Người Trong Lòng

Chương 42: Cơ hội lớn




Edit: Nhược Vy



Beta: Quanh



Lúc Hà An Nhiên nhìn xuống bên dưới lần nữa thì đã không còn bóng dáng hai mẹ con Đường Giai, trên gương mặt thong dong của cô nở nụ cười lạnh.



Đường Giai, bà tưởng tôi vẫn là Hà An Nhiên trước kia sao? Chuyện trước kia tôi không so đo với bà không có nghĩa là tôi đã quên, tốt nhất là bà đừng quấy rầy người nhà tôi lần nữa, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà.



Lên tầng chín, Hà An Nhiên đẩy cửa đi vào, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.



“Đi đâu đó?” Tôn Duyệt ngẩng đầu nhìn cô.



“Ra ngoài nghe điện thoại thôi.” Cô cười với cô ấy.



Tôn Duyệt gật đầu, sau đó tiếp tục vẽ.



Hà An Nhiên cúi đầu, cô nhìn một chấm đen loang ra trên tờ giấy trắng tinh, bức tranh này xem như đã hỏng.



Cô lấy ly nước bên cạnh, vẩy nước vào giấy vẽ, bức vẽ ngay lập tức bị nước làm loang lổ, trở thành một bức tranh thủy mặc.



Đồng hồ quả lắc trong phòng làm việc phát ra tiếng “đinh đoong”, đã mười hai giờ.



Phòng làm việc vốn đang yên ắng bắt đầu có tiếng động, dần dần tiếng động càng lúc càng lớn.



“Ăn gì đây ăn gì đây?”



Giờ ăn cơm chính là giờ mà phòng làm việc náo nhiệt nhất, bởi vì công việc của mấy người họ yêu cầu “tĩnh”, lúc làm việc phải hòa mình vào tác phẩm, chỉ có đến giờ cơm, mọi người mới bắt đầu sinh động hơn.



“Gọi cơm thịt nướng đi.” Hà An Nhiên nói.



“Chị An Nhiên, cơm thịt nướng này bọn em chán lắm rồi, còn ăn nữa à?” Tiểu Điềm kêu rên.



“Chị An Nhiên…”



“Trưa nay ăn cơm thịt nướng, tối nay chị mang các em đi ăn lẩu, chị biết một quán lẩu lâu đời, hương vị siêu tuyệt.” Hà An Nhiên không ngẩng đầu lên, chỉ nói.



Phòng làm việc lập tức lặng ngắt như tờ, vài giây sau...



“Ăn nhiều cơm thịt nướng tốt cho cơ thể.”



“Ăn cơm thịt nướng đi, em muốn ăn cơm thịt nướng.”



“Chị Duyệt, gọi cơm thịt nướng.”



Tôn Duyệt ngây ngốc nhìn một đám người thay đổi sắc mặt thần tốc, nhưng cô ấy vẫn gọi điện thoại đặt cơm thịt nướng.



Đặt cơm xong, Tôn Duyệt lại gần Hà An Nhiên: “Hôm nay cậu muốn ăn cơm thịt nướng à?”



Hà An Nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Ừ, rất muốn ăn.”





Tôn Duyệt cứ cảm thấy Hà An Nhiên là lạ, không quá thích hợp, nhưng cô lại không thể nói lạ ở chỗ nào.



Khoảng mười lăm phút sau, cơm thịt nướng đến.



Hà An Nhiên ngẩng đầu, người đưa cơm vẫn là Hà Kỳ, cô không khỏi nhếch môi cười.



Mọi người vẫn trêu chọc Hà Kỳ như bình thường, cậu ta cũng như trước kia, đối đãi lạnh nhạt, một câu cũng không nói nhiều, lấy cơm xong liền nói với Hà An Nhiên: “Tổng cộng chín mươi đồng.”



