Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu

Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu - Chương 16




Ông lão béo vừa nói chuyện họ Nhiếp tên Lỗi, có lẽ tiền thân của ông là một chiếc chày gỗ nên cực kì thiếu ý tứ. Tuy bị Giang Trọng Lâm quát nhưng ông không hề để bụng, thậm chí sau khi Giang Trọng Lâm ngồi xuống gần đó, ông còn phấn khởi xáp lại tiếp tục nói như súng bắn liên thanh.

“Lão Giang, đừng xấu hổ chớ! Mấy năm nay ai ông cũng chướng mắt, lúc nào cũng lủi thủi một mình, chỉ thân với mỗi Tào Thanh Linh hơn chút đỉnh, mọi người đã biết hết rồi, tôi không tin hai người không có ý với nhau. Tôi nói chứ, ông đừng bảo thủ quá, đã là thời nào rồi, già cả vẫn có thể kết hôn mà. Ông với Tào Thanh Linh giống nhau, người góa vợ người mất chồng, lại từng cùng trải qua hoạn nạn, nếu ông muốn tìm bạn già thì cô ấy là thích hợp nhất rồi còn gì…”

Cụ Nhiếp rất không thức thời thao thao bất tuyệt, bị một ông lão khác dắt theo bạn già tới va một cái.

Cụ Nhiếp bị cắt ngang, chẳng hiểu mô tê gì trừng mắt: “Lão Đổng, sao ông lại huých tôi!”

Lão Đổng vừa ngăn không cho cụ Nhiếp nói chính là một trong những người có quan hệ tốt với Giang Trọng Lâm và biết được thân phận của Du Dao. Ông nghe cụ Nhiếp nói liền tù tì, lại nhìn Giang Trọng Lâm đang nhíu mày ngày một chặt cùng cô vợ ngồi ngay cạnh, chỉ chực túa mồ hôi lạnh. Cái lão chày gỗ nổi danh này, nói năng kiểu gì chả bao giờ khiến người ta thích nổi!

Nếu tiếp tục để ông ấy nói, lão Đổng thật sự rất lo bạn già Giang Trọng Lâm sau khi về sẽ bị vợ đánh. Lớn tuổi rồi, chẳng biết chịu nổi không. Ông nhanh chóng đấm cụ Nhiếp một cái, lạnh mặt mắng: “Mỗi mình ông rộn chuyện, ngậm miệng lại cấm nói nữa, có thấy lão Giang sắp nổi giận rồi không!”

Cụ Nhiếp đưa mắt nhìn lom lom, lúc này mới phát hiện hình như là thế thật. Giang Trọng Lâm rất hiếm khi nổi nóng, những người bình thường không dễ giận mà cáu lên sẽ rất đáng sợ. May sao, ngay cả kiểu người thiếu mất một sợi gân như cụ Nhiếp cũng biết không thể nói tiếp nữa, nhưng nếu cứ thế im lặng, ông lại cảm thấy hơi mất mặt, xấu hổ lẩm bẩm: “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà, có vậy thôi mà cũng cáu với tôi.”

Nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Giang Trọng Lâm, ông muốn đổi chủ đề, chớp chớp mắt thấy Du Dao ngồi cạnh anh, thế là hứng thú hỏi: “Cô bé này là ai vậy? Lần đầu tiên tôi thấy ông dẫn theo người khác đó, học trò mới của ông hả? Sao lại nhận một cô bé trẻ đẹp thế này, chẳng giống tính ông tí nào.”

Cuối cùng Du Dao cũng lộ ra một nụ cười, cô nhìn về phía cụ Nhiếp, nói rành rọt từng chữ: “Chào ông, tôi là Du Dao, vợ của anh Giang Trọng Lâm.”

Cả hiện trường im phăng phắc.

Vì trước đó cụ Nhiếp cứ oang oang nên những người tới phòng khách chờ cơm đều chú ý đến họ, có vài người vừa rồi thấy không khí không vui còn định qua khuyên vài câu, bởi vậy, hầu như tất cả mọi người đều nghe rõ ràng câu nói của Du Dao, đồng loạt ngây ra như phỗng, bao gồm cả hai cặp vợ chồng vốn đã biết chuyện.

Nhất thời không ai lên tiếng, đại sảnh cực kì yên lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Giang Trọng Lâm và Du Dao. Có mấy người tới sau thấy phòng khách lặng như tờ, ngơ ngác ngó quanh, “Mọi người sao thế, sao chẳng ai nói gì vậy?”

Cụ Nhiếp rốt cũng hoàn hồn, ông ớ một tiếng, trợn trừng mắt, “Cái gì! Ông cưới một cô vợ trẻ thế bao giờ vậy lão Giang! Không thèm mời rượu luôn!”

Bầu không khí thoáng chốc nổ tung.

“Gì cơ? Vợ ông ấy thật á? Giỡn chơi hả!?”

“Vợ của… thầy Giang sao?”

“Sao… cô ấy trẻ vậy… Không phải chứ…!”

Mọi người như bị sét đánh tập thể, kinh hãi đến hồn vía lên mây. Những người ở đây dù quan hệ có tốt hay không thì cũng là người quen, đã qua lại với nhau nhiều năm rồi, chẳng ai ngờ được Giang Trọng Lâm lại ầm ĩ ra loại chuyện này, trong chốc lát đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái.

Giang Trọng Lâm vẫn chưa có phản ứng gì với những ánh mắt và mấy lời xì xào bàn tán, hai người bạn biết nội tình đã không nhịn được, lên tiếng thay anh: “Lão Giang không phải người như vậy, các người đừng có nói bậy.”

Du Dao đồng thời lên tiếng: “Tôi và Giang Trọng Lâm đã kết hôn từ hơn bốn mươi năm trước, chắc mọi người cũng biết không lâu trước từng có người vượt thời gian thứ năm, tôi chính là người đó, tôi du hành từ năm 2018 đến 2058 đã sắp được hai tháng rồi.”

Tin này tiếp tin kia khiến tất cả không ngừng sửng sốt, ngẩn ngơ hết nhìn Giang Trọng Lâm lại nhìn cô. Đặc biệt là cụ Nhiếp, ông vỗ đầu la lên, “Chu choa! Được thấy người thật này!”

Du Dao bất ngờ bị ông lão này chọc cười, lại lướt mắt qua đám người đang dại ra, “Năm ấy tôi và Giang Trọng Lâm mến nhau rồi kết hôn như bao cặp đôi khác. Tuy bất ngờ gặp phải biến cố, nhưng giờ đây cả hai chúng tôi đều tán thành việc tiếp tục quan hệ hôn nhân như trước kia, việc Giang Trọng Lâm sẵn lòng làm vậy hoàn toàn xuất phát từ tinh thần trách nhiệm và sự tốt bụng của anh ấy, tôi không muốn anh ấy bị hiểu lầm vì tôi.”

Giang Trọng Lâm lẳng lặng nhìn cô chăm chú, dường như có hơi thất thần. Song, anh nhanh chóng hoàn hồn, thừa nhận với các thành viên Hiệp hội Văn học đang trố mắt nhìn nhau: “Đúng vậy, Du Dao là vợ hợp pháp của tôi. Để đảm bảo cuộc sống thường ngày của cô ấy không bị quấy nhiễu, lúc trước tôi đã xin bảo mật tin tức và kiểm soát việc lan truyền ảnh của cô ấy.”

Anh nhìn một cô học trò trẻ tuổi đang ngồi trước mặt: “Vậy nên mong em giữ kỹ số ảnh và video vừa rồi, đừng đăng lên bất kì dịch vụ mạng xã hội nào hay lan truyền rộng rãi.”

Cô bé nọ lúng túng đỏ mặt. Tuy ngữ điệu Giang Trọng Lâm không hề có ý trách cứ, nhưng giữa nhiều ánh mắt chú ý như vậy, cô bé vẫn thấy bồn chồn, vội vàng xóa tất cả ảnh và video, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi xin lỗi, em xóa hết rồi ạ.”

Giang Trọng Lâm gật đầu cảm ơn cô bé, những người ban nãy cũng chụp ảnh thấy thế thì đồng loạt cúi đầu lặng lẽ xóa ảnh đi.

Trải qua chuyện này, Du Dao luôn cảm giác phía sau có rất nhiều ánh mắt nhìn chòng chọc vào mình, tuy không có ác ý nhưng vẫn khiến người ta thấy là lạ. Bởi vì có Giang Trọng Lâm ngồi cạnh trấn giữ nên chẳng có mấy người dám sang tán gẫu với cô, ít nhất những thanh niên kia không dám. Chỉ có vài thầy giáo lớn tuổi tới trò chuyện cùng Giang Trọng Lâm rồi tiện thể nói vài câu với Du Dao, đa số đều tỏ vẻ thông cảm.

“Đừng để ý đến ánh mắt người khác, những chuyện thế này hai vợ chồng cứ thấy ổn là được, dù sao cũng là chuyện riêng của gia đình em mà.” Một bà cụ hòa nhã vỗ vai Du Dao, cười khích lệ.

Một ông cụ mang kính khác cảm khái với Giang Trọng Lâm: “Thế này cũng tốt mà, xem như ông có tuổi vẫn có người ở cạnh, không đến nỗi phải cô đơn lẻ bóng.”

Trong đại sảnh chỉ có thành viên hiệp hội và người nhà họ, sau một hồi ồn ã, tất cả dần bình tĩnh lại.

Cụ Nhiếp ngồi một bên muốn nói lại thôi, vẻ mặt kiềm nén đến mức khó chịu. Ông là tuýp người đã nhiều chuyện còn lắm lời, theo thói quen lúc trước, gặp phải những chuyện thế này chắc chắn sẽ mò lại gần Du Dao hỏi liên tục. Khổ nỗi, ông vẫn nhớ khi nãy mình vừa nói gì.

Nếu Giang Trọng Lâm vẫn là lão Giang góa vợ nhiều năm kia thì những lời ông nói đương nhiên sẽ không phải chuyện gì lớn, nhưng khi đã bật mí thân phận Du Dao, tức khắc xuất hiện một vấn đề nghiêm trọng. Nói những việc đó ngay trước mặt vợ người ta, thiếu đòn lắm rồi phải không? Nếu ông gặp phải chuyện này ở quê, vợ ông chắc sẽ đánh ông vỡ sọ mất.

Cụ Nhiếp như đứng đống lửa như ngồi đống than một hồi lâu, cảm thấy cơm nước chẳng ngon lành gì, rất khó nuốt. Cuối cùng ông vẫn không kiềm lòng nổi, đi qua nói với Du Dao: “Cô gái này, tôi thật sự không biết cô là vợ lão Giang, lúc nãy nói bậy nói bạ cô đừng để ý nhé, cũng đừng vì tôi mà cãi nhau với lão Giang, không thì tội tôi to lắm!”

Du Dao cười với ông: “Không sao đâu, tôi còn phải cảm ơn ông ấy chứ, bằng không tôi cũng không biết, thì ra ông Giang nhà tôi còn có một vị hồng nhan tri kỉ.”

Đôi đũa trong tay Giang Trọng Lâm khựng lại.

Cụ Nhiếp tức khắc đổ mồ hôi lạnh, hỏng bét, vợ lão Giang đùa hay thật thế?

Ông nhìn Giang Trọng Lâm, thấy anh buông đũa, giơ tay đẩy kính một cái, đoạn rất nghiêm túc nhìn sang, nói: “Nhiếp Lỗi, ông về chỗ ngồi đi, tập trung ăn cơm.”

Thôi rồi, gọi thẳng tên luôn! Cụ Nhiếp tẩu lẹ, không dám mon men lại gần nữa.

Giang Trọng Lâm do dự nhìn Du Dao, cuối cùng vẫn nói: “Nhiếp Lỗi rất không đáng tin cậy, bình thường cứ thích nói nhăng nói cuội, em đừng để ý đến lời ông ấy.”

Du Dao không hề để tâm, đáp như chưa có việc gì xảy ra: “Ồ? Em biết rồi, anh ăn nhanh lên rồi chúng ta đi xem ruộng sen.”

Giang Trọng Lâm thấy cô không muốn nhắc tới việc này nên chỉ có thể cầm đũa tiếp tục ăn cơm. Anh nghĩ bụng, chẳng biết cô ấy có định xô mình xuống ruộng sen hay không.

Du Dao nghĩ thế nào? Tất nhiên là sắp tức điên rồi.

Được lắm Giang Trọng Lâm, trong nhà không có bà cụ thì bên ngoài có cụ bà! Cô tin tưởng nhân phẩm anh là một chuyện, còn có ăn lọ dấm già cỗi này hay không lại là chuyện khác. Dù biết rất rõ là Giang Trọng Lâm không có khả năng có vướng mắc tình cảm với người khác cho lắm, nhưng lòng cô vẫn khó chịu.

Nếu Giang Trọng Lâm vẫn là anh Giang trẻ tuổi, cô sẽ đạp anh xuống ruộng sen ngay lập tức. Ruộng sen chỉ cao chưa tới đầu gối, cùng lắm chỉ xem như tình thú ghen tuông giữa vợ chồng. Nhưng bây giờ nếu cô làm vậy thật, chưa chừng tình thú sẽ biến thành tai nạn, thế nên đành nhịn.

Tức quá mà, tức đến không có khẩu vị, cảm giác no sắp ói rồi.

Du Dao hít sâu một hơi, buông cái chén chỉ vừa ăn được một nửa xuống. Giang Trọng Lâm lo lắng nhìn chén cô, anh biết vợ mình chắc chắn đang giận lắm.

Nhưng anh thật sự không biết phải giải thích thế nào. Trên đời này, mấy lời đồn vô căn cứ vốn không có cách giải thích. Dùng “Không phải” để biện chứng cho “Không có” là một vấn đề hết sức nan giải.

Hơn nữa anh cũng hiểu, vấn đề không phải do người khác, mà nằm ở chỗ đã hai tháng trôi qua, nhưng bọn họ vẫn ngủ riêng hai phòng.

Anh thầm thở dài, lặng lẽ giải quyết xong bữa cơm, sau đó tản bộ tới ruộng sen với Du Dao.

Những thửa ruộng vuông vức xếp liên tiếp như bàn cờ, đi trên bờ ruộng hẹp dài ngang dọc đan xen là có thể chạm tay đến những chiếc lá sen cao ngang hông ở hai bên.

Sen mọc lưa thưa trong những khoảnh ruộng rộng lớn, từng đài sen xanh biếc to bằng nắm tay đứng thẳng giữa mực nước xanh xanh lăn tăn sóng gợn, hương sen thanh khiết thoang thoảng nơi đầu mũi.

Du Dao yên lặng đi một lúc, từ từ bình tĩnh lại trong hương sen quẩn quanh. Chợt, cô lên tiếng: “Em biết anh không có.”

Giang Trọng Lâm phía sau sững sờ, lại nghe cô nói: “Nhưng mà em không vui.”

Phù Hoa có lời: Tại sao hôm nay đăng chương mới sớm? Vì tôi có bản thảo để dành đó!