Người Trong Lòng Em

Chương 5-1




Cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi rã rời, Triều Vũ lê lết về đến nhà, uể oải gọi: "Mẹ, con về rồi."

Mẹ Triều từ trong nhà bếp đi ra: "Mẹ vừa mới gói bánh chẻo xong, con đợi một chút."

"Con không đói."

Mẹ Triều nhìn khuôn mặt con gái có điểm không đúng, cho nên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đi ra vuốt vuốt tóc cô: "Mệt hả con?"

Triều Vũ ôm gối ngồi trên ghế, toàn thân lạnh ngắt.

Mẹ cô thấy vậy, cũng không hỏi nhiều: "Mệt rồi thì đi ngủ đi."

Triều Vũ mê man ngủ thiếp đi đến tận chiều. Mãi đến chạng vạng, cô mới lờ mờ nghe thấy động tĩnh, bố cô chắc vừa đi dạy về, hai người đang nói chuyện trong phòng khách.

Triều Vũ dụi dụi mắt, loạng choạng đi ra bên ngoài, ngáp một cái: "Bố..."

Ba Triều gật đầu: "Tiểu Vũ, hai hôm trước bố mới nhận được điện thoại của bạn cùng lớp con, mấy đứa nói tổ chức họp lớp, gọi con đến tham gia."

"Họp lớp ấy ạ?" Sao không liên hệ với cô, lại gọi cho bố cô làm gì. "Ai gọi cho bố thế?"

"Là Lưu Dịch đấy, hồi đó đỗ vào Thanh Hoa." Trí nhớ của ba Triều vô cùng tốt.

"Lưu Dịch?" Triều Vũ cẩn thận nghĩ nghĩ, "Bố, bố chắc chắn? Nếu con nhớ không nhầm, Lưu Dịch học lớp tự nhiên mà?"

"Không sai."

"Con học ở lớp đấy có hai tháng thôi! Làm gì có tình cảm gì mà họp lớp?"

Thầy giáo Triều nghiêm mặt: "Cái con bé này, mọi người coi con là bạn học nên mời con đi họp lớp thôi, con nói gì nhiều vậy?"

Triều Vũ nhún nhún vai: "Con không tưởng tượng nổi ấy mà. Đều tốt nghiệp cấp ba cả năm năm rồi, lớp bọn họ thể nào chả gặp nhau vài lần, sao lần này lại mới gọi con?"

Thầy Triều ưỡn ngực thẳng lưng: "Khả năng là nhờ vào mặt mũi của bố."

Triều Vũ cười lớn: "Bố, bố không biết biệt danh mọi người lén lút đặt cho bố à? Ha ha ha..."

Mẹ Triều cũng cười theo: "Có khi nào có người nhìn trúng con gái ông không?"

Thầy Triều: "Không thể nào!"

Triều Vũ: "..."

Mẹ Triều nghiêm túc: "Ăn cơm thôi."

Buổi tối, Triều Vũ tỉ mỉ thu thập thông tin về Hứa Bác Diễn. Cô kinh ngạc phát hiện, cấp ba Hứa Bác Diễn học ở trường trung học số một, cũng là người đoạt giải quán quân kỳ thi khoa học cấp thành phố.

Hứa Bác Diễn học đại học tại Lạc thành, là một trường đại học nổi tiếng, tháng ba hằng năm đều có hoa anh đào nở.

Chẳng trách anh ở Lạc thành nhiều năm như vậy, hẳn là vui quên lối về đi.

Triều Vũ lật lại những tấm ảnh thời thời đại học của anh, tấm nào tấm nấy sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng. Hiện tại sắc mặt của anh ấy đã tốt hơn trước kia rất nhiều, ngũ quan cũng ngày càng rắn rỏi.

Mấy năm gần đây công bố được không ít bài luận văn chuyên ngành, mỗi năm anh đều khởi động một dự án phòng lụt đô thị, thu được rất nhiều giải thưởng.

Mùa mưa năm ngoái, Lạc thành mưa lớn vô cùng, tình hình cấp bách nguy nan, cấp trên đã lên phương án từ bỏ các vùng lân cận để bảo vệ trung tâm thành phố. Tại thời điểm cuối cùng, Hứa Bác Diễn đưa ra một phương án, dẫn nước đến hồ nước phía đông Lạc thành, sau đó tình hình đã được cải thiện.

Lúc đó, phóng viên phỏng vấn anh, anh chỉ nói một câu: "Không ai muốn mất đi ngôi nhà của mình. Mà điều chúng ta có thể làm, chỉ là dốc hết sức lực của mình để bảo hộ gia đình của họ."

Triều Vũ lặp đi lặp lại câu nói này, không thể không nói, cô đã bị chọc trúng rồi.

Sau đó, cô tỉ mỉ nghiên cứu điều kiện thời tiết của những ngày đó, sau khi thực hiện kế hoạch của Hứa Bác Diễn, Lạc thành sau đó 1 tuần liền không mưa.

Khóe miệng cô khẽ nhếch: "Đây rõ ràng là thiên thời địa lợi, cho nên phương án của anh ta mới thành công."

Do may mắn mà thôi.

Lại nghĩ đến thứ mà cô thấy trong xe anh ngày hôm nay, Triều Vũ tức thì không muốn xem tư liệu về anh nữa. Hứa Bác Diễn rốt cục là loại người nào?

