Hôn lễ của Lạc Trăn vẫn luôn được giữ bí mật, đến cả người trong Hoa Hạ cũng không có mấy người biết, nhưng mà được cái là trong mấy năm tham gia vào giới giải trí Lạc Trăn cũng có được mấy mối quan hệ bạn bè không tệ, lục tục đem thư mời gửi đi, trước nay trong giới giải trí cũng không có gì là bí mật, có chút chuyện tốt cũng lén truyền đến truyền đi, hôn lễ cuối cùng vẫn lộ ra ánh sáng.
Sau khi tham gia buổi phỏng vấn kịch bản Lạc Trăn mới ngủ được một chút thì trong chốc lát bị điện thoại của Tùng Hề đánh thức.
"Bảo bối, địa điểm hôn lễ của cô bị trên mạng đào ra rồi kìa, fan của cô đều chạy đến Weibo ầm ĩ một đợt, nếu không thì tôi thông báo cho họ một tiếng?"
Giọng điệu của Tùng Hề rất bình tĩnh, chỉ là cái sự kiện này cũng không phải việc gì to lớn.
Địa điểm tổ chức hôn lễ sớm hay muộn gì cũng sẽ công bố, thời gian sớm muộn không phải vấn đề, huống gì chuyện những phóng viên biết địa điểm đến quấy phá cũng không cần lo. Tùng Hề đã tìm hiểu qua, hôn lễ cử hành ở lâu đài nước Anh có cấm chế, chất lượng bảo an cực kì cao, không phải là nơi ai cũng có thể tuỳ tiện ra vào.
Lạc Trăn vừa mới tỉnh ngủ, còn hơi có chút mơ hồ, đầu óc còn chưa load được lời của Tùng Hề, "Thông báo cái gì? Tôi gần đây không phải là không có hoạt động gì à? Tùng Hề à, cô không thể như vậy được! Tôi sắp kết hôn rồi mà cô còn sắp xếp công việc cho tôi như thế! Tâm của tôi sẽ bỏ cô mà đi đó....."
Tùng Hề: "..."
Nhưng Lạc Trăn nhanh chóng tỉnh táo lại, chậm rãi nhớ lại đoạn đối thoại, không hề xin lỗi mà di chuyển đề tài đi: "Hôn lễ à, cô đợi tôi lên mạng nhìn một cái đã, chào hỏi không tệ nha!"
Tùng Hề: Đặc biệt muốn đánh người.
Gác điện thoại, Lạc Trăn nằm trên giường ngây ngốc một lát, lại nhớ đến nam thần một chút, chờ đến khi hoàn toàn tỉnh táo mới chậm rì rì ôm chăm cầm di động mở Weibo ra.
Người tung ra tin này là một nhân viên công tác trong ngành, bởi vì không cẩn thận nhìn thấy thư mời của một diễn viên trong đoàn làm phim, do tò mò mà nhìn nhiều thêm hai cái, mới biết được thì ra đây là thư mời đám cưới của Lạc Trăn, vì thế liền chụp đăng lên mạng, hơn nữa còn nói thêm mình đã thấy ngày cử hành hôn lễ.
Ảnh chụp là tấm bìa của thư mời, trên tấm bìa có tên viết tắt tiếng Anh của Lạc Trăn và Phi Vân Phời, còn có cái icon của toà lâu đài cổ. Trừ cái này thì không còn tin tức nào nữa.
Người đó cũng biết cảnh giác, không chụp bên trong, không biết người được mời là ai, cho nên không biết được là ai không cẩn thận lộ ra tiếng gió.
Người đăng Weibo cũng là một tiểu hào.
Chẳng qua Lạc Trăn cũng không đi sâu vào tìm hiểu, thật ra mấy người bạn trong ngành của cô cũng đã gửi Weibo giải thích với cô rồi, cô nhất nhất nói cô không ngại chuyện này bị lộ ra, mở ra Weibo, chính mình đăng lên một tin tức.
Một quả phỉ thật to V: Mười tám tháng năm, gả đi.
Các fan căn bản đều đang đợi khoảnh khắc cô công bố nhanh chóng chạy đến.
"Nữ thần gả đi, người làm mẹ này rất vui mừng mà mỉm cười."
