Người Trong Lòng

Chương 40: Đối mặt




Edit: Nhược Vy



Beta: Quanh



“Đến rồi, xuống xe đi.” Tề Nghiễm Ninh nói với hai cô gái phía sau.



Tống Trân nhanh nhẹn xuống xe, nhưng Hà Tụng Nghị vẫn còn ngồi trên xe, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.



Tề Nghiễm Ninh không khỏi giơ tay gõ cửa kính. Vừa rồi lúc ở trên xe, anh liền phát giác cô có gì đó kì lạ, dọc theo đường đi luôn có vẻ tâm trí không yên, có mấy lần nói chuyện với cô, cô cũng không nghe được.



“Tụng Nghị, đến rồi, xuống xe đi.”



Hà Tụng Nghị bị âm thanh gõ vào kính bất ngờ làm cho hoảng sợ, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại.



“Ừ… ừ.” Cô cười với anh, sau đó đưa đôi tay có hơi run rẩy mở cửa xe.



“Tụng Nghị, cậu làm sao thế?” Tề Nghiễm Ninh thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, thoạt nhìn còn hơi trắng bệch.



Tống Trân cũng quay sang nhìn cô, trạng thái của cô thật sự không quá tốt.



“Chị Tụng Nghị, có phải chị không thoải mái ở đâu không?”



Hà Tụng Nghị lắc đầu với Tống Trân, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có… Có thể là hôm qua không nghỉ ngơi tốt, không sao đâu.”



Cô đã tới Chu gia rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên đến với tâm tình này.



Thấp thỏm, hoảng hốt, lo sợ.



Hà An Nhiên biết chuyện bảy năm trước cô làm, giờ cô sợ nhất là Thẩm Bội Tuệ cũng biết, nếu Thẩm Bội Tuệ nói với mấy người kia, vậy cô phải làm sao bây giờ?



Cô nên đối mặt với Duyên Xuyên thế nào?



Nghĩ đến đây, bước chân cô dường như không cử động nổi, muốn trốn tránh theo bản năng, nhưng cô căn bản không trốn tránh được, huống gì bây giờ đã đến cửa rồi, đành phải cắn răng đi theo hai người kia.



Tề Nghiễm Ninh vươn tay ấn chuông cửa, không lâu sau liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bước chân, có người ra mở cửa.



Là Thẩm Bội Tuệ mở cửa.



“Cô Thẩm!” Tống Trân lên tiếng trước, lập tức tiến lên cho bà ấy một cái ôm.



“Cô Thẩm, cô đến Bắc Kinh khi nào, sao không nói với con một tiếng?”



Thẩm Bội Tuệ cười cười, duỗi tay xoa mặt cô ấy: “Đêm qua vừa tới, không phải là còn chưa kịp nói sao?”



Tống Trân và Thẩm Bội Tuệ rất quen thuộc. Tống Trân và An Nhiên là bạn bè, lúc đi học cô ấy rất thích chạy đến nhà An Nhiên. Miệng cô ấy ngọt, rất biết ăn nói, tính tình lại vui vẻ nên Thẩm Bội Tuệ rất yêu thương cô ấy.



Lúc này Thẩm Bội Tuệ cũng thấy được Tề Nghiễm Ninh và Hà Tụng Nghị bên cạnh Tống Trân.



“Nghiễm Ninh?”



Tề Nghiễm Ninh nhìn Thẩm Bội Tuệ đang đứng trước mặt mình, bảy năm không gặp, cô Thẩm vẫn như bảy năm trước vậy, năm tháng dường như không hề lưu lại dấu vết gì trên gương mặt bà.



Tề Nghiễm Ninh gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, cô Thẩm.”



Thẩm Bội Tuệ nhìn Hà Tụng Nghị, sau đó cười nói: “Đây chắc là Tụng Nghị đi.”





“Cô Thẩm.” Hà Tụng Nghị chào hỏi bà, giờ phút này trong lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi lạnh.



“Nhiều năm rồi không gặp, đã trưởng thành hết rồi, cô Thẩm cũng sắp không nhận ra hai đứa rồi. Vào đi, đừng đứng ngoài cửa nữa, mau vào trong nói chuyện.”



Ba người đi đến, một lát sau, Triệu Ức Từ bưng một mâm trái cây đi ra.



“Đến hết rồi à?”



Bà đặt mâm đựng trái cây trong tay lên bàn trà: “Đứng làm gì, ngồi xuống nói chuyện đi.”



Mấy người đều ngồi xuống, Triệu Ức Từ nhìn mấy người họ, sau đó không khỏi dừng tầm mắt trên người Tống Trân, Nghiễm Ninh và Tụng Nghị bà đều quen, nhưng cô gái này thì bà không biết.



Lần đầu tiên Tống Trân đến đây, người phụ nữ trước mặt chắc là mẹ của Chu ảnh đế, cô nhanh chóng chào hỏi: “Con chào cô, con là Tống Trân.”



Triệu Ức Từ gật đầu với cô, hiền lành cười nói: “Xin chào xin chào, lần đầu tiên đến, không cần khách sáo đâu, cứ coi như nhà mình là được rồi.”



