Người Tôi Yêu Miệng Thì Cứng Tâm Thì Mềm

Chương 28




Buổi chụp hình lần này rất thành công. Hai người vóc dáng cao ráo, tướng mạo xuất sắc, mặc trang phục đôi với thiết kế hơi khác biệt, trong góc tối mờ ảo, tình tứ mặn nồng.

Bông hồng đỏ thắm đẫm sương sớm, ánh mắt quấn quýt mà không lời, bầu không khí ái muội mà không dung tục, tất cả đều vừa vặn, tinh tế. Hình ảnh quảng cáo và tạp chí vừa phát hành đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Sản phẩm mới mùa đông bán rất chạy, chỉ trong nửa tháng, doanh số của mẫu chủ đạo đã tăng gần 30% so với các mùa trước.

Cùng với sự nổi tiếng của tạp chí và trang phục mùa này, không ít thương hiệu đã ngỏ lời mời Thương Mộ làm người mẫu bán thời gian, nhưng cậu đều từ chối.

Sau Giáng sinh, giám đốc thiết kế của trụ sở chính ở nước ngoài đến trong nước khảo sát. Sau vài buổi tham quan và hội đàm, vào một buổi tối tuyết rơi, giám đốc thiết kế đang ngà ngà say đứng trước tấm biển quảng cáo khổng lồ sáng trưng, nhìn người đẹp bị dồn vào góc tường, đầu lưỡi liếm qua cánh hoa đỏ thắm, mãi không rời mắt.

Vì vậy, sáng hôm sau khi đi làm, Thương Mộ đang sửa bản thiết kế trong văn phòng thì được mời lên tầng cao nhất, nơi làm việc tạm thời của giám đốc thiết kế trụ sở chính.

Vị giám đốc thiết kế tóc vàng mắt xanh nheo mắt, ánh mắt lướt qua phần cổ thon dài lộ ra của Thương Mộ, nói bằng tiếng Trung lơ lớ: "Mời ngồi."

Thương Mộ ngồi xuống ghế sofa, đồng thời âm thầm suy đoán ý đồ của đối phương. Mấy ngày trước, công ty đã tổ chức vài buổi tọa đàm, vị giám đốc nước ngoài này đã trao đổi công việc với mọi người, việc gọi riêng cậu đến lúc này, e rằng không phải vì chuyện công việc.

Trợ lý của giám đốc rót trà, đứng sang một bên.

"Thầy Thương, cậu là một thiên tài." Tiếng Trung của vị giám đốc khá trôi chảy, nhưng ngữ điệu kỳ lạ và cứng nhắc, khiến người nghe cảm thấy không thoải mái, "Tối qua tôi đã ngắm nhìn bức ảnh quảng cáo của cậu trong tuyết rơi, ngắm rất lâu."

Thương Mộ đáp: "Cảm ơn ngài đánh giá cao."

Giọng cậu rất nhẹ, âm sắc trong trẻo. Nhưng có lẽ vì căng thẳng, cậu ngồi rất thẳng, tay đặt trên đầu gối nắm nhẹ, giọng nói hơi gượng gạo.

Gã giám đốc mỉm cười độ lượng, sự rụt rè của người trẻ tuổi luôn khiến người ta thích thú. Ông đẩy tách trà về phía Thương Mộ: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn tìm hiểu công việc của cậu thôi. Mời cậu uống chút nước."

Thương Mộ nâng tách trà, nhấp một ngụm nhỏ để làm ẩm môi, nhưng không nuốt xuống.

"Tôi đã xem qua lý lịch của cậu, cậu rất xuất sắc, từ thời đại học đã làm người mẫu bán thời gian cho tập đoàn chúng tôi, vóc dáng của cậu rất hoàn hảo."

Giám đốc nhìn eo thon thẳng tắp, cảm thấy miệng hơi khô, ông đi thẳng vào vấn đề, "Ở một chi nhánh nhỏ như thế này, thật là lãng phí tài năng của cậu. Trụ sở chính có một vị trí người mẫu còn trống, tôi có thể giành cho cậu. Chuyến bay của tôi vào sáng mai, chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể thêm vé máy bay cho cậu bất cứ lúc nào."

Thương Mộ cụp mắt xuống, cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử: "Xin lỗi, Giám đốc, tôi đã quyết định rút lui khỏi lĩnh vực này."

Vị giám đốc hơi ngạc nhiên: "Thầy Thương muốn chuyển sang hậu trường, không còn đảm nhận bất kỳ nhiệm vụ chụp hình nào nữa sao?"

"Vâng." Thương Mộ khẽ gật đầu.

Cậu đã có ý định này từ lâu. Một là, hai nhiếp ảnh gia liên tiếp đều bất hòa với cậu, hai là... cậu đã chán ngấy việc gặp phải những người như vậy.