"Nữ thần của tôi gả cho nam thần của tôi, tôi sẽ đu cái cp này đến chết!"
"Đúng đúng không sai, ngày mười tám tháng năm, tôi cùng Lạc Thần sẽ tổ chức hôn lễ, cảm ơn lời chúc phúc của mọi người."
"Sau khi suy nghĩ kĩ càng, vẫn là quyết định công khai hôn lễ của chúng ta, cái Weibo vợ tôi đăng lên này chính là chính là lời trong lòng của tôi."
"Mấy người kia mơ đến váng đầu rồi à? Lạc Trăn rõ ràng đang ở trong ngực của tôi!"
"Tránh ra! Nước sôi nước sôi! Để tôi tới tán họ một cái cho tỉnh ngủ!"
Ngoài fans ra, đương nhiên cũng có lời chúc phúc của bạn bè trong vòng.
Lạc Trăn nhìn bình luận của fan mà haha cười ra tiếng, tâm tình u sầu nhớ nam thần lúc đăng Weibo cũng bay mất.
Cô đang lựa mấy bình luận để phản hồi lại, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, ghi chú "Chồng" đập vào mắt.
Cô vui vẻ phấn khởi mà nghe máy, mở miệng liền nói: "Chồng ơi, em rất nhớ anh nha!"
"Ừm." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ quen thuộc, trước sau như một mà ôn nhu lưu luyến, "Đang làm gì? Ăn cơm chiều chưa đó?"
"Hôn nay là bữa đầu tiên em tham dự buổi họp báo, đạo diễn Việt thực sự quá lợi hại, xây dựng nhân vật gì đó đều khiến đầu em to ra! Quay về liền ngủ một giấc,vừa mới tỉnh ngủ đây thôi, đúng rồi chồng ơi, em đăng Weibo công bố hôn lễ của chúng ta rồi, không sao chứ?"
"Bà Vân vất vả rồi." Vân Phỉ Thời ôn nhu nói: "Không sao hết, em thích là được."
Thật ra lúc đang ở hội nghị anh đã nghe được thông báo của di động rồi, đã thấy được cái Weibo Lạc Trăn đăng lên rồi, sau khi hội nghị kết thúc liền nhanh chóng gọi điện tới.
Bùi Nam Tiêu vừa tới đã thấy anh đang gọi điện thoại, lại nhìn người em rể dù rằng bình thường luôn ôn hoà nhã nhặn nhưng vẫn mang cảm giác xa cách ngàn dặm kia bây giờ khoé miệng nở nụ cười mềm mại, liền biết đầu dây bên kia là ai.
Câu nói chuẩn bị phát ra cũng bị ngăn lại.
Vân Phỉ Thời nhìn đồng hồ, nói với di động: "Bên em đã qua 6 giờ chiều rồi, bà Vân, em nên ăn cơm rồi!"
Lạc Trăn ngoan ngoãn đáp lời: "Biết rồi Vân tiên sinh, tuy rằng không có sự giúp đỡ của nam thần nhị thập tứ hiếu bên người, nhưng mà bên cạnh em vẫn còn trợ lý Doanh Doanh đa tài đa nghệ nha, em ấy sẽ ở nhà nấu cơm cho em, em sẽ không ăn cơm hộp bậy bạ đâu!"
Anh thấp giọng vừa lòng.
Lạc Trăn cố gắng không ngừng nói: "Vân tiên sinh, em ngoan như vậy, anh không moah moah khen thưởng em một cái à?"
Vân Phỉ Thời đảo mắt nhìn một người còn sót lại trong phòng hội nghị - anh vợ Bùi Nam Tiêu, anh họ nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng không làm ra động tác moah moah trước mặt anh vợ.
Tuy rằng Bùi Nam Tiêu muốn nói chuyện cùng em gái, nhưng cặp vợ chồng kia đang ở đằng kia đang tình chàng ý thiếp, anh ta cũng không thể tuỳ tiện quấy rầy. Cha anh ta Bùi tiên sinh không biết gần đây bận rộn chuyện gì, xử lý xong hai anh em Lâm gia liền đem chuyện hợp tác của hai tập đoàn đẩy qua cho anh ta giải quyết, chính mình làm không nổi liền phủi tay bỏ không quản.
