Người Trong Ván Mê Tình

Chương 1: Tam thiếu




Thời gian chạng vạng, chính là lúc Phượng Vũ Thiên bắt đầu náo nhiệt, ba chữ “Phượng Vũ Thiên” nhấp nháy dưới ánh hoàng hôn, có cô gái thướt tha yêu kiều trên bảng quảng cáo bên cạnh, đèn màu lấp lóe khiến cô hiện ra vẻ đẹp vừa thần bí lại mộng ảo. Người qua lại trên đường luôn vô thức nhìn về phía bảng quảng cáo đó, lòng thầm nghĩ đây là bảng nổi tiếng của Phượng Vũ Thiên, sau đó gọi bạn bè thầm thì to nhỏ, đoán xem vị này có phải chính là “tiên nữ” trong truyền thuyết đó không.



Phượng Vũ Thiên có một vị “tiên nữ” mới đến, tin tức này một truyền mười mười truyền trăm, ai ai cũng biết. Một vài tin tức về cô lan truyền qua nhiều con đường, thật thật giả giả không ai quan tâm, chúng chỉ khiến người ta càng thấy có hứng thú với cô hơn mà thôi.



“Tiên nữ xuất hiện trên bảng này không phải là sỉ nhục cô ấy sao?” Một người kéo xe dừng ở đối diện Phượng Vũ Thiên hất cằm, kiêu ngạo nhìn bạn đồng hành của mình, ánh mắt lại không tự chủ nhìn chằm chằm vào bảng quảng cáo đó, thật đúng là báu vật, cũng không biết lúc nào có cơ hội vào trong chơi mấy bận không nữa.



“Vị tiên nữ đó có thể còn đẹp hơn cô gái trên bảng này đấy?” Hai mắt một người kéo xe khác chưa từng rời khỏi tấm bảng đó, không thể vào Phượng Vũ Thiên, dù sao thì cũng có thể ngắm ở đây đến chán chê. Nhưng mà đúng là vô cùng đáng tiếc, không thể đến gần hơn để ngắm, một hàng ngoài Phượng Vũ Thiên là nơi dừng xe của những kẻ có tiền, họ không có cơ hội để qua đó. Mấy người có tiền chết tiệt, không chỉ có thể lái xe hơi ở căn nhà lớn có điện có đèn tự cấp nước, còn có thể tùy ý vào ổ tiêu tiền thế này nữa.



Mấy năm nay, thú vui của mấy người nước ngoài truyền ồ ạt vào trong nước, cuối cùng phân người với người thành mấy loại. Ngay cả một vài đứa trẻ cũng biết, mấy người lái xe hơi ở nhà lầu đó là người tầng trên, chúng thường chỉ vào mấy chiếc xe chạy qua mà nói, “Sau này tao cũng muốn ngồi trên chiếc xe như thế”. Ngồi và lái trên chiếc xe như thế là hai chuyện khác nhau, lái xe đó thì có thể chỉ là tài xế, nhưng ngồi trên đó thì mới là ông lớn xứng với tên thực. Mấy đứa trẻ có thể nói ra lời như thế, cũng sẽ khá tự hào mình hiểu biết nhiều hơn mà phổ cập kiến thức cho đám bạn.



Người kéo xe nói chuyện trước khinh thường nhổ ra một bãi nước bọt, “Lần trước tôi đón một khách quý cho tôi một đồng tiền thưởng, tôi nói chuyện với ông ta một hồi, ông ta nói mấy cô gái xuất hiện trên bảng này chỉ đáng đi giày cho vị tiên nữ đó thôi”.



Còn về việc vị khách quý kia chê anh ta thô tục hỏi vị tiên nữ đó có xuất hiện trên bảng này không thì mới nói vậy, anh ta lơ đi theo bản năng.



“Ai da, vậy thì phải đẹp đến mức nào chứ? Thật muốn vào xem xem dáng vẻ như thế nào.”



“Cóc ghẻ thì đừng đòi ăn thịt thiên nga nữa, vẫn là nghĩ xem thu nhập hôm nay được bao nhiêu đi, chút tiền này còn chẳng đủ để người ta rỉ xuống qua kẽ tay đâu…”



“Có xe đến, cũng không biết là ai nữa.”



Một đám người dùng ánh mắt hâm mộ mà ghen tị nhìn chằm chặp chiếc xe hơi đó, người có thể lái xe hơi nhất định rất có bối cảnh rất có tiền, thật hi vọng đám nhà giàu đó có thể gặp chuyện, rồi cũng nếm trải cuộc đời bình thường như của họ xem sao.