Hà An Nhiên lấy ví tiền ra, mỉm cười đứng dậy, cô đưa tiền trong tay cho cậu ta. Lúc Hà Kỳ chuẩn bị trả lại tiền thừa, lại nghe thấy cô nhàn nhạt hỏi: “Học ở đâu?”



Hà Kỳ sửng sốt ngẩng đầu nhìn cô, cậu ta đưa cơm hộp nhiều lần như vậy, ngoại trừ cảm ơn, cô chưa từng nói với cậu ta một câu dư thừa.



“Tôi…”



“Cậu ra ngoài làm việc, người nhà có biết không?”




Hà An Nhiên hỏi xong những lời này, mấy cô gái trong phòng làm việc cũng mơ hồ nhận thấy có gì đó kì lạ, chị Nhiên nhà các cô không phải người sẽ hỏi chuyện riêng của người khác.



“An Nhiên, hôm nay cậu sao thế?” Tôn Duyệt thật sự cảm thấy hôm nay Hà An Nhiên rất kỳ lạ.



“Không có gì, chỉ là tò mò hỏi chút thôi.”



“Này, cậu còn chưa trả tiền thừa cho tôi đấy.”



Lúc này Hà Kỳ mới đột nhiên phản ứng lại, cậu ta nhanh chóng lấy tiền lẻ trong túi đưa cho cô.



Hà An Nhiên gật đầu với cậu ta, sau đó mở cơm hộp cùng các cô gái khác.



Lúc rời đi, Hà Kỳ cố tình nhìn Hà An Nhiên một cái. Cô đang ăn cơm với nhân viên, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt, không có gì dị thường.



Áp xuống bất an dưới đáy lòng, Hà Kỳ bước ra ngoài.



Sau khi cậu ta ra ngoài, Hà An Nhiên im hơi lặng tiếng dùng dư quang nhìn bóng dáng của cậu ta, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.



...



Cơm nước xong, nghỉ ngơi một tiếng, mọi người lại tiếp tục đẩy nhanh tiến độ.



Buổi chiều lúc hơn ba giờ, điện thoại của phòng làm việc vang lên. Tôn Duyệt đứng dậy đi nghe: “Alo, đây là phòng vẽ tranh Lục Nhiêm, xin hỏi ngài có yêu cầu gì không ạ?”



“Cái… Cái gì… Người phụ trách làng du lịch Hàng Châu?”



Người phụ trách?



Nghe thấy Tôn Duyệt nói, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô ấy.



“Về công trình vẽ tường ở làng du lịch Hải Dương của Hàng Châu?”




“Vâng, chúng tôi sẽ liên hệ lại sau, vâng ạ, cảm ơn ngài.”



Cúp điện thoại xong, các cô gái vội vàng mở miệng hỏi cô ấy: “Chị Duyệt, làng du lịch gì thế?”



Tôn Duyệt nghiêm túc nhìn mọi người. Mọi người đều cảm thấy hoang mang, sao đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy?



“Các cô gái, hôm nay chị sẽ nói cho mọi người một chuyện.”



“Chuyện gì? Chị Duyệt, chị đừng có thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi.”



Ngay cả Hà An Nhiên chờ mong nhìn cô ấy.



“Vừa rồi người gọi đến chính là tổng phụ trách làng du lịch ở Hàng Châu, cô ấy hỏi phòng làm việc của chúng ta có muốn gia nhập công trình vẽ tranh lên tường của họ không! Cô ấy đã gửi thư mời đến hòm thư của phòng làm việc chúng ta rồi!”



Tôn Duyệt nói xong, cả phòng làm việc không ai nói chuyện, toàn bộ đều vô cùng yên ắng, yên ắng đến mức một cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy.



Vài giây sau, Tiểu Điềm nhích người kiểm tra hòm thư của phòng làm việc, quả nhiên thấy một tin nhắn chưa đọc, cô ấy run rẩy mở tin nhắn đó ra.



