Thế tử vẫn cau mày, nói: "Sao nàng không thể nghĩ đến điều gì tốt đẹp hơn? Nghĩ xem, nếu nàng lấy một người chồng bình thường, thương nàng, yêu nàng, quan tâm nàng, chăm sóc nàng thì không tốt sao?"
"Thứ nhất, khả năng này rất thấp, đã là nam nhân thì đừng nói đến chuyện quan tâm chăm sóc ta, đừng có ngày nào cũng muốn nạp thiếp, đi thanh lâu là ta cảm thấy phải đốt hương cầu khấn rồi. Thứ hai, cho dù có lấy được một người chồng quan tâm ta thì làm sao có thể sánh bằng cuộc sống ta trở thành người giàu nhất chứ! Ngài tỉnh táo lại đi, nếu ta trở thành người giàu nhất thì chẳng phải ta muốn chọn bao nhiêu mỹ nam tử trên đời này cũng được sao! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"
Khuôn mặt Thế tử hoàn toàn đen lại.
Ta sờ mũi, có chút chột dạ nói: "Đừng cho rằng ta khác người. Bà chủ bán trà lá đối diện cửa hàng nhà ta là quả phụ, nhà bà ta nuôi mấy kép hát, mọi người sống với nhau rất vui vẻ. Chuyện tam thê tứ thiếp không chỉ nam nhân mới làm được, chỉ cần có tiền thì nam nhân hay nữ nhân đều có thể làm. Chỉ là nữ nhân thiệt thòi hơn thôi. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, ta muốn trở thành một đại gia kiếm được nhiều tiền!"
Thế tử vô hồn đứng dậy, nói: "Ta về trước đây." Điều này không phù hợp với cách cư xử thường ngày của hắn. . truyện kiếm hiệp hay
Hóa ra trước đây hắn đều đợi ta đi rồi mới không xa không gần đi theo sau ta về Hầu phủ.
Nói ra thì ta cũng đã ở Hầu phủ mấy tháng rồi, một là vì Hầu phủ thường xuyên có họ hàng nghèo đến ở, mọi người đều thấy bình thường, hai là vì cửa hàng khá gần Hầu phủ, ba là vì dì cô đơn, khi ta ở đó, dì sẽ vui vẻ hơn.
"Ngài còn chưa nói chuyện của ngài cơ mà."
Ta nhắc hắn.
Hắn đứng dậy, nhìn ta.
Ta cũng nhìn hắn.
Ánh sáng bên ngoài đã hơi tối. Hắn cao thật đấy, cứ nhìn ta như vậy, khiến trái tim ta đập loạn xạ.
"Chuyện ta muốn nói là, ta đã nghĩ ra cách để cưới nàng nhưng hình như nàng không muốn lấy ta."
Nói rồi, hắn lại bổ sung một câu: "Ý ta nói là cưới nàng làm chính thê."
Ta nhất thời không nói nên lời.
Bây giờ mọi người đều chú trọng môn đăng hộ đối, nhà giàu thì cưới nhà giàu, nhà nghèo thì cưới nhà nghèo, không ngờ hắn lại muốn cưới ta.
Nhìn vào điểm này thì thế tử là một nam nhân có trách nhiệm.
Nhưng hôn nhân đã khó khăn như vậy, nếu sau này sống chung, ta cảm thấy sẽ càng khó khăn hơn.
Nhưng hắn nguyện ý vì ta mà làm đến mức này, trong lòng ta vẫn có chút vui mừng, vì vậy ta khiêm tốn hỏi: "Vậy thì biện pháp của ngài là gì?"
Hắn lại ngồi xuống, nói: "Ta chuẩn bị đến biên quan lập công, một là, nếu có công lao, ta có thể xin hoàng thượng ban hôn cho chúng ta, hai là, tước vị của nhà ta đến đời ta là hết, vì vậy nếu ta có thể tự mình lập được công trạng, cũng có thể cầu xin sự che chở cho con cháu đời sau."
Ta chua chát nói: "Thật hâm mộ ngài có nhiều đường đi như vậy, có thể làm biên tu trong triều, còn có thể đi đánh giặc ở biên quan lập công, ta chỉ có một con đường là kinh doanh mà thôi."
Hắn cau mày: "Bây giờ là lúc nói chuyện này sao? Nàng có thể nắm bắt trọng điểm không?"
Ta trợn mắt: "Có trọng điểm gì để nắm bắt chứ, một công tử nhà giàu như ngài còn đi đánh giặc, không muốn sống nữa sao? Hơn nữa, người nhà ngài có đồng ý không? Ngài đi đánh giặc, ai biết sẽ đánh mấy năm chứ, đến lúc đó ta đã thành bà cô già rồi, ngài vừa về, nếu muốn cưới một cô gái trẻ đẹp, ta đi đâu mà khóc đây?"
Lần này hắn không do dự, oán hận nói ta lang tâm cẩu phế, rồi bỏ đi.
Ta khinh thường hắn một tiếng, ở đây nói lời ngon tiếng ngọt vẽ bánh cho ta, coi ta là đồ ngốc sao, từ nhỏ ta đã bán gạo ở tiệm gạo, số người ta gặp còn nhiều hơn số cơm hắn ăn.