Cho đến khi chiếc xe đó dừng ngoài cửa Phượng Vũ Thiên, tất cả mọi người đều đồng thời vô thức im lặng gục đầu xuống, giống như trắng trợn nhìn hướng đó thì sẽ mạo phạm vị khách quý đó vậy.



“Là tam thiếu…” Cũng không biết là ai khẽ rầm rì một câu.



Tam thiếu, không thêm thêm bất cứ họ nào đại khái cũng chỉ có một vị đó.



Trong Phượng Vũ Thiên.



Phía sau sân khấu, cô gái sắp lên biểu diễn đang căng thẳng kiểm tra lớp trang điểm và trang phục của mình, xác định không có sai sót gì thì mới vỗ vỗ ngực, đợi một lát mới lên sân khấu. Làm việc ở Phượng Vũ Thiên, cho dù chỉ là khiêu vũ hoặc hát thuần, tiền lương cũng vô cùng hấp dẫn, chỉ là dưới môi trường này nên cũng bị ảnh hưởng, có mấy người có thể giữ vững ý muốn lúc đầu? Điều này có lẽ cũng một trong những nguyên nhân Kim tỷ chưa từng ép buộc họ.



“Được rồi, em đã kiểm tra năm sáu lần rồi, sao vẫn còn kiểm tra nữa?”



“Vừa rồi em nghe nói tam thiếu đến rồi.”



“Cho dù tam thiếu đến, cũng chỉ nhìn thấy Cố Hương Liên, có chuyện của chúng ta sao?”



“Nói không chừng tam thiếu thịt cá ăn ngấy rồi muốn ăn chút cháo dưa muối thanh đạm thì sao?”



“Em nghĩ hay gớm.”



“Không nói nữa, phải lên sân khấu rồi.”



Hai cô gái phụ trách làm vũ công thầm thì xong, lại bị Chu Nhan đang ở phòng thay đồ nghe thấy. Phòng hóa trang này là một phòng lớn, tất cả mọi người đều hóa trang ở đây, ngay cả người ở địa vị như cô ta cũng như thế. Người ở đây rất hỗn tạp, tình huống bình thường, càng là vũ nữ ca nữ được người ta theo đuổi tán tụng thì càng đến đây muộn, vì thế mấy vũ công kia nói chuyện cũng không quá cố kị.




Tam thiếu đến?



Chu Nhan nhếch nhếch miệng, đi ra khỏi phòng thay đồ, ngồi trước bàn trang điểm, cô ta vốn đã hóa trang xong, lúc này nhìn thế nào cũng không thuận mắt, lại cầm bút kẻ tỉ mỉ vẽ lông mày.



Chu Nhan đặt nghiêng chiếc gương nhỏ, chiếc gương vừa khéo có thể chiếu đến cửa, không qua bao lâu, từ trong gương cô ta nhìn thấy bóng dáng Cố Hương Liên, thế này là đi gặp tam thiếu?



Lâm Vụ vừa thấy nét mặt của Chu Nhan thì đã biết cô ta nghĩ gì, thản nhiên cười nói, “Tha cho bút kẻ mày của cô đi, còn xiết nữa thì sắp xiết gãy luôn đấy”.



Chu Nhan không nói chuyện, nhưng đặt bút kẻ mày xuống.



Lâm Vụ nhướng mày, “Đợi lát nữa cô biểu diễn, nghĩ cách để mình nổi bật một chút”.



“Cô thế này là có ý gì?”



“Nghe nói tam thiếu đã đến.”



Chu Nhan trầm mặc nhìn Lâm Vụ, sau đó thì cười.



Trong các cô gái ở Phượng Vũ Thiên, cho dù là vũ công thì cũng có dáng vẻ đàng hoàng xinh đẹp, càng đừng nói là những người có thể biểu diễn độc lập, mà Chu Nhan không chỉ có thể biểu diễn độc lập, còn có thể coi là nhân vật chính, dung mạo có chỗ hơn người, đồng thời cũng vô cùng tự tin với dung mạo của mình.



