Người Trong Lòng

Chương 34: Đùa với lửa




Edit: Nhược Vy



Beta: Quanh



“Duyên Xuyên, phương án tôi vừa nói anh cảm thấy thế nào?” Đường Nguyên đột nhiên hỏi Chu Duyên Xuyên.



Chu Duyên Xuyên ngẩng đầu lên.



Hà Tụng Nghị lo lắng nhìn anh, vừa rồi anh đặt hết tâm tư vào nấu cháo điện thoại, đoán chừng là không nghe được phương án mà Đường Nguyên nói.



Nhưng mà lo lắng của cô là dư thừa.



“Đối với phương án nâng đỡ người mới của anh, tôi cảm thấy có thể thực hiện được, đây cũng là lúc công ty chúng ta cần có thêm sự mới mẻ.”



“Vậy anh cảm thấy nghệ sỹ nào trong công ty nằm trong phạm trù có thể suy xét?”



Đường Nguyên vừa hỏi câu này, dường như tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Chu Duyên Xuyên. Cái tên mà Chu Duyên Xuyên trả lời gần như sẽ được định luôn, ai có thể được nêu tên là phúc khí tu tám đời.



Chu Duyên Xuyên lại không vội vàng trả lời mà tự hỏi một lúc, cuối cùng mới thong dong nói: “Không phải Cẩm Tú sắp công chiếu sao?”



Câu trả lời này của Chu Duyên Xuyên không cần nói cũng biết, anh không trực tiếp chỉ ra tên ai, chỉ cho một phạm trù đại khái. Bộ phim này công ty bọn họ có đến ba diễn viên chính, cũng có không ít diễn viên tuyến hai tuyến ba.



“Có khả năng, chúng ta lấy Cẩm Tú làm lựa chọn đi.” Đường Nguyên nói.



Sau khi kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.



“Cậu cảm thấy ai có khả năng được công ty chú trọng?” Hà Tụng Nghị hỏi Chu Duyên Xuyên.



“Cũng khó mà nói được, còn phải xem độ chú ý và số lượng vé bán ra của Cẩm Tú sau khi công chiếu nữa.”



Chu Duyên Xuyên nói có thể suy xét trong Cẩm Tú, thật ra cũng chính là biến tướng để nói đến hai người.



Tống Trân và Bùi Nhạc.



“Cậu hy vọng ai được chú trọng?”



Chu Duyên Xuyên nở nụ cười: “Đâu phải mình hy vọng ai thì là người đó, chuyện này phải xem quyết định cuối cùng của công ty.”



Hà Tụng Nghị không trả lời, Tề Nghiễm Ninh bên cạnh lại nói: “Tống Trân và Bùi Nhạc, hai người này một người là nữ số hai, một người là nữ số ba. Hơn nữa danh tiếng của bản thân vốn đã cao hơn không ít so với các nữ nghệ sĩ khác, kỹ thuật diễn thì chúng ta cũng đã thấy rồi, hai người này đều không tệ, đều xứng đáng để được công ty chú trọng, nhưng mà chọn ai thì đúng là không phải do chúng ta định đoạt.”



“Kỹ thuật diễn của Bùi Nhạc thật sự không tồi, nhưng đôi khi vẫn còn hơi hời hợt, cần phải tôi luyện thêm. Kỹ thuật diễn của Tống Trân cũng tương đối được, vững chắc hơn Bùi Nhạc một chút, nhưng đôi khi còn hơi quá.” Chu Duyên Xuyên cho một đáp án tương đối đúng trọng tâm.



Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến cửa công ty.



Trận mưa này đã rơi rất lâu, cho dù đã lâu nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngớt.



“Trận mưa này không biết khi nào mới dừng.” Tề Nghiễm Ninh nói.



“Cậu chờ ở đây tới tối thì mưa cũng chưa dừng đâu, bởi vì đây là mưa rào có sấm chớp.” Hà Tụng Nghị bất đắc dĩ mỉm cười.