Quả nhiên là thư mời, bên dưới còn có con dấu của làng du lịch Hàng Châu.



“Là thật, chúng ta thật sự đã được mời! Phí công trình là ba trăm vạn!!” Tiểu Điềm cao hứng kêu to lên.



Cả phòng làm việc lập tức bùng nổ.



Tất cả mọi người đều vui vẻ đến điên rồi, đây là hạng mục lớn nhất mà phòng làm việc các cô nhận được trong nhiều năm qua, hơn nữa còn trực tiếp hợp tác với làng du lịch Hàng Châu!



Trên mặt Hà An Nhiên cũng mang theo nụ cười, bây giờ tâm tình kích động của cô đã không còn ngôn ngữ nào có thể miêu tả. Vui vẻ qua đi, mấy người lại ôm chặt nhau.



“Chị Nhiên, chị Duyên, em muốn khóc, làm sao bây giờ?” Không biết là ai nói một câu như vậy.



“Muốn khóc thì cứ khóc đi, nhưng khóc xong chúng ta còn phải ưỡn ngực, tiếp tục nỗ lực làm việc.”




“Vâng.”



Sau đó bắt đầu có tiếng nức nở vang lên.



Hốc mắt Hà An Nhiên cũng đỏ ửng. Các cô vất vả kiên trì nhiều năm như vậy, từ khi các cô bắt đầu lựa chọn thì đã không còn đường lui. Rất nhiều lần phòng làm việc đứng bên bờ vực tan rã, mọi người ai cũng không chịu từ bỏ. Các cô kiên trì bước tiếp không vì cái gì khác, cũng chỉ vì giấc mơ chung của tất cả.



Bây giờ, rốt cuộc giấc mơ của các cô cũng có thể thực hiện.



...



Hà An Nhiên nhìn thư mời, sau đó nhắn lại.



Người phụ trách bên kia nhanh chóng gửi hợp đồng đến, Hà An Nhiên cẩn thận xem xét hợp đồng, nhặt ra những nội dung trọng điểm rồi cùng bàn bạc phân tích với mọi người.



Phí công trình là ba trăm vạn, trong vòng năm mươi mốt ngày, các cô phải hoàn thành tám trăm hai mươi mét vuông, chủ yếu là vách tường ở làng du lịch Hải Dương.




“Mọi người cảm thấy thế nào?” Hà An Nhiên trưng cầu ý kiến của mọi người.



Nói thật, năm mươi mốt ngày phải hoàn thành công trình tám trăm hai mươi mét vuông thật sự là rất khó, thời gian rất gấp gáp, các cô không chỉ phải giao hẹn thời gian hoàn thành mà còn phải đảm bảo chất lượng hình vẽ trên tường, hạn sử dụng là ba năm.



“Chuyện này đối với chúng ta là một cơ hội khó có được, mình cảm thấy chúng ta phải toàn lực tranh thủ.” Tôn Duyệt nói.



“Em cũng cảm thấy vậy, đây không phải là cơ hội mà phòng vẽ tranh nào cũng có thể có được. Em rất tin tưởng vào bản lĩnh mỹ thuật tạo hình của mọi người, hơn nữa mảng chúng ta học còn là mỹ thuật tạo hình thiết kế, em tin chúng ta có thể làm được!”



“Em cũng tin là vậy, chị Nhiên, ký hợp đồng đi.”



“Ký hợp đồng.”



Vì thế Hà An Nhiên cùng người phụ trách ở Hàng Châu quyết định thời gian ký hợp đồng là vào giữa trưa mai, bên kia sẽ đến phòng làm việc của các cô để ký, thời gian bắt đầu thi công là cuối tuần.



Xem ra công trình này thật sự phải gấp rút hoàn thành.



Sau khi về nhà, Hà An Nhiên nói chuyện này với Chu Duyên Xuyên.



Ban đầu Chu Duyên Xuyên còn lo lắng, để Triệu Miễn đi tìm hiểu về công trình này mới yên tâm.