Lại nói đến em rể này, luôn gọi điện thoại đường dài cho em gái anh ta, cảm giác như cả thế giới chỉ còn mỗi anh ta là người cô đơn.
Bùi - người cô đơn - Nam Tiêu đang tự buồn với lòng bỗng nhiên nhìn thấy em rể nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quặc, mặc dù ánh mắt rất ngắn, thậm thí chưa tới một giây, nhưng anh ta vẫn nhận ra, lộ ra một nụ cười nhạt ôn nhu lễ độ: "Cùng đi uống trà sáng không? Tôi biết một nơi có mùi vị hồng trà khá ngon."
Không đợi Phỉ Vân Thời mở miệng, liền nghe được âm thanh Lạc Trăn từ bên kia cắt ngang: "Anh đang bận sao? Nếu không em tắt máy trước, anh xong việc gọi lại cho em là được!"
Phi Vân Thời không thừa nhận nói: "Không bận, vừa mới họp xong, vừa rồi là..." Phỉ Vân Thời nhìn thoáng qua con người đang tỏ ra vô tội Bùi Nam Tiêu, "Anh vợ hẹn anh uống trà."
"Anh vợ á?" Lạc Trăn đứng hình ba giây mới phản ứng là "Anh vợ" của chồng cô là ai, biểu tình vốn đang thoải mái của cô bỗng nhiên căng chặt, "Vậy... Vậy hai người đi đi."
"Nhưng mà...." Vân Phỉ Thời lại nói thêm một câu: "Anh vợ dường như rất muốn nói chuyện với bà Vân một câu."
Bùi Nam Tiêu yên lặng phát cho Phỉ Vân Thời một lời khen.
Không còn cách nào, tuy rằng đã cùng mọi người ăn một bữa cơm, nhưng hai đại Phật gia trên đỉnh đầu còn chưa chọc thủng tầng băng này, anh ta cũng không dám trắng trợn đi tìm em gái.
Lạc Trăn khẩy khẩy hoa văn trên khăn trải bàn, lông mi run một cái rủ xuống: "Vậy thì nói một câu."
Phỉ Vân Thời đưa điện thoại cho Bùi Nam Tiêu, bản thân thì rời khỏi phòng họp trước, lúc đi ra còn tri kỉ mà đóng cửa lại.
Bùi Nam Tiêu nhìn vào điện thoại trầm mặc một lát, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe bên kia truyền đến một tiếng gọi đã lâu...
"Anh trai."
Anh ta vui đến suýt nữa thì khóc, bao năm bảo hộ cùng chờ đợi cuối cùng cũng đổi lấy được kết quả chờ đã lâu.
Không cần gì khác, không cần bất kỳ sự hồi đáp nào, chỉ cần được một lần nữa nghe tiếng gọi "Anh trai" mềm mại này.
Giống như lúc anh tặng con búp bê Đông Dương mới nhất cho cô, cô cũng gọi anh một tiếng anh trai vừa mềm vừa ngọt như thế này.
Có lẽ vì cách một cái màn hình, cách biển cả đất trời bao la, ngày đó cây hoa hồng trong vườn không hiểu bằng cách nào đã giảm đi rất nhiều, khiến cho Lạc Trăn có thể bình tĩnh mà gọi lên cách xưng hô này.
"Trăn Trăn..." Bùi Nam Tiêu sắp xếp lại ngôn từ trong lòng, nhưng lại buộc miệng hỏi câu: "Em ăn cơm chưa?"
Lạc Trăn:... Vấn đề này có chút quen tai.
"... Còn chưa có ăn, nhưng mà bây giời lập tức ăn!"
"Vậy là được rồi."
Im lặng một khoảng thời gian.
Qua một lát, đổi thành Bùi Nam Tiêu đánh vỡ trầm mặc: "Anh và bố đã nhận được thư mời, ngày mười tám sẽ đúng giờ đến tham dự hôn lễ của em."
Lạc Trăn dừng một chút, lúc mở miệng ra lại là: "Làm sao hai người lại có thư mời?"
Tim Bùi Nam Tiêu đập chậm nửa nhịp.