Ngày hôm sau, Triều Vũ lên tòa soạn, bắt đầu với chuyên mục phòng chống lũ lụt. Dù thế nào thì cô cũng muốn làm chuyên mục này cho tốt. Buổi chiều, văn phòng một mảnh tĩnh lặng.

Cô uống một nửa ly cà phê, đột nhiên điện thoại báo có cuộc gọi gới, âm nhạc quen thuộc làm người ra có chút nôn nóng bồn chồn.

Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói gấp gáp của Ninh San: "Triều Vũ, cậu mau đến đường Tiên Thành đi."

Triều Vũ liền lập tức đứng dậy: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Có một đứa bé rơi xuống cống thoát nước."

"Có việc gì không?"

"Tình hình vẫn chưa rõ, đang chờ cứu hộ tới. Phải rồi, Hứa Bác Diễn cũng ở đây."

"Mình lập tức tới ngay."

Mười phút sau đã có mặt.

Hiện trường đã được rào lại, xe cộ trên đường cũng được dạt vào, chỉ chờ đội cứu hộ đến.

Triều Vũ từ trong đám đông tìm được Ninh San: "Tình hình sao rồi?"

Sắc mặt Ninh San lộ vẻ lo lắng: "Là một đứa trẻ năm tuổi, bị mắc kẹt phải hai tiếng rồi, vừa có người qua đường mới phát hiện. Thằng trộm nắp cống khốn nạn, nhất định phải tóm nó bỏ tù."

Miệng cống này rất nhỏ, người lớn căn bản không thể nào xuống được. Hiện tại cũng không nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, không biết sao rồi.

Triều Vũ nhìn về phía trước, bắt gặp hình bóng mà cô đã quen thuộc.

Một vài phóng viên đã bao vây Hứa Bác Diễn.

Khuôn mặt Hứa Bác Diễn càng ngày càng lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Ai là người gọi phóng viên đến đây? Ai thực sự muốn cứu người thì hãy ở lại, còn lại đều cút cho tôi!" Giọng nói của anh rất mạnh mẽ, khí thế bức người.

Dứt lời, một nhóm người âm thầm lui lại vài bước. Khuôn mặt lạnh lùng và hung hăng của Hứa Bác Diễn cuối cùng cũng thành công dọa được đám phóng viên không dám tiến lên. Dù có đẹp trai cũng chẳng ai dám tới gần.

Triều Vũ nuốt cổ họng trong tiềm thức, cũng may bản thân mới vừa tới đây, bằng không nhất định đã bị mắng chết rồi.

Tính khí của Hứa Bác Diễn thật sự rất nóng.

Ninh San tóm lấy tay Triều Vũ: "Trời ơi đẹp trai quá đi! Mấy phóng viên này cũng thật là, người đã không giúp cứu, lại cứ quấy nhiễu người ta."

Ánh mắt Triều Vũ vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh.

"Tìm được khoan điện rồi." Một giọng nói kích động vang lên.

Hứa Bác Diễn và Từ Dật đã nghiên cứu được vài phút, hai người từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh lạnh lùng.

Chốc lát, Hứa Bác Diễn đi đến miệng cống, lấy thước đo độ dài, kích thước, sau đó lấy phấn đánh dấu vài đường: "Bắt đầu đào."

Một người phụ trách chạy lại ngăn cản: "Đợi đã, cứu hộ vẫn chưa đến mà."

Hứa Bác Diễn ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói ẩn chứa sự tức giận: "Phía trước tắc đường rồi, cậu mẹ nó muốn đợi đến lúc nào nữa? Bên dưới toàn là khí ga, đứa trẻ ở dưới đó thêm một phút là thêm một phần nguy hiểm! Hành động."

"Vâng, đội trưởng." Đại Hùng bắt đầu khoan xuống.

"Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Cấp trên hỏi tới thì ai là người chịu trách nhiệm?" Lúc này bọn họ đều chỉ sợ phải chịu trách nhiệm mà thôi.

Hứa Bác Diễn nhếch môi lạnh lẽo, ánh mắt không có chút nhiệt độ: "Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm."

Không khí giằng co.

"Anh cho rằng anh là ai?"

Hứa Bác Diễn không để ý đến lời anh ta nói: "Từ Dật, đừng để đá rơi xuống."

Từ Dật: "Hứa đội, để tôi đi xuống."

Hứa Bác Diễn đeo dây cứu hộ và xỏ găng tay: "Tôi xuống, những người khác ở phía trên tiếp ứng."

Mũi khoan điện phát ra tiếng khoan ầm ầm.

Rất nhanh đã khoan được một lỗ hổng lớn, Hứa Bác Diễn ngồi xổm xuống nhìn xung quanh, nhàn nhạt nói: "Đủ rồi."

Đại Hùng lấy tay áo quẹt quẹt mồ hôi trên trán: "Hứa đội, chú ý an toàn."

Hứa Bác Diễn không để ý, nhíu mày dặn: "Chuẩn bị một miếng vải đen." Đứa bé ở trong bóng tối một thời gian dài, lúc đưa lên không nên tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng mặt trời.

"Đã hiểu."

Hứa Bác Diễn đội mũ bảo hộ, leo xuống.

8932ӽ"X