Người Trong Lòng Là Một Tai Họa

Chương 10




Edit: Hana

Beta: An Nhien

“Thành thật khai báo đi, em và mẹ gặp nhau lúc nào hả?” Văn Thu dựa vào đầu giường, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn chằm chằm người trước mặt đang giả vờ hoá trang thành người vô tội định lừa người khác.

Tống Mãn Đường kéo tay anh, nhìn như đang an ủi nhưng thực ra là đang sờ mó Văn Thu: “Nếu em nói là gặp nhau khi đi công tác thì anh có tin em không?”

“Công ty của em không liên quan đến trường học nhỉ?”

“Đồng phục thì sao?”

Văn Thu rút cánh tay đang bị sờ mó ra: “Bớt đi, để Tống thị may đồng phục, trường nào có thể mua được vậy.”

“Ha ha ha, Thu Thu nhà mình thông minh thật đấy, liếc mắt một cái đã bị nhìn thấu rồi.” Thấy không được nắm tay, Tống Mãn Đường nghiêng người qua, cậu giống như một con chó cỡ lớn dùng mái tóc xù của mình cọ qua cọ lại trên cổ Văn Thu, Văn Thu chỉ cảm thấy rất ngứa.

“Nói thật sẽ được khoan dung.”

“Được ạ!”

“Là như thế này, em đã giúp đỡ cho một số trường tiểu học nghèo và trong đó còn có trường học của mẹ anh. Khi em đi thăm trường và khảo sát thực địa thì em đã nhìn thấy bức ảnh của anh ở trên bàn làm việc của mẹ anh.”

Văn Thu cười như không cười nhìn cậu: “Cho nên?”

Tống Mãn Đường cười nịnh nọt, cậu ngọt ngào thân mật cọ cọ vào Văn Thu: “Cho nên, kết quả chính là…”

Buổi chiều rất nóng, tiếng ve kêu vang dội, mặt trời như thiêu đốt trái đất.

“Ông chủ Tống, đoạn đường này không dễ đi, thời gian trước đoạn đường này thi công còn chưa được sửa chữa nên sợ là anh phải đi bộ rồi, thật vất vả cho anh quá.”

“Chuyện này không có sao đâu cô giáo Văn.”

Mẹ Văn tạm thời đi nghe điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ hơi khó xử: “Thật là ngại quá ông chủ Tống, tạm thời ở chỗ học sinh của tôi đang có chút chuyện nên tôi phải qua bên đó một chuyến. Nhanh lắm chỉ vài phút thôi, nhưng nếu anh…”

“Không sao đâu tôi có thể chờ cô ở phòng làm việc, không sao mà.”

“Vâng, cái này thực sự là… Cậu là ông chủ lớn thế mà tính tình còn rất tốt như vậy. Trước tiên tôi dẫn cậu đến phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi một lát, tôi đi giải quyết chuyện này rồi sẽ về rất nhanh thôi.”

“Được. Làm phiền cô rồi.”

Tống Mãn Đường đợi ở phòng làm việc cảm thấy vô cùng buồn chán, cậu sờ sờ bức tường một lúc rồi lại xem bài thi của học sinh, cứ đứng lên lại ngồi xuống mãi.

Một vật trang trí ở trên bàn làm việc đã thu hút sự chú ý của Tống Mãn Đường. Trên ảnh là một cậu bé đầu đội mũ chống nắng đang mặc áo ngắn tay quần cộc rộng đứng trên bờ ruộng ở một vùng quê đang cười rất vui vẻ. Sau lưng là những bông hoa hướng dương mênh mông bát ngát, xanh biếc và vàng nhạt, rõ ràng hoa hướng dương rất khác biệt so với bầu trời màu xanh trong veo nhưng cả hai lại hòa thành một chỗ. Nụ cười rạng rỡ của cậu bé giống như ánh sáng mặt trời, không có chỗ nào thua kém cảnh đẹp phía sau.

Lúc này mẹ Văn đẩy cửa đi vào, bà nhìn thấy Tống Mãn Đường đang chăm chú nhìn vào khung hình, khóe môi cậu nhẹ nhàng nhếch lên.

Ánh sáng chói mắt xuyên thấu qua ô cửa kính hình thoi khúc xạ ra thành bảy màu sắc đang thoả thích rơi trên người cậu, ánh sáng bao phủ lên người Tống Mãn Thành một tầng màu sắc rực rỡ.

Tống Mãn Đường phát hiện có người đi vào, cậu ngẩng đầu thấy mẹ Văn đang đứng ở cửa thì cảm thấy hơi xấu hổ nhìn về phía bà nở một nụ cười rồi nhanh chóng đặt khung hình về chỗ cũ.