Ngày hôm sau, các cô gặp người phụ trách làng du lịch Hàng Châu – Giang Đình, sau khi gặp mặt, Giang Đình rất hài lòng với phòng làm việc của các cô.



Trong rất nhiều phòng vẽ tranh nổi danh, cuối cùng cô ấy vẫn chọn Lục Nhiêm – một phòng làm việc chỉ có chút danh tiếng, không chỉ vì nhìn thấy tiềm lực đang còn ẩn dấu của phòng làm việc này mà hơn hết, cô ấy nhìn trúng tinh thần đoàn kết của mọi người. Trong lúc lựa chọn, cô ấy cũng đã tìm hiểu qua, phòng làm việc này chỉ do sáu sinh viên tự lập ra, nhưng trải qua rất nhiều chuyện, sáu cô gái này vẫn có thể kiên trì ở bên nhau, điều này không khỏi khiến cô ấy nghĩ đến lúc mình vừa lập nghiệp, cô ấy cũng từ hai bàn tay trắng mà đi lên vị trí hiện tại, biết tất cả gian nan khó khăn trong đó. Từ chuyện lớn như hợp tác với nhà sản xuất đến chuyện nhỏ như thiết kế trang bìa của phòng làm việc này, cô ấy đều đã xem qua, cô ấy không thể không thừa nhận, phong cách của phòng làm việc này rất hợp gu thưởng thức của cô ấy, phong cách của đại đa số bức tranh của phòng làm việc này rất đặc biệt, không hề nước chảy bèo trôi [1] mà có sự thiết kế độc đáo sáng tạo của riêng mình.



[1] Nước chảy bèo trôi: dòng nước chảy theo hướng nào, bèo cũng trôi theo hướng đó, đây là một phép ẩn dụ để nói đến sự thiếu khả năng phán đoán, chỉ biết chạy theo người khác, chạy theo thị hiếu, không có một vị trí vững chức của riêng mình.



Mỗi một nhân viên trong phòng làm việc đều là sinh viên xuất sắc của khoa mỹ thuật tạo hình, bản lĩnh không hề thua kém với các nhà thiết kế lớn. Quan trọng hơn nữa là cô ấy cảm thấy hứng thú với chủ phòng làm việc này, người dẫn đầu nhóm sinh viên, Hà An Nhiên. Cô gái này rõ ràng là có hơn ba trăm nghìn fan trên Weibo, khá được yêu thích, nhưng rất khiêm tốn - Nhiêm Xuyến.



Quy mô của phòng làm việc này không lớn, nhưng nhìn cảnh đẹp ý vui, tất cả thiết kế trên tường đều xuất phát từ tay những sinh viên này. Đơn giản gọn gàng lại trang nhã, rất phù hợp với chủ đề công trình này của họ.



“Cô Hà, không biết cô còn thắc mắc hay có yêu cầu thay đổi gì nữa không?” Giang Đình khách khí hỏi cô.



Hà An Nhiên thong dong mỉm cười với cô ấy: “Mọi người đã xem xét hợp đồng rồi, không còn vấn đề gì nữa.”



“Nếu không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta có thể ký hợp đồng ngay chưa?”



Hà An Nhiên gật đầu: “Đó là đương nhiên.”



Dưới sự chứng kiến của luật sự, hai người hoàn thành việc ký hợp đồng.



“Cô Hà, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” Giang Đình vươn tay với cô.



Hà An Nhiên cũng lễ phép vươn tay, bắt tay với cô ấy.



“Hợp tác vui vẻ.”



Công việc đã chính thức định ra, mấy ngày nay, mọi người trong phòng làm việc đã bắt đầu chuẩn bị cho công trình. Hà An Nhiên cũng tự mình đi làng du lịch Hàng Châu khảo sát thực địa, bận đến mức xoay vòng như con quay.