Lại bộ Thượng thư toàn thân nồng nặc mùi rượu về phủ liền ngủ mất.
Khi tỉnh lại thì trời đã tối. Đầu óc hắn quay cuồng, mơ màng nhớ lại Thái tử nói muốn ở rể Cố gia……
Trong lòng hắn chấn động lập tức tỉnh táo lại, nhưng nghĩ một hồi thì liên tục lắc đầu.
Chắc là say rượu nằm mơ chứ gì? Hắn nghĩ Thái tử sẽ không hoang đường đến vậy chứ?
Cũng không đúng, Thái tử làm chuyện hoang đường còn ít sao?
Hắn lo sợ bất an, vừa ra khỏi phòng liền nghe gã sai vặt đến báo Ngự Sử đại nhân tới thăm.
Ngự Sử lòng như lửa đốt, vừa thấy Chu Thượng thư liền quát: “Lửa cháy đến nơi mà ngươi còn ngủ được à?!”
Chu Thượng thư sững sờ hỏi: “Sao thế?”
“Ngươi không biết sao?” Ngự Sử run tay chỉ về phía hoàng cung, “Thái tử đang quỳ trước ngự thư phòng nói muốn ở rể Cố gia kìa!”
Chu Thượng thư: “…… Thật sự không phải nằm mơ ư?”
“Nằm mơ cái gì?” Ngự Sử vội vã lôi hắn ra ngoài, “Mau đi khuyên nhủ điện hạ với ta!”
Chu Thượng thư không chịu, “Ta không đi.”
Hắn nghĩ đã khuyên nhiều ngày như vậy mà Thái tử vẫn không quay đầu, trái lại còn muốn đi ở rể. Nếu còn khuyên tiếp chỉ sợ Thái tử muốn làm thϊế͙p͙ của người ta luôn……
Ngự Sử bất mãn nói: “Mấy người các ngươi bị gì vậy? Lúc trước ngươi và lão Lâm làm ầm ĩ nhất, giờ thì hay rồi, lão Lâm không đi mà ngươi cũng không đi.”
Chu Thượng thư phất tay nói: “Ta là Lại bộ, việc này cũng chẳng phải ta quản…… Đầu ta đau, về ngủ đây.” Loading...
Ngự Sử: “……” Vậy ta cũng mặc kệ luôn à?
*
Mộ Dung Diễn và Cố Lang quỳ thẳng lưng trước ngự thư phòng.
Cố Lang có chút lo lắng nói: “Ngươi làm vậy…… lỡ chọc tức Hoàng thượng thì sao?”
Mộ Dung Diễn đưa tay véo mặt y, “Đã bái đường mà còn gọi Hoàng thượng gì chứ?”
Cố Lang: “……”
“Nhưng mà,” Mộ Dung Diễn cao giọng nói vọng vào ngự thư phòng, “Phụ hoàng chưa cho ngươi quà gặp mặt thì không thể đổi ý nhanh vậy được.”
Trong ngự thư phòng lại vọng ra tiếng lốp bốp.
Cố Lang: “…… Ngươi đừng nói nữa.” Ta sợ Hoàng thượng sắp ra đánh ngươi.
“Phụ hoàng mấy ngày nay không mắng ta nữa rồi,” Mộ Dung Diễn bảo Cố Lang, “Yên tâm đi, ông ấy biết tính ta, chuyện không cản được thì sẽ không ép ta. Hôm nay quỳ ở đây để triều thần nhìn thôi, chờ bọn họ chịu thua là được.”
Cố Lang có chút áy náy, nếu không phải vì y thì Mộ Dung Diễn cũng không cần ủy khuất như vậy, “Ta……”
“Ngươi đau lòng ta đúng không?” Mộ Dung Diễn xích lại bên tai y mập mờ nói, “Vậy tối nay…… cưỡi A Từ ra ngoài chạy vài vòng được không?”
Cố Lang: “……”
Cố Lang yên lặng đẩy hắn ra, phũ phàng nói: “Không có, ta không đau lòng ngươi.”
“Nhưng ta đau lòng ngươi,” Mộ Dung Diễn bóp eo y nói, “Quỳ gầy cả rồi, ta phải bồi bổ cho ngươi thôi.”
Cố Lang: “Ăn nhiều cơm thì được rồi.” Cưỡi ngựa gì đó cũng không cần.
“Ta muốn bảo ngự thiện phòng hầm canh cho ngươi,” Mộ Dung Diễn thấp giọng cười nói, “Ngươi đang nghĩ gì đó?”
Cố Lang: “……”
Không có, cái gì cũng không nghĩ.
Thái tử ở ngự thư phòng quỳ hơn nửa ngày, sống chết muốn ở rể Cố gia khiến các quan hoảng sợ liên tục dâng tấu nói vẫn nên phong Thái tử phi đi.
Dù sao đường đường là Thái tử Đại Diên mà đi ở rể còn mất mặt hơn phong nam tử làm Thái tử phi nhiều.
Thái tử lại từ chối đủ kiểu, bất đắc dĩ nói không lại triều thần mới miễn cưỡng đáp ứng.
Nhưng Thái tử thành thân là chuyện trọng đại, phải chọn ngày lành tháng tốt, chuẩn bị hỉ phục lụa đỏ…… Tính đi tính lại ba tháng sau mới cử hành.
Chiến sự ở biên giới phía Bắc đang nguy cấp, Ngụy Dung và Ngụy Thanh Đồng chưa kịp uống rượu mừng của họ đã phải về phương Bắc.
Trước khi đi, Ngụy Dung nhìn Thái tử và Cố Lang đến đưa tiễn, khóe mắt ướt nhòe nói, “Tốt lắm, Ngụy thúc yên tâm rồi……”
Ngụy Thanh Đồng chạy tới nói: “Rượu mừng cứ nợ trước đi, chờ chúng ta về uống sau.”
“Được,” Mộ Dung Diễn cười nói, “Đến lúc đó sẽ bày một bàn cho Ngụy tướng quân và Ngụy cô nương, không say không về.”
Cố Lang cũng cười gật đầu.
Ngụy Thanh Đồng nói: “Một lời đã định!”
Trấn Bắc quân trùng trùng điệp điệp rời kinh thành đến phương Bắc, quân kỳ bay phấp phới, bụi đất tung bay.
Cố Lang và Mộ Dung Diễn đứng trêи cổng thành dõi theo đại quân ra đi.
Cố Lang nhớ lại khi còn bé cũng nhìn theo phụ thân dẫn quân đi xa, khi đại quân trở về lại đứng ở cổng thành chờ phụ thân.
Y ngẩng đầu, bầu trời bao la, vạn dặm không mây.
Thời tiết dần lạnh, đầu cành lác đác lá khô.
Cánh tay phải Khuất Phong Vân rốt cuộc đã tháo băng.
“Mấy ngày nay ngươi có thể cử động tay một chút, sẽ mau lành hơn.” Nguyễn Niệm vui vẻ nói, “A Ngạnh, hôm nay ngươi muốn ăn gì? Ta sẽ nấu một bữa để ăn mừng tay ngươi lành lại.”
Khuất Phong Vân chợt nhớ hôm trước cơm cháy khét, ba ngày trước thịt chưa chín, còn bốn ngày trước canh gà nổi đầy lông……
“Ta muốn uống rượu,” Khuất Phong Vân nói, “Đi Túy Ngọc Lâu ăn nhé?”
“Được,” Nguyễn Niệm cũng không nghĩ nhiều mà vui vẻ nói, “Ta cũng muốn uống rượu!”
Khuất Phong Vân: “……” Sau đó một chén đã say à?
Một chén chưa say, hai chén mới say. Đêm đó Nguyễn Niệm lảo đảo ôm cây cột trong quán rượu, nấc cụt nói với cây cột: “Sao ngươi…… Nấc…… còn cứng hơn A Ngạnh vậy…… Nấc……”
Khuất Phong Vân sợ y làm ầm ĩ với cây cột nên ôm người đi ngay.
Nguyễn Niệm uốn éo trong ngực hắn, dọc đường nói huyên thuyên từ tảng đá lớn trước cửa Thái y viện đến chó dữ ở thành Đông……
“Mỗi lần nó thấy ta đều đuổi theo ta,” Nguyễn Niệm bĩu môi, “Hung dữ lắm!”
Khuất Phong Vân nói: “Sau này nó sẽ không dám nữa.”
Nguyễn Niệm nhoẻn miệng cười giụi vào cổ Khuất Phong Vân, “Đúng rồi…… Nấc…… A Ngạnh ngươi cắn nó cho ta.”
Khuất Phong Vân: “……”
“Không cắn,” bọn họ đã đi vào sân, Khuất Phong Vân ôm Nguyễn Niệm đạp cửa phòng, vừa đi vừa nói, “Ngươi cũng không được cắn.”
Nguyễn Niệm bất mãn: “Nhưng nó muốn cắn ta!”
Khuất Phong Vân đặt y lên giường, nhìn gương mặt bị rượu hun đỏ của y thì nhịn không được cúi đầu cắn y một cái.
Nguyễn Niệm ngây ngẩn nhìn hắn rồi ôm mặt hắn cắn một cái, “Thái tử nói phải cắn lại.”
Khóe miệng Khuất Phong Vân giật giật, “Thái tử?”
“Hôm đó ta gặp Thái tử trong cung,” Nguyễn Niệm nói, “Hắn hỏi ngươi uống thuốc chưa…… Nấc…… Hắn nói ngươi uống thuốc sẽ cắn người, cắn xong mới chịu ngủ…… Bảo ta cắn lại là được.”
Khuất Phong Vân: “……”
Nguyễn Niệm muốn xuống giường tìm thuốc, “Ta, ta để chỗ nào nhỉ?”
“Đừng nghe Thái tử nói bậy,” Khuất Phong Vân đè y xuống giường, “Thuốc kia là……”
Nguyễn Niệm ngơ ngác hỏi: “Là cái gì?”
Lòng bàn tay Khuất Phong Vân xoa lên cần cổ trắng nõn của y, thấp giọng nói: “Ngươi muốn biết không?”