Mẹ Văn tỏ vẻ không hề để ý nói chuyện với cậu: “Tôi nghe nói ông chủ Tống là sinh viên đại học G, con trai của tôi cũng vậy. Đây, chính là đứa trẻ mà cậu đã thấy trong bức ảnh kia.”

“Không nghĩ đến con trai của cô giáo Văn đã lớn như vậy rồi.”

“Đúng vậy.”

“Không biết con trai của cô giáo Văn tên gì nhỉ?”

“Văn Thu.”

Văn Thu giống như vô tình mà kéo kéo tai Tống Mãn Đường: “Cho nên lúc đó em mới nhớ đến anh à?”

Tống Mãn Đường lắc đầu, cười nói: “Không ạ, còn sớm hơn thế.”

“Hả? Cái gì…”

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang lên. Giọng mẹ Văn truyền đến: “Tiểu Thu, chiều mẹ có việc nên mẹ nhờ con một chuyện, con đưa Tiểu Tống đi đến trường học. Hiệu trưởng bên kia mẹ đã chào hỏi qua rồi, sẽ có người phụ trách ra đón các con.”

Văn Thu đáp lại: “Mẹ yên tâm đi.”

Anh duỗi tay ra vân vê ngón tay Tống Mãn Đường: “Đồng chí Tiểu Tống, chiều anh sẽ đưa em đi tham quan, em có đồng ý đi cùng anh không?”

Tống Mãn Đường hôn lên khóe môi anh, cười cưng chiều đáp: “Đó chính là vinh hạnh của em.”

Nắng chiều rất nóng như thiêu đốt mặt đất, mặc dù đã qua lập thu, ngoại trừ lúc sáng sớm và buổi chiều thì ranh giới giữa mùa hè và mùa thu không có biểu hiện quá rõ rệt.

*Lập thu (tiếng Hán: 立秋) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 8 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 135° (kinh độ Mặt Trời bằng 135°).

Ánh sáng trắng chói mắt khiến người khác bị hoa mắt, Văn Thu giơ tay lên trước trán che lại. Đêm qua vừa mới mưa, mặc dù dưới chân là con đường đầy bùn đất chưa được sửa chữa nhưng thời tiết hôm nay rất khác thường, trời trong hơn, nước mưa bốc hơi rất nhiều nên cung không đến mức chân giẫm một cái nhấc lên đầy bùn đất.

“Con lập tức đến ngay ạ, ở trước cửa rồi.” Văn Thu chỉ vào tòa nhà có tường ngoài màu trắng xanh cách đó không xa.

Đợi đến khi đi đến gần, một người mặc một chiếc áo sơ mi polo màu xanh sọc trắng đứng ở cổng, một chiếc thắt lưng đơn giản nhưng lại làm lộ ra dáng người mập mạp, ông ta mặc quần âu và đầu hơi trọc, cách ăn mặc của người đàn ông trung niên đang vẫy tay chào đón họ có cấp bậc ít nhất cũng phải là chức chủ nhiệm trở lên.

“Xin hỏi người nào là ông chủ Tống nhỉ?”

Tống Mãn Đường nghe thấy cách xưng hô này thì hơi nhíu mày nhưng vẫn gật đầu với ông ta.

Hai người bắt tay nhau xem như là một lời chào hỏi.

Hiệu trưởng dẫn hai người đi thăm quan đi khắp nơi trong trường, không bỏ qua một góc nào. Vì không rõ ông chủ phía sau muốn làm gì nên ông ta chỉ có thể không bỏ qua một góc nào.

Sau đó, còn sắp xếp những món ăn khá là ngon cho họ, Văn Thu hết lời khen ngợi món gà chiên coca.

Trường học không lớn lắm nên học sinh cũng không nhiều nhưng tay nghề của đầu bếp lại tốt một cách kỳ lạ, nó phá vỡ nhận thức của Tống Mãn Đường đối với nhà ăn ở trường học.

Sau khi ăn xong, Văn Thu đề nghị hiệu trưởng không cần dẫn họ đi nữa, hai người tự do đi dạo thì có thể tìm hiểu thêm về tình huống thực tế.

“Anh nhìn bức tường này đi, ngoại trừ có mấy phòng cũ bên ngoài trường vừa mới bị sập thì nơi này cũng xem là rất nghiêm trọng.”