Lâm Vụ thầm hừ lạnh trong lòng một tiếng, Chu Nhan này hơi tự tin quá về bản thân cô ta, ngoại trừ Cố Hương Liên và vị mới đến Lâm Văn Trúc đó thì không coi ai ra gì. Nhưng mà người ở đây, có ai không muốn nhận được sự coi trọng của tam thiếu chứ? Như Cố Hương Liên đã đạt được sự biệt đãi của tam thiếu, ai dám không nể mặt cô ta, ai dám làm khó cô ta, thậm chí mấy tên đàn ông ngày thường kéo cưa đưa đẩy cũng phải nhìn mặt mũi tam thiếu mà tâng bốc cô ta. Mặc dù họ vụng trộm cười nhạo Cố Hương Liên cũng chẳng được sủng ái bao nhiêu, nếu không thì cũng không đến nỗi còn bán tiếng cười ở Phượng Vũ Thiên, nhưng trên thực tế có ai không hâm mộ?




Ngoài phòng bao tầng hai Phượng Vũ Thiên có tầm nhìn tốt nhất có hai hộ vệ trang nghiêm đang đứng, từ vẻ nghiêm nghị trên người họ thì có thể đoán được người trong phòng có thân phận tôn quý đến thế nào.



Cố Hương Liên mặc chiếc váy kiểu tây màu tím, trong tay cầm một chiếc khăn tay mềm mại, chiếc eo nhỏ nhắn lắc lư, bước chân khẽ di chuyển, vẻ phong tình giấu trong xương cốt cô cũng theo bước chân dần thấm ra ngoài. Tóc cô vén tùy ý, có mấy sợi tóc lười biếng rủ xuống, kết hợp với ngũ quan xinh đẹp của cô, mê hoặc lòng người, chỉ khiến người ta cảm khái một tiếng, đây chính là báu vật nhân gian.



Cố Hương Liên như thế, nói cô là hồng nhan tri kỷ của tam thiếu, cũng không có ai không phục, mỹ nhân đúng là nên phối hợp với người bất phàm như thế.



Cố Hương Liên đi đến cửa phòng bao, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Hai hộ vệ như không hề có chút cảnh giác nào, cũng không ngăn cản, đãi ngộ đặc biệt này, càng khiến người ta ngạc nhiên về sự đặc biệt của Cố Hương Liên với tam thiếu.



Cố Hương Liên chầm châm đi đến bên cạnh Diệp Khuynh Lăng, cầm rượu vang trên bàn lên, rót vào chiếc ly thủy tinh trong suốt. Mỹ nhân rót rượu, cho dù động tác rất bình thường thì cũng giống như phong cảnh đẹp đẽ.



Diệp Khuynh Lăng nhìn chất lỏng trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, khóe miệng cong lên, “Một súng nã vào người, máu chảy ra chính là màu này”.



Tay Cố Hương Liên hơi khựng lại, cô bỏ chai rượu xuống, đẩy ly rượu đến trước mặt hắn, “Vậy tam thiếu uống hay không uống máu người này?”.



Diệp Khuynh Lăng cười ôn hòa với cô, nhưng lại khiến người ta cảm thấy luồng khí lạnh lẽo, hắn bưng ly rượu lên, lắc lắc mấy cái, “Dù là □□ cũng sẽ uống, huống hồ chỉ là máu người mà thôi, ai bảo là do Liên mỹ nhân mê hoặc khiến ta thần hồn điên đảo bưng cho ta chứ?”.



Cố Hương Liên hơi sững lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn, mặt mày ẩn tình, hai tay kéo lấy cổ hắn, “Đương nhiên là mê hoặc tam thiếu đến thần hồn điên đảo, nếu không sao có thể khiến tam thiếu ngay cả nhìn tình yêu đích thực ở nhà một cái cũng không kịp thì đã đến tìm em chứ? Lúc tam thiếu chưa đến, họ nói khó nghe lắm đó!”.



“Ồ? Khiến em chịu tủi thân rồi.”



“Tam thiếu bón cho em ly máu người này, Hương Liên sẽ tha thứ cho tam thiếu.”




“Thế thì thôi vậy, thứ máu tanh thế này, sao ta nỡ để em nhiễm phải được?” Diệp Khuynh Lăng giơ ly rượu lên, tự mình uống.



Cố Hương Liên cười yêu kiều, thuận thế nằm vào trong lòng hắn, dáng vẻ vô cùng thân mật.