Đang nói, Triệu Miễn đã chạy đến chỗ ba người họ.



Mưa rất lớn, hắt vào cả bên trong.



“Đi thôi.” Triệu Miễn đưa chiếc dù trong tay cho Chu Duyên Xuyên.



Chu Duyên Xuyên nhận lấy cây dù: “Mình đi trước đây.”





Một lát sau, người đại diện của Hà Tụng Nghị cũng tới.



“Hay là cậu lấy…”



“Cậu ta gấp gáp về nhà như vậy, chắc chắn là kim ốc tàng kiều [1].”



[1] Kim ốc tang kiều: nói đến ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.



Về phần giấu ai thì anh khỏi cần nói.



Lời nói của Tề Nghiễm Ninh khiến bàn tay đang bung dù của Hà Tụng Nghị khựng lại. Vừa rồi cô còn định đưa dù của mình cho anh mượn, cô và Lương Lâm che chung một cái dù, nhưng giờ bởi vì những lời đó... Dù này, cô không muốn cho mượn nữa.



“Cứ từ từ mà chờ nhé, đi đây.” Nói xong, cô “bụp” một tiếng căng dù ra, hai người mau chóng tiến vào màn mưa.



Tề Nghiễm Ninh nhìn bóng dáng của hai người đó, vì sao người đại diện của người ta vĩnh viễn luôn làm tận chức trách như vậy. Đúng giờ, giữ chữ tín, còn người đại diện của anh, anh không muốn nhiều lời nữa.



Đợi hơn nửa tiếng, người đại diện nhà anh mới khoan thai tới muộn.



Anh nhìn người đại diện đang bước nhanh qua đây, cảm thấy mình chắc chắn phải đổi người khác.



...



Chân trước Chu Duyên Xuyên vừa thay đổi ảnh đại diện, chân sau liền lên hot search Weibo, hơn nữa còn ở vị trí đầu bảng. Minh tinh thay đổi ảnh đại diện Weibo là chuyện thường tình, nhưng vì thay đổi ảnh đại diện mà lên hot search thì thật sự chỉ có mình Chu Duyên Xuyên.



Ảnh đại diện mới của Chu Duyên Xuyên vẫn là một hình vẽ tay như cũ, là người đàn ông và chú chó.



Người đàn ông đang dắt một chú chó lông vàng có hình thể khổng lồ, đưa tay về phía trước, dường như là muốn đưa chú chó lông vàng này cho ai đó.



Ảnh đại diện vừa được thay đổi, fan của Chu Duyên Xuyên đã bắt đầu không bình tĩnh nổi. Idol nhà các cô bảy năm không đổi ảnh đại diện, giờ lại đổi một bức vẽ vô cùng giống bức vẽ lúc trước, ai cũng biết chú chó lông vàng này là Yoyo – bảo bối của Chu Duyên Xuyên, giờ anh lại muốn đưa Yoyo cho ai?



Đây là một câu hỏi khiến muôn vàn cư dân mạng đau đầu.



Nhưng lúc mà cư dân mạng đang vô cùng đau đầu, đương sự lại đang ngồi trên xe về nhà.



“Thay cái ảnh đại diện cũng lên hot search, cậu đúng là không giống ai.” Triệu Miễn ngồi ở phía trước quay đầu nói với Chu Duyên Xuyên.



Chu Duyên Xuyên nhướng mày, thật ra chính anh cũng không ngờ được, anh chỉ đổi một cái ảnh đại diện mà thôi.



Triệu Miễn nhìn ảnh đại diện mới của Chu Duyên Xuyên.



“An Nhiên vẽ à?”



“Ngoài cô ấy thì còn có ai.”



Triệu Miễn nhìn khóe môi đang tươi cười của Chu Duyên Xuyên. Chu Duyên Xuyên đúng là ví dụ rất hoàn mỹ để chứng minh cái gì gọi là sự khác nhau giữa khi có bạn gái và khi không có bạn gái.