Tống Mãn Đường vươn tay đến viên gạch lộ ra ngoài bức tường, cậu dùng đầu ngón tay ấn nát viên gạch đó, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Chất lượng gạch thực sự không tệ nhưng thời gian lâu rồi không tu sửa nên mới bị xói mòn.”

Văn Thu vừa kiểm tra vừa lùi về sau, chân sau vô tình bị vướng vào một bụi cỏ ở góc tường khiến anh đứng không vững ngửa người ra sau. Tống Mãn Đường tiến lên một bước nắm chặt lấy cánh tay đang giơ ra vùng vẫy của anh, tay kia của cậu vịn lên trên tường ổn định cơ thể.

Bức tường vốn đã nguy hiểm lại cộng thêm bị lực ở bên ngoài tác động nên bỗng chốc bị rung lắc một chút. Đất đổ ập xuống rơi lên trên mặt hai người.

“Cẩn thận!”

Âm thanh bức tường đổ xuống ầm ầm, chúng đập xuống mặt đất làm bụi đất bay cao hơn mười thước, đất vỡ vụn còn đá vụn thì bắn tung tóe.

“Mãn Đường——“

“Bệnh nhân chỉ là bị tường đec đến mức hôn mê thôi, xương cánh tay trái bị nứt nhẹ và có vết xước da nhưng cũng không có gì đáng ngại cả.”

“Cám ơn bác sĩ.” Văn Thu tiễn bác sĩ đã kiểm tra cho Tống Mãn Đường đi, anh nhét góc chăn vào giúp cậu.

Văn Thu vuốt nhẹ sợi tóc cong lên của Tống Mãn Đường, người trên giường yên lặng chìm vào giấc ngủ mà không cảm nhận được mọi chuyện bên ngoài, cho dù có bị nhìn chăm chú.

Đôi mắt đen nháy của Văn Thu mang theo sự đau lòng nhè nhẹ, anh đau lòng liên tục đè ép điều đó xuống.

Khi mặt trời lặn, những đám mây dày đặc chồng chất nằm ở phía chân trời, tất cả mọi sự vật khi được ánh chiều tà chiếu rọi đều trở nên đỏ rực, mặt trời lặn làm cho khắp cả thành phố như chìm trong ánh sáng vàng, thành phố này trở nên dịu dàng và đáng yêu hơn.

Mặt trời lặn làm nóng chảy ánh vàng, mây chiều hòa quyện vào nhau.

Mẹ Văn cầm theo giỏ hoa quả vội vàng đẩy cửa đi vào, bà ý thức được hành động của mình quá gấp gáp nên cố ý đi chậm lại. Lúc này Tống Mãn Đường đã tỉnh lại, cậu đang muốn hưởng thụ việc bạn trai yêu thương đút nho cho mình ăn.

Vì yêu mà bị thương, người kia lợi dụng việc mình bị thương mà ồn ào làm nũng muốn được đút ăn bằng miệng, không thì sẽ không ăn. Văn Thu tức giận liếc cậu một cái, tai anh đỏ ửng khẽ hé miệng ngậm một quả nho đến gần cái người đang lén lút vui mừng vì những suy nghĩ nhỏ của cậu sắp thành công. Bỗng nhiên cánh cửa bị đẩy ra, cánh cửa va vào tường rồi kéo ngược trở lại, suy nghĩ nhỏ của Tống Mãn Đường không chỉ bị sụp đổ mà cậu còn bị đẩy ra một cách mạnh mẽ, cánh tay bị thương đập vào đầu giường khiến cậu hít một hơi.

Con ngươi của Văn Thu hơi co lại, anh lập tức hối hận nhỏ giọng hỏi: “Em có sao không?”

Mu bàn tay được vỗ về an ủi: “Về điểm này thì anh có thể cẩn thận rồi hãy đẩy em được không? Thực sự không tốt đâu.”

Văn Thu vừa tức giận vừa buồn cười, cậu đã như vậy còn khoe khoang.

Ăn hoa quả xong đôi tình nhân nhỏ dựa vào nhau xem ti vi đang phát chương trình quen thuộc lúc tám giờ tối, Văn Thu xem rất nhiệt tình, còn tâm tình của người bị thương đã sớm đi tìm thần linh rồi.

Tống Mãn Đường nhìn chằm chằm sườn mặt của Văn Thu, cậu cẩn thận tỉ mỉ quan sát dung mạo của anh. Người đang xem ti vi thấy tình huống cẩu huyết thì tỏ ra rất ghét bỏ, đột nhiên bên tai anh nghe thấy một giọng nói: “Thu Thu, anh còn liên lạc với đàn chị của hội học sinh không?”