Chu Nhan trên sân khấu nhịn không được mà nhìn về phía căn phòng bao ở chính giữa đó, lòng bốc hỏa, nhưng lại chỉ có thể nghiêm túc hát, nhưng những ai hiểu phong cách của cô ta thì đều biết hôm nay cô ta đã trở nên khác lạ, cô ta vẫn luôn theo phong cách khuê các, trên người luôn có hình tượng tự tôn tự trọng khi rơi vào phong trần, gần bùn mà không nhiễm bùn. Cộng thêm thân thế của cô ta, càng khiến người ta sinh ra tâm lý anh hùng, muốn cứu cô ta ra khỏi nguy nan. Nhưng mà hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài mỏng tang, mà còn là trễ ngực không tay, chiếc váy vô cùng sát người, làm đường cong đầy đặn mê người của cô ta lộ ra rõ ràng, cô ta lại mặc thêm một chiếc áo khoác ngoài chiếc váy đó, áo khoác ngoài đu đưa theo động tác của cô ta, khiến người ta chỉ muốn xé rách nó, sau đó rốt cuộc cũng để lộ ra dáng người quyến rũ của cô ta.



Chu Nhan lúc này có vẻ đẹp sa đọa, khác một trời một vực với phong cách trước đây của cô ta, chỉ là người ta cũng sẽ không xem thường cô ta, dù sao cũng chỉ một lần ngẫu nhiên này mà thôi. Những người có thiện cảm với cô ta có lẽ sẽ đoán xem liệu có phải hôm nay cô ta đã gặp phải chuyện khó khăn gì không.



“Có người muốn để tam thiếu anh hùng cứu mỹ nhân kìa!” Khóe miệng Cố Hương Liên nhếch lên châm chọc.



“Vậy em nói xem ta có cần làm anh hùng không?”



“Người muốn làm anh hùng nhiều lắm, tam thiếu dành cơ hội này cho người khác được không?” Cố Hương Liên cầm tay Diệp Khuynh Lăng lên, để hắn bưng rượu, bón cho mình.



Chu Nhan nhìn cảnh này, tức đến thiếu chút nữa thì quên lời, cô ta biết người phụ nữ đó cố ý…



Một bên sân khấu có một cô gái mặc chiếc sườn xám màu xanh biếc đang đứng, tóc cô được quấn lên tỉ mỉ, cả người có vẻ đẹp sạch sẽ nhanh nhẹn hoạt bát đến tinh tế, mà ngũ quan của vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, cô chính là Lâm Văn Trúc mang cái danh tiên nữ ấy.



“Luôn có người thích không tự lượng sức mình, đúng chứ?” Lâm Vụ đứng bên cạnh Lâm Văn Trúc cười trên nỗi đau khổ của người khác.



Lúc này, trên sân khấu xảy ra sự cố, có vũ công giẫm phải váy của Chu Nhan, váy mỏng bị kéo rách, để lộ ra một mảng da lớn trắng ngần. Mặc dù Chu Nhan phản ứng lại rất nhanh, nhưng vẫn bị lộ cảnh xuân, vẻ mặt cô ta hoảng loạn, đôi mắt ấm ức tủi hờn, tựa như hơi nước dày đặc ứa ra, khiến người ta muốn ôm cô ta vào lòng mà an ủi vỗ về.



Khá nhiều người đàn ông ngồi trong đại sảnh đã không kiềm được mà đứng lên…



Nhưng mấy người đó đều không phải mục tiêu của Chu Nhan.



Lúc này Cố Hương Liên nhịn không được mà che miệng cười, “Tam thiếu có sức hút như thế, khiến em sợ lắm đấy”.



Diệp Khuynh Lăng vươn một ngón tay ra, dí xuống mặt Cố Hương Liên, “Có tự tin với bản thân mình một chút, không phải ngay cả tình yêu đích thực trong nhà ta cũng bỏ mà lựa chọn đến đây ngắm em sao?”.



Dường như Cố Hương Liên rất hưởng thụ, cười e lệ, nhưng chỉ có cô biết rõ, từ đầu đến cuối trong mắt hắn đều là một mặt biển sâu bình lặng, ngay cả âm thanh cũng không gợn lăn tăn gì.



Lâm Văn Trúc nhìn về phía phòng bao, “Lát nữa tôi còn phải lên sân khấu, tôi đi chuẩn bị”.



“Vậy thì chuẩn bị kĩ càng vào, tôi rất mong chờ.”



Lâm Văn Trúc khẽ nhíu mày, bước chân duyên dáng chậm rãi rời đi.



Tác giả có lời muốn nói:



Truyện này cũng coi như một chấp niệm của bản thân tôi đi, bây giờ cuối cùng cũng có thể lượm nó lên rồi, hi vọng lần này sẽ không bỏ dở giữa chừng, cũng hi vọng mọi người đốc thúc tôi nhé!



Câu chuyện về Lâm Văn Trúc và Diệp Khuynh Lăng, hi vọng có bạn đồng hành suốt chặng đường!