Lúc Chu Duyên Xuyên về đến nhà thì đã hơn ba giờ chiều. Anh mở cửa đi vào, vừa vào liền thấy Hà An Nhiên đang nằm ngủ say trên sô pha, cô chỉ đắp một cái chăn mỏng.



Anh cởi áo khoác dính nước mưa, nhẹ chân nhẹ tay đi qua chỗ cô.



Cô nằm hơi cong lại như con tôm, đầu gối lên cánh tay của mình.



TV vẫn còn bật, đang chiếu một chương trình thực tế, tiếng cười trong chương trình lớn như vậy, thế mà cũng không đánh thức được cô.



Sợ cô sinh bệnh, cho nên anh vươn tay muốn bế cô vào phòng ngủ, nhưng tay anh chỉ vừa chạm vào cô, cô liền tỉnh.




“Anh về khi nào vậy?” Cô hé mắt, vẫn còn đang mơ màng.



Chu Duyên Xuyên sửng sốt, tiếng cười trên chương trình lớn như vậy mà cô không tỉnh, còn anh chỉ nhẹ nhàng chạm vào một cái, cô liền tỉnh?



Anh ngồi xuống bên cạnh cô, để đầu cô gối lên đùi mình.



“Vừa về không lâu.”



Hà An Nhiên cho tay vào tay anh, chắc là vừa từ bên ngoài về nên tay anh có hơi lạnh lẽo.



“Sao không vào phòng ngủ?”



“Em muốn chờ anh.”



Chu Duyên Xuyên mỉm cười, anh cúi người, muốn hôn Hà An Nhiên, nhưng lại bị cô duỗi tay chặn lại.



“Không cho hôn à?”



“Ừ.” Hà An Nhiên cười gật đầu.



Thấy thế, Chu Duyên Xuyên đưa tay nâng đầu Hà An Nhiên lên, sau đó đứng dậy khỏi sô pha, bất thình lình bế cô lên khiến Hà An Nhiên hoảng hốt.



“Anh làm gì đấy?”



Chu Duyên Xuyên đưa hai tay nâng cô lên, để cô vòng chân quanh eo mình, ôm ổn, anh mới ngồi lên sô pha một lần nữa.



Một tay anh ôm đầu cô, đẩy cô về phía mình. Anh mạnh mẽ hôn lấy môi cô, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu đi vào thăm dò, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, một trận mưa rền gió giật.



Cô khiến anh nghiện.



Hà An Nhiên cảm giác được thay đổi trên người anh, hô hấp của anh cũng bắt đầu dồn dập.



Cô cảm nhận được nơi nào đó càng thêm nóng rực, theo bản năng dùng tay đẩy anh, muốn đứng lên.



Chu Duyên Xuyên nhìn cô, cũng không ngăn cản động tác của cô, nhưng mà lúc cô đã đứng lên rồi, anh lại đột nhiên nắm lấy eo cô, ấn xuống phía dưới.



“Ưm…”




Bỗng nhiên ấn xuống, Hà An Nhiên không khỏi bật ra tiếng rên rỉ.



Thảo nào vừa rồi anh buông ra để cô nhấc người dậy, thì ra là anh muốn thế này, người này sao lại có thể hư hỏng như vậy chứ.



Cô càng nghĩ càng nóng nảy, vì thế cô không nhịn nữa, cắn vào cổ anh để trả thù.



Chu Duyên Xuyên lập tức cảm thấy vừa đau vừa tê.



Dùng hết sức cắn anh xong, cô lại ngẩng đầu khỏi cổ anh, mang theo vẻ mặt khiêu khích nhìn anh.



Chu Duyên Xuyên bất đắc dĩ, vậy mà cô lại dùng phương thức này khiêu khích anh, anh quả thực có hơi dở khóc dở cười. Anh cảm thấy máu toàn thân sôi sục lên, nhưng nghĩ đến đêm qua là lần đầu tiên của cô, anh chỉ có thể chịu đựng.