Tống Trân được chiều mà lo sợ, thì ra mẹ của Chu ảnh đế lại dễ ở chung như vậy, cô nhanh chóng gật đầu.




Triệu Ức Từ không thấy Duyên Xuyên và An Nhiên, không khỏi hỏi Tề Nghiễm Ninh bên cạnh: “Nghiễm Ninh, Duyên Xuyên và An Nhiên đâu?”



“Duyên Xuyên đi đón An Nhiên tan làm, chắc cũng sắp đến rồi.”



“Vậy à.”



Hà Tụng Nghị vẫn luôn im hơi lặng tiếng đánh giá Thẩm Bội Tuệ, cô phát hiện Thẩm Bội Tuệ không có gì dị thường, hơn nữa đối xử với cô vẫn như trước kia. Hình như là bà ấy không biết chuyện lúc trước, nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt bà ấy, cô không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô không dám tưởng tượng, nếu Thẩm Bội Tuệ biết chuyện này thì sẽ thế nào, chắc hẳn sẽ rất thất vọng về cô?



Mấy người họ hàn huyên một lúc, sau đó Triệu Ức Từ và Thẩm Bội Tuệ vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm. Mấy người còn lại nhàn đến nhàm chán, cũng đi theo vào làm trợ thủ, giúp nhặt rau, rửa rau gì đó.



...



“Đây không phải đường về nhà chúng ta.” Hà An Nhiên nhận thấy đây không phải đường về nhà cô, cô không khỏi thắc mắc hỏi Chu Duyên Xuyên.



“Giờ chúng ta đi Chu gia.”



“Đi Chu gia?”



“Ừ, đi ăn cơm, mấy người Nghiễm Ninh cũng ở đó.”



“Mấy người?”



“Ừ, Nghiễm Ninh, Tụng Nghị, Tống Trân.”



Hà An Nhiên kinh ngạc: “Sao mấy người họ lại tụ lại một chỗ?”



“Mấy người Nghiễm Ninh biết cô Thẩm đã về nên muốn đi thăm cô ấy, vừa lúc mẹ anh cũng ở đó, cho nên tối nay cùng đến Chu gia ăn một bữa cơm.”



“À.” Hà An Nhiên thong dong gật đầu.



Xe nhanh chóng đến Chu gia.



Mới vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy Hà Tụng Nghị đang bưng đồ ăn từ phòng bếp ra. Lúc cô ta nhìn thấy Hà An Nhiên thì sửng sốt một lúc, trên mặt mang theo sự bất an.



“Em gái An Nhiên.”




“Ừ.” Hà An Nhiên gật đầu với cô ta, sau đó liền cúi người thay giày.



Thay giày xong, Hà An Nhiên tùy tay đặt túi xách trên sô pha, sau đó đi lướt qua cô ta, trực tiếp vào phòng bếp.



Hà Tụng Nghị mỉm cười tự giễu, bưng đồ ăn đặt lên bàn cơm.



...



“Từ Diễm, ăn cơm.”



Bùi Nhạc mua một ít cháo thanh đạm, giờ cổ họng Từ Diễm không thoải mái, không thể ăn đồ chua cay, cho nên cô ra ngoài mua cho anh ít cháo.



Từ Diễm kéo bàn ăn dưới giường bệnh lên.



“Sao cô cũng ăn cháo?” Từ Diễm kinh ngạc nhìn cô: “Tôi phải ăn kiêng, đâu phải cô ăn kiêng, cô không cần phải ăn thanh đạm như tôi đâu.”



Bùi Nhạc ngồi trên giường bệnh, nuốt một miếng cháo trắng: “Tôi không định ăn kiêng giống anh, chỉ là không có gì ăn mà thôi, anh không cần nghĩ nhiều.”



Từ Diễm nhìn cô từ trên xuống dưới, lúc này anh mới phát hiện, Bùi Nhạc thật sự rất gầy, so với hồi đại học thì còn gầy hơn rất nhiều.



“Cô quá gầy, đối với cơ thể cũng không tốt, vẫn nên ăn nhiều một chút.”



Động tác ăn cháo của Bùi Nhạc dừng lại. Ngoại trừ người nhà, hình như đã lâu không có ai nói như vậy với cô, người khác chỉ ngại cô không đủ gầy, lên ống kính nhìn không đủ đẹp, còn không ai quan tâm cơ thể cô có tốt hay không.



“Ừ, tôi biết rồi.” Cô ngẩng đầu, trên mặt toàn là ý cười.



Cô cười rất sáng lạn, không thể không thừa nhận, lúc cô cười rộ lên nhìn rất đẹp.



Ăn tối xong, sắc trời bên ngoài đã dần tối.



“Không còn sớm nữa, cô cũng mau về đi.” Từ Diễm nhìn bên ngoài, quay đầu nói với Bùi Nhạc.



“Buổi tối anh ở một mình à?”



“Ừ.”




“Hay là tôi ở lại…”



“Không cần, cô về đi.” Từ Diễm nói rất kiên quyết.



