nói đi, vì sao muốn giả thần giả quỷ ở Bích Lạc Hiên.” Lâm Văn Trúc lẳng lặng nhìn hai người họ.



Lúc này Bích Nhu bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Lâm Văn Trúc, “Lâm tiểu thư, cô thật sự có hứng thú với chuyện ma quỷ, thế nên mới hai lần ba lượt đến Bích Lạc Hiên sao?”.



Lâm Văn Trúc cười, cô cho hai người họ thời gian suy nghĩ, hai người họ quả nhiên đã suy nghĩ rồi. Bây giờ họ đang nghi ngờ mục đích của cô. Nếu Lâm Văn Trúc không nói gì với tam thiếu, đó chính là điểm yếu của Lâm Văn Trúc, Lâm Văn Trúc có thể áp chế hai người họ, họ đương nhiên cũng có thể coi như đây là điểm yếu của Lâm Văn Trúc, qua điểm yếu này, nghĩ cách để Lâm Văn Trúc đưa Thái Họa đi.



Lâm Văn Trúc rất muốn vỗ tay khen họ, nhưng cuối cùng cô lại cười, “Hai người giả thần giả quỷ là sự thực, Thái Họa chỉ dám trốn ở đây, chứng tỏ hai người bọn cô có nguyên nhân không thể gặp người khác. Để tôi đoán nhé, Bích Nhu lúc gặp tam thiếu thì không dám nhìn tam thiếu, xem ra là rất sợ tam thiếu…”. ++



“Tam thiếu cao xa khó với, tôi đương nhiên không thể nhìn tam thiếu…”



“Tôi vẫn chưa nói hết.” Ánh mắt Lâm Văn Trúc như bùa chú, tựa như có thể khiến Bích Nhu đông cứng lại, khiến cô ấy không thể động đậy. “Nhưng thái độ của cô với Đặng Thanh Vân rõ ràng không quá tốt, nói xấu sau lưng cô ta, nhưng trước mặt thì lại sợ hãi. Lẽ nào người khiến hai người bọn cô lựa chọn trốn ở đây, không thể gặp người khác, cũng không muốn người khác đến gần chính là tam thiếu và Đặng Thanh Vân?”.



Thái Họa ngẩng đầu nhìn Lâm Văn Trúc, rất bất ngờ, đồng thời cũng có chút cảm xúc khác. “Lâm tiểu thư, cho dù cô là người thế nào, muốn thông qua bọn tôi để biết điều gì, tôi đều muốn khuyên cô một câu, đừng dò la nữa, bởi vì biết rồi cũng không có bất cứ lợi ích nào với cô cả”.



“Nếu tôi cứ muốn biết thì sao?” ++



“Người quá hiếu kỳ, vẫn luôn chết khá sớm.”



“Tôi đi xem số rồi, ông lão xem số nói tôi sống lâu trăm tuổi.” Lâm Văn Trúc cười, “Hai người cũng đừng nghĩ đến việc uy hiếp tôi hay cò kè gì với tôi, trừ phi hai người muốn tôi lập tức ra ngoài gọi người”.



Bích Nhu nghẹn, bị Lâm Văn Trúc phát hiện rồi, ngay từ đầu là tức giận vì người này cứ luôn nhìn chòng chọc vào hai người họ, sau đó thì muốn dọa đuổi cô ấy đi, bây giờ thì là hoảng loạn, nhưng đồng thời, họ cũng coi đây là một cơ hội, nhưng không ngờ rằng đối phương lại mạnh như thế.




“Vẫn không chịu nói?” Lâm Văn Trúc đổi sắc mặt.



Thái Họa cứng rắn hơn Bích Nhu rất nhiều, có lẽ cũng quá quen với cuộc sống trốn chui trốn lủi thế này rồi, không muốn tiếp tục thỏa hiệp nữa. “Lâm tiểu thư, nếu như cô nghe thì sẽ chết, cô vẫn còn muốn nghe sao?”.



“Không phải hai người vẫn sống tốt đấy ư?” ++



Thái Họa cười bi ai, “Đúng là sống tốt, chỉ có thể lấy danh nghĩa tam thiếu phu nhân giả thần giả quỷ, khiến người khác không dám bén mảng đến đây, lần cô và tam thiếu đến đây, tôi bị dọa đến mức kinh hồn bạt vía, ngày ngày sống nhờ vào lương thực Bích Nhu mang đến, không dám ăn nhiều, không dám ngủ nhiều…”.



Bích Nhu nghĩ đến cuộc sống mấy năm nay của mình và Thái Họa, nhịn không được mà khóc thút thít, có ai muốn sống cuộc sống như thế cơ chứ? Hai người họ giả thần giả quỷ dọa người khác, nhưng còn sợ người khác phát hiện ra họ hơn.



Bích Nhu không dám lấy nhiều đồ trong nhà bếp, một khi quản gia bắt đầu hỏi đến thì sợ vô cùng, chỉ có thể giảm bớt khẩu phần ăn của mình, lấy cơm thừa thức ăn thừa ở nhà bếp, sau đó suy xét đến quy luật của nhà bếp, cẩn thận không để người khác phát hiện ra mình, để không khiến người khác chú ý tới việc mình đến Bích Lạc Hiên, mỗi lần đều mang rất nhiều đồ, vậy thì có thể giảm bớt số lần đến Bích Lạc Hiên. Mùa đông còn tốt, cứ đến mùa hè, thức ăn rất dễ hỏng, nhưng lại không thể tự nấu ăn ở Bích Lạc Hiên…



Cuộc sống của Thái Họa còn khó khăn hơn, một mình ở Bích Lạc Hiên, lúc đầu thì cả ngày đều khóc, sau đó thì tê liệt, cuối cùng thì đã từng có rất nhiều lần kích động muốn chết.



Sống, sống tiếp để báo thù, đó là lý do mà năm đó lựa chọn sống thoi thóp ngắc ngoải, đến bây giờ, lại đã hiểu rõ, đó là chuyện không thể xảy ra. ++



Hai người họ chỉ có thể trở thành thịt cá, đâu thể trở thành đồ tể?



Thái Họa khẽ ôm Bích Nhu, khổ cực và nước mắt mấy năm nay, chỉ có bản thân họ hiểu.



“Nói đi, hai người có chuyện gì mà không thể gặp người khác.” Lâm Văn Trúc cắt đứt sự an ủi của hai người họ.



Thái Họa lau nước mắt, khóe miệng nhếch lên, “Không thể gặp người khác? Bọn tôi đâu thể có chuyện gì mà không thể gặp người khác, chẳng qua chỉ là vì biết được bí mật của người khác, sợ bị giết người diệt khẩu thôi”.



Lâm Văn Trúc ngẫm nghĩ, “Tam thiếu phu nhân có thể có bí mật gì?”.




Thái Họa bất giác nghi hoặc nhìn cô. ++



Lâm Văn Trúc khẽ thở dài một hơi, giải đáp nghi hoặc cho cô ấy, “Hai người sợ tam thiếu và Đặng Thanh Vân như thế, thêm nữa cô lại là nha hoàn của tam thiếu phu nhân, nếu cô biết bí mật của người khác, đương nhiên là có liên quan đến tam thiếu phu nhân. Lẽ nào cái chết của tam thiếu phu nhân có liên quan đến tam thiếu và Đặng Thanh Vân?”.



“Cho dù không phải hai người đó động tay thì cũng nhất định là bọn họ bức ép.” Thái Họa trở nên kích động.



Lâm Văn Trúc nghe hiểu hàm ý này, “Cho nên tam thiếu phu nhân quả thực là tự sát? Mặc dù nói thế này không hay lắm, nhưng tôi vẫn phải nói, tam thiếu có thân phận gì, nếu tam thiếu thật sự nhằm vào một người phụ nữ thì sẽ nghĩ cách bức cô ấy tự sát sao? Sẽ không, bởi vì cho dù tam thiếu trực tiếp ra tay thì cũng sẽ không có ai làm chủ cho tam thiếu phu nhân, tam thiếu không cần phải phiền phức như thế”.



Thái Họa hơi ngẩn ra, sau đó thì cười, “Đúng đấy nhỉ, tam thiếu không có ý đó, nhưng không có nghĩa là Đặng Thanh Vân không có ý đó”. ++



Lâm Văn Trúc thầm quan sát sự biến hóa cảm xúc của Thái Họa, cô phát hiện Thái Họa có bất mãn với tam thiếu, nhưng không đến mức oán hận, điều này chứng tỏ tam thiếu phu nhân và tam thiếu chung đụng chí ít không đến mức không hài hòa như mọi người tưởng tượng, chuyện này thì người ở bên cạnh La Tú Vân là Thái Họa và Thái Vân sẽ rõ nhất.



“Đặng Thanh Vân và tam thiếu phu nhân chung đụng thế nào?”



“Đặng Thanh Vân? Người phụ nữ đó quen bày vẽ giả vờ, cố ý nấu vài món ăn đến lấy lòng tam thiếu phu nhân, còn đưa tiểu thiếu gia cùng đến nữa, tưởng là người khác không biết mưu kế của cô ta ấy. Dáng vẻ cúi đầu, không tranh không đoạt, là cố ý làm cho tam thiếu xem, đồng thời dùng tiểu thiếu gia để khiến tam thiếu phu nhân ấm ức”.



“Hai người họ chưa từng xảy ra tranh cãi?”



“Chưa, tam thiếu phu nhân tính cách ôn hòa, không thể chủ động làm khó người khác, Đặng Thanh Vân thì giả vờ giả vịt, hai người họ sao có thể tranh cãi được. Ngay từ đầu có tiếp xúc giao lưu qua lại, sau đó thì nước sông không phạm nước giếng.”



Lâm Văn Trúc gật đầu, “Vậy tam thiếu và tam thiếu phu nhân chung đụng thế nào?”.



Thái Họa ngẫm nghĩ, “Tam thiếu thỉnh thoảng đến ngồi chơi, đó là lúc tam thiếu phu nhân vui vẻ nhất… Sau đó…”.



“Sau đó làm sao?” ++



Thái Họa lắc đầu, “Không biết vì sao, tôi cảm thấy tam thiếu phu nhân cứ là lạ, tôi còn từng hỏi Thái Vân, Thái Vân cũng nói cô ấy không biết gì cả”.



“Đó là chuyện trước khi tam thiếu phu nhân chết sao?”



Thái Họa lại lắc đầu, “Không phải… Trong khoảng một năm đó tam thiếu phu nhân đều cứ là lạ”.



“Lạ thế nào?”



“Mặc dù tôi rất bất mãn với tam thiếu, nhưng nói thật, tam thiếu quả thực không có chỗ nào có lỗi với tam thiếu phu nhân. Tam thiếu phu nhân một thân một mình gả đến đây, trong phủ lại có Đặng Thanh Vân, nhưng thời gian tam thiếu đến Bích Lạc Hiên tuyệt đối nhiều hơn nhiều so với số lần đến Lan Đình Hiên, nhưng mà tam thiếu không ở lại, có ở lại thì cũng không ngủ cùng tam thiếu phu nhân… Tam thiếu phu nhân cũng từng vì thế mà lấn cấn, thậm chí còn đoán xem có phải tam thiếu có vấn đề ở phương diện đó không… Có lẽ là nghĩ thông rồi, tam thiếu phu nhân cũng không lấn cấn mãi nữa, chung sống tương kính như tân với tam thiếu. Tam thiếu đối xử với tam thiếu phu nhân cũng không tệ, có thứ đồ chơi gì mới mẻ hay kì lạ thì cũng đưa đến cho tam thiếu phu nhân, người ta nói Đặng Thanh Vân được sủng, nhưng chẳng qua cũng chỉ thế, dù sao thì tam thiếu cũng chưa từng đay nghiến tam thiếu phu nhân vì Đặng Thanh Vân… Nhưng đột nhiên có một ngày, ánh mắt tam thiếu phu nhân nhìn tam thiếu cứ là lạ, trước đây chị ấy rất mong tam thiếu tới, nhưng kể từ đó, chị ấy không chờ mong mấy nữa, thậm chí còn ngây ra trong thời gian dài, miệng nói rằng không thể, sẽ không gì đó…”



Lòng Lâm Văn Trúc thít lại, “Vậy trước đó có xảy ra chuyện gì không?”.



“Không, không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng kể từ đó, chị ấy nghe ngóng chuyện về nhị thiếu, không chỉ thế, trước khi tự sát còn đem đốt một bức tranh nữa.”



“Tranh gì?”



“Tranh vẽ tam thiếu…”



Lâm Văn Trúc biết bức tranh đó là bức tranh nào. Nhưng mà ngay cả Lâm Văn Trúc cũng không hiểu, vì sao La Tú Vân phải đem đốt bức tranh đó? Bức tranh đó có thể nói là gửi gắm tình cảm ái mộ và tương tư của La Tú Vân, là chứng cứ mà La Tú Vân tâm tâm niệm niệm, cũng là một sự ghi chép.



Lâm Văn Trúc không thể nào quên vẻ mừng rỡ và chờ mong của La Tú Vân khi nhìn bức tranh đó, đó là khát vọng và ước mơ về người trong mộng của một thiếu nữ, La Tú Vân khi đó mê người như thế, bởi vì yêu một người, cô ấy nở rộ, trong mắt ngập tràn hương vị ngọt ngào đẹp đẽ của tình yêu.



Nhưng La Tú Vân lại lựa chọn đem đốt bức tranh đi.