Anh yêu chiều hôn lên khóe môi cô.



“Em đấy…”



Hà An Nhiên xem như đã hoàn toàn nhìn ra, Chu Duyên Xuyên đang đau lòng cô, cho nên giờ không dám chạm vào cô.




Cô lộ ra một nụ cười giảo hoạt.



Chu Duyên Xuyên mơ hồ cảm thấy không ổn.



Cô đột nhiên vươn tay vuốt ve dấu hôn đỏ cô vừa làm ra, vuốt ve rồi, cô lại dùng móng tay cào nhẹ một cái. Chơi đùa với dấu hôn xong, tay cô bắt đầu không an phận chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, ngón tay vẽ vòng tròn như có như không.



Đôi mắt cô quyến rũ nhìn anh, cười hỏi: “Có đau không?”



Chu Duyên Xuyên hít một hơi khí lạnh, đây là cô đang trần trụi câu dẫn anh.



Anh nhắm mắt lại, cầm lấy bàn tay đang làm loạn.



“Còn tiếp tục thì em tự gánh hậu quả.” Anh cảnh cáo cô, đương nhiên là không hề có tính uy hiếp.



Hà An Nhiên cảm thấy hô hấp của anh càng ngày càng nặng nề thì không khỏi dán vào dấu hôn nơi cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên, đôi môi đóng mở: “Em đâu có nha, là anh nghĩ nhiều đấy.”



Đôi mắt Chu Duyên Xuyên không khỏi bắt đầu trở nên đỏ ngầu, bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng càng ngày càng nóng cháy.



“Đây là em tự tìm.”



Cô đang đùa đến vui vẻ thì lại nghe thấy âm thanh vải vóc cọ vào nhau.



Một tay anh ôm eo cô để nhấc cô lên, một tay đang chuẩn bị kéo khóa quần.



Hà An Nhiên bị dọa cho choáng váng, cô ỷ vào anh đau lòng nên mới dám làm như vậy không kiêng nể gì, nhưng cô thật sự không ngờ lại chơi lửa thiêu thân.



Cô nhanh chóng đè lại bàn tay đang cởi khóa quần của anh.



“Đừng đừng đừng… em sai rồi em sai rồi…”



Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, cô nhanh chóng nhận lỗi lấy lòng anh, giữ lại núi xanh thì không sợ thiếu củi đốt.



“Giờ mới biết sai à, muộn rồi.”



Chiêu này không thành công với Chu Duyên Xuyên, cho dù bị cô đè tay lại anh vẫn kéo khóa quần như cũ.



“Em sai rồi, thật sự sai rồi, lần sau không dám nữa mà.”



“Giờ… Bây giờ em còn đau đấy…”



Nghe thấy cô nói đau, Chu Duyên Xuyên vốn đã không định làm gì cô, bây giờ lại càng không làm. Đêm qua anh và cô đều là lần đầu tiên, loại chuyện này một khi nếm được ngon ngọt rồi thì giống như chất gây nghiện vậy, không thể buông ra được, cho nên đêm qua anh đã không biết tiết chế muốn cô thêm vài lần.



“Đau thật, không lừa anh.” Hà An Nhiên sợ Chu Duyên Xuyên không tin mình nên còn bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn anh.



“Lần sau còn dám trêu chọc anh không?”



“Không dám, không dám.” Hà An Nhiên lắc đầu như trống bỏi.



“Vậy mới ngoan.”



Thấy dáng vẻ này của cô, anh mới dừng bàn tay đang định cởi khóa quần lại.



Hà An Nhiên nhanh chóng lấy lòng nằm trong lòng anh, tỏ ra rất ngoan ngoãn.



Chu Duyên Xuyên đột nhiên cảm thấy Hà An Nhiên như vậy rất quen mắt. Anh suy nghĩ nửa ngày, sau đó ánh mắt dừng ở Yoyo đang nằm cách đó không xa.