Bùi Nhạc ngẫm nghĩ, sau đó đứng dậy: “Vậy được, ngày mai tôi lại đến thăm anh.”



“Bùi Nhạc.” Từ Diễm gọi cô.



Bùi Nhạc cười quay đầu lại: “Sao thế?”



“Ngày mai cô vẫn không nên đến thì hơn.”



Nụ cười trên mặt Bùi Nhạc lập tức tan biến.



“Từ Diễm, lời này của anh là có ý gì?”



Từ Diễm cũng ý thức được câu nói này của mình quá trực tiếp.




“Không có gì, là tôi không muốn phiền cô thôi, hơn nữa cô còn có công việc của mình.”



“Từ Diễm, nếu anh chỉ lo lắng cái này, vậy thì tôi có thể nói rõ với anh, không cần phải lo, tôi không sợ phiền.”



“Bùi Nhạc…”



“Được rồi, anh không cần nói nữa, tôi phải đi trước đây, ngày mai gặp lại.” Nói xong, Bùi Nhạc không cho anh cơ hội mở miệng nào nữa, cô lấy túi xách, sau đó đi thẳng ra bên ngoài. Cho đến khi hoàn toàn ra khỏi hành lang có phòng bệnh của Từ Diễm, cô mới đi chậm lại.



Vừa rồi Từ Diễm nói với cô “Ngày mai không nên đến nữa”, trong đầu cô lập tức nhớ đến bốn năm trước, ngày mấy người họ tốt nghiệp đại học.



Tốt nghiệp đại học, cũng có nghĩa từ nay về sau mọi người sẽ ai đi đường nấy, mỗi người tự phấn đấu cho cuộc đời mình, có lẽ trời nam đất bắc, tất cả mọi người đều sẽ không có khả năng gặp lại nhau.



Tối hôm đó, cô và các bạn học thân thiết uống không ít rượu, uống đến mức mơ màng, người ta có một câu uống rượu lấy can đảm. Trong hơi rượu, cô một mình chạy đến phòng mấy người Từ Diễm, kéo anh ra khỏi kí túc xá.



Lúc đó cô nhìn anh, rất nghiêm túc nói: “Từ Diễm, em thích anh, thật sự rất thích anh.”



Nhưng từ đầu tới cuối, vẻ mặt Từ Diễm vẫn lạnh nhạt như cũ, cho đến khi cô nói xong, anh mới đáp lại một câu: “Bùi Nhạc, tôi và cô không hợp nhau, cô đừng thích tôi nữa.”



Anh nói cô đừng thích anh nữa, giây phút kia, hơi rượu trong cô như đã bay đi đâu hết.



Sau khi Bùi Nhạc đi rồi, Từ Diễm mới nhìn thấy tin nhắn Hà An Nhiên gửi cho mình.



‘Khá hơn chút nào chưa? Không sao chứ?’



Anh nhìn thời gian, là buổi chiều hơn ba giờ.



Anh cúi đầu, ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, ngây ngốc nhìn tin nhắn này rất lâu.



Mấy ngày nay anh rất nỗ lực khắc chế chính mình không đi tìm cô, cũng không nhớ cô, nhưng cho dù có cố gắng như thế nào, cô vẫn thường xuyên hiện diện trong đầu anh.



...



Bữa cơm này rất náo nhiệt, mọi người nói về mấy năm nay, hoà thuận vui vẻ.



“Cô Thẩm, con vẫn luôn rất tò mò, vì sao lúc đó cô lại rời đi?” Tề Nghiễm Ninh nhìn Thẩm Bội Tuệ. Anh không biết lúc vừa hỏi như vậy, vài người trên bàn đều thay đổi sắc mặt.



Hà Tụng Nghị nắm chặt đôi đũa trong tay, cô nhìn Thẩm Bội Tuệ theo bản năng.



Thẩm Bội Tuệ cười nói: “Chỉ là ở một chỗ lâu quá rồi nên đi thôi.”



“Chỉ vậy thôi ạ?” Hiển nhiên là Tề Nghiễm Ninh không tin lắm.



Thẩm Bội Tuệ gật đầu: “Ừ.”



“Ăn cơm nói mấy việc này làm gì, ăn cơm, ăn cơm đi.” Triệu Ức Từ ra mặt làm dịu không khí.



Nghe thấy câu trả lời của Thẩm Bội Tuệ, Hà Tụng Nghị không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại không ngờ tất cả đã bị Hà An Nhiên nhìn thấy.



Nhạy bén nhận thấy có người nhìn mình, cô ta nhìn qua theo bản năng, vừa lúc đối mắt với Hà An Nhiên.



Đầu Hà Tụng Nghị lập tức “ầm” một tiếng, tay chân lạnh lẽo.



Hà An Nhiên xem đủ rồi, đương nhiên cũng dời tầm mắt đi, cúi đầu tiếp tục ăn đồ trong bát mình, thật ra cô cũng không định làm gì, cũng chỉ muốn nhìn xem cô ta phản ứng thế nào mà thôi.