"Chẳng lẽ hai người không thể trực tiếp đến sao?"
Nhịp tim hồi phục, Bùi Nam Tiêu cười ra tiếng từ tận đáy lòng.
Từ lúc còn nhỏ cô nhóc này đã có bản lĩnh dỗ người khác đến mức tâm tình nở hoa. Thật có chút ganh tị với cậu em rể, sợ rằng mỗi ngày cậu ta đều ngâm mình trong bể mật đi.
Nói chuyện xong, Bùi Nam Tiêu thu lại vẻ mặt dịu dàng, bước ra khỏi phòng họp vẫn là bộ dáng thiếu gia ôn hoà, Vân Phỉ Thời quay lại phòng họp lấy áo khoác, nhưng mà tới rồi lại thấy ánh mắt giấu không được ý cười của anh rể.
Ha, tư vị nhìn vợ mình dỗ một người đàn ông khác thành tâm tình như hoa thật là không dễ chịu chút nào.
Nhưng đâu còn cách nào, ai kêu người đàn ông kia là anh rể chứ.
"Trăn Trăn nói, không cần đưa thư mời cho chúng tôi."
Vân Phỉ Thời là người thông minh, nghe vài câu đã hiểu được ý tứ của anh rể, nhướng mày nói: "Vẫn là nên gửi, nếu không bên mẹ vợ sẽ có lời không tốt."
Người này bị cái tượng Phật mẹ vợ đè ép, Bùi Nam Tiêu mặt không đổi tim không loạn, sắc mặt vốn dĩ ôn hoà sinh ra một tia mỉa mai: "Nhìn không ra, Vân tiên sinh thật biết lấy lòng mẹ vợ, chẳng lẽ không đem anh vợ cùng bố vợ để vào mắt sao?"
Hai người đàn ông mặt mũi thanh tú, thân hình cao lớn đĩnh đạt anh một câu tôi một câu mà quở trách lẫn nhau, bước chân bên dưới lại mười phần ăn ý mà cùng nhau bước vào thang máy.
"Không dám không dám."
"Trên đời này thứ Vân tiên sinh không dám thật không có vài thứ."
"Lời này của anh vợ sai rồi, chuyện tá ma giết lừa, Vân mỗ không làm được."
"..."
Sau khi Lạc Trăn tắt điện thoại, bọc toàn thân trong ổ chăn phát ngốc, đầu óc hỗn loạn, trong chốc lát nhớ đến nam thần, trong chốc lát lại nhớ đến anh trai, trong chốc lát lại nhớ đến Bùi Hình Khải cùng Lạc Dặc An ở nơi Hương Cảng xa xôi.
Từ Từ!
Hương Cảng! Bùi Hình Khải cùng Lạc Dặc An!
Cô lập tức nhảy cẫng lên giường như vừa phát hiện ra một bí mật to lớn!
Thịch thịch thịch!
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Lạc Trăn lập tức đem suy nghĩ đang bay xa của mình thu hồi.
"Chị Trăn, ra ăn cơm thôi!"
Là Doanh Doanh.
Sự quan tâm của Lạc Trăn đối với cơm chiều không nhiều lắm, sau khi ăn xong cô cùng Doanh Doanh đi dạo tiêu cơm, Doanh Doanh đang cúi đầu chơi điện thoại bỗng nhiên hô lên một tiếng: "Chị Trăn! Tin tức lớn!"
Lạc Trăn nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy liên tiếp mấy trang mạng xã hội trên màn hình điện thoại liên tục hiện lên một đầu đề cực kì nổi bật:
Ảnh bí mật của Thẩm Nam Nam bị phơi bày! Kim chủ phía sau màn lộ diện!
Tác giả có lời muốn nói:
Nói... Nguyện vọng to lớn nhất của tôi là có một người anh trai thương yêu tôi, nhưng mà mẹ tôi không chịu, khóc chít chít, nghĩ rằng đáp ứng rồi cũng không cho được hahahaha
Đúng rồi nhóm tiểu khả ái lựa chọn thời điểm lên mạng xem đổi mới nha, tôi sẽ đổi mới một chút hoặc là thêm gì đó phối hợp với thời gian của mọi người.