Gã giám đốc cười khẽ, nói tiếp: "Nếu đã muốn chuyển sang hậu trường, vậy mục tiêu đầu tiên của cậu hẳn là vị trí giám đốc thiết kế của chi nhánh này phải không? Cậu vốn cũng chỉ còn thiếu một bước nhỏ nữa thôi. Cuộc thi thiết kế nửa tháng sau, nếu cậu giành được giải nhất, cậu sẽ là người xứng đáng nhất cho vị trí giám đốc thiết kế chi nhánh này. Và tôi, với tư cách là một trong những giám khảo được mời đặc biệt của ban tổ chức cuộc thi, nắm trong tay quyền bỏ phiếu."

Nói đến đây, ông ta nhìn Thương Mộ với vẻ đầy ẩn ý.

"Tôi luôn thích nâng đỡ lớp trẻ. Huống chi là một nhân tài xuất sắc như cậu."

Lợi ích đã nói xong, tiếp theo là yêu cầu.

Thương Mộ hơi nghiêng người về phía trước, vẻ mặt thành khẩn hỏi: "Ngài giám đốc, tại sao lại muốn giúp tôi như vậy?"

"Anh đã nói rồi, anh rất thưởng thức em." Người nước ngoài luôn rất thẳng thắn, "Anh thường xuyên đi công tác khắp nơi trên thế giới, rất cô đơn, nếu có người đẹp như em bên cạnh, chắc sẽ rất vui vẻ."

"Với lại, anh cũng là một nhiếp ảnh gia rất xuất sắc, anh đánh giá cao thân hình của em. Anh hy vọng có thể chụp một bộ ảnh cho em."

Nói đến đây, đôi mắt xanh lục kia không chút kiêng dè quét qua người Thương Mộ, ánh mắt như con rắn độc nhớp nháp chui vào trong cổ áo. Gã mắt lại, nói ra từ tiếng Anh đầu tiên: "...Undressed." *

(Không mặc đồ*)

Trên mặt Thương Mộ lộ ra vẻ hoảng sợ vừa đủ, một lúc sau mới do dự nói: "Nhưng, tôi có bạn trai rồi."

Gã giám đốc lại cười thông cảm – ông ta đã đi khắp thế giới, lần đầu tiên gặp một người trẻ tuổi ngây thơ như vậy. Người đẹp vốn đã đáng yêu, huống chi là người đẹp ngây thơ. Ông ta sẵn lòng dành kiên nhẫn cho cậu.

Vì vậy, ông ta ôn tồn nói: "Không sao cả, em chỉ là đi công tác vì công việc thôi mà, hắn sao có thể trách em được?"

Thương Mộ cúi đầu, trông rất do dự.

Gã giám đốc kiên nhẫn chờ đợi. Đối với người đẹp như vậy, ông ta luôn rất kiên nhẫn.

Một lúc sau, Thương Mộ như đã quyết tâm, ngẩng đầu lên, liếc nhìn trợ lý bên cạnh, nói: "Ngài giám đốc, có thể nói chuyện riêng được không?"

Mặt cậu ửng đỏ, dường như đang xấu hổ. Như một lớp phấn hồng nhạt phủ lên tấm lụa trắng tinh, khiến người ta vô cùng thương xót.

Gã giám đốc phẩy tay, trợ lý rời khỏi phòng.

"Trà của ngài nguội rồi." Thương Mộ đứng dậy, luống cuống rót thêm trà nóng cho ông ta.

Gã giám đốc hài lòng nhìn chàng trai trẻ vụng về lấy lòng mình, nụ cười trên mặt càng rõ, cũng càng thêm đắc ý.

"Vào trong nói chuyện đi." Gã giám đốc đứng dậy đi về phía căn phòng nhỏ bên trong, "Chúng ta có thể bàn bạc một số chi tiết."

Thương Mộ bưng tách trà nóng, đi theo sau ông ta, sau khi vào cửa liền khóa cửa lại.

Nụ cười của gã trở nên rạng rỡ, rồi lại đông cứng mặt –

Thương Mộ thu tay lại sau khi hắt nước trà, đặt chiếc cốc rỗng trở lại bàn, mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào ông ta, trên mặt không còn chút hoảng sợ nào nữa.

"HOLY SHITTTT!"

Gã sững người một lúc, rồi gào lên giận dữ, ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng vì bị bỏng, quẹt đi những lá trà dính trên mắt.

Thương Mộ đá ông ta ngã xuống đất, giẫm lên vai, túm lấy cà vạt của ông ta quấn chặt quanh cổ, vị giám đốc bị siết đến nỗi không nói nên lời, mắt đỏ ngầu, há miệng ra một cách vô ích.

Thương Mộ cười lạnh vài tiếng, hai cái tát giáng xuống, mặt vị giám đốc sưng lên thấy rõ. Cậu tiếp tục đánh. Giữa chừng, gã giám đốc mò lấy điện thoại, bị Thương Mộ giẫm đạp lên khiến màn hình vỡ vụn.

Dần dần, trong đôi mắt xanh lục kia hiện lên vẻ sợ hãi và van xin. Thương Mộ đánh mệt rồi, ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

"Chúng tôi có một câu nói." Cậu thở hổn hển nói, "Con trai ra ngoài phải biết tự bảo vệ mình. Vì vậy, tôi đã bắt đầu luyện võ từ cấp hai, à, chính là thứ mà mấy người nước ngoài các ông thích thú đấy – Kungfu Trung Quốc."

Gã bị cà vạt siết chặt đến không nói được lời nào, mặt đỏ tía, cổ họng ú ớ.

Thương Mộ nhìn ông ta với vẻ chế giễu: "Giám đốc đại nhân muốn nói gì? À, muốn sa thải tôi sao? Vậy tôi dạy ông thêm một câu nữa nhé – Đã khổ thì không sợ khổ."

"Tôi muốn xem, nếu chuyện này bị phanh phui, là tôi khó chịu hơn, hay là ông khó chịu hơn."

Cậu lấy từ trong túi ra một chiếc máy ghi âm nhỏ, ngón tay nhấn một cái, đoạn ghi âm liền phát ra.

Sắc mặt gã giám đốc biến đổi, giận dữ trừng mắt nhìn Thương Mộ. Hắn chống tay xuống đất, khó khăn lắm mới đứng dậy được, lại bị Thương Mộ đạp cho một cú ngã xuống.

"Tôi dạy ông thêm một câu tiếng Trung cuối cùng nữa." Thương Mộ nghỉ ngơi xong, thong thả đứng dậy, nói, "Người không thể nhìn bề ngoài."

"Muốn ngủ với tôi hả?" Cậu nhìn chỗ hạ bộ của gã Tây với vẻ ghê tởm, rồi dùng lực đá mạnh vào đó. Cơn đau dữ dội khiến vị giám đốc hét lên thảm thiết, nhưng lại bị Thương Mộ dùng mũi giày dí chặt cằm, không thể phát ra tiếng.

Thương Mộ nhếch mép, lạnh lùng nói từng chữ một: "Ông mày là top."

Cậu lại đá thêm một cú nữa, rồi quay đầu bỏ đi không ngoảnh lại.

Mãi cho đến khi về văn phòng, uống một cốc cà phê đá, cậu mới dần dần bình tĩnh lại. Đúng lúc giờ nghỉ trưa, cậu gọi điện cho Chu Vọng Xuyên.

"A lô."

Điện thoại vừa được kết nối, Thương Mộ lại không muốn nói nữa. Cậu thả lỏng dựa vào ghế, xoay xoay cây bút bi trên bàn. Cậu cảm thấy không nên mang những cảm xúc tiêu cực trong công việc đến cho người yêu, huống hồ, cậu biết Chu Vọng Xuyên dạo này rất bận, thường xuyên phải tăng ca.

Hai người nói chuyện phiếm đôi chút về công việc, rồi hẹn nhau cùng ăn tối, sau đó cúp máy.

Chu Vọng Xuyên gần đây quả thực đang rối bời.

Khoảng một tuần trước, khoa cấp cứu tiếp nhận một bệnh nhân giai đoạn cuối trong tình trạng nguy kịch. Sau khi được cứu chữa, các dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân đã ổn định, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, phải duy trì sự sống bằng cách truyền dịch dinh dưỡng và thở oxy.

Cứ tiếp tục như vậy, bệnh nhân sẽ suy yếu nhanh chóng, sống tối đa chỉ được nửa năm, và đều phải nằm trên giường bệnh.

Nếu chấp nhận phẫu thuật, có lẽ có thể giành lấy một tia hy vọng sống, kéo dài tuổi thọ ít nhất năm năm, rời khỏi giường bệnh, sống như người bình thường.

Nhưng gia đình bệnh nhân không đồng ý phẫu thuật, bởi vì tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật chỉ có 40%.

Con số 40% này, cũng là do Chu Vọng Xuyên dự đoán. Xét cho cùng, trước đây chưa từng có tiền lệ nào cho ca phẫu thuật này. Anh đã tham khảo ý kiến của nhiều bác sĩ lão làng trong ngành, nhưng không ai có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn. Cuối cùng, trong vô số các bài luận, trong số những ca bệnh nan y mà anh đã thu thập được trong nhiều năm qua, Chu Vọng Xuyên đã tìm ra một hướng.

Một con đường mà chưa từng có ai đi qua.

Anh có 40% nắm chắc, có thể hoàn thành ca phẫu thuật này.

Gia đình bệnh nhân vẫn còn đang do dự.

Ăn tối xong trở về phòng khám, điện thoại nội bộ vang lên tiếng gọi gấp gáp của y tá: "Bác sĩ Chu, bệnh nhân ở phòng cấp cứu số 3 có dấu hiệu bất thường!"

"Tôi sẽ đến ngay."

Phòng bệnh nặng số ba chính là nơi bệnh nhân giai đoạn cuối đang nằm. Chu Vọng Xuyên nhanh chóng đến phòng bệnh, màn hình điện tâm đồ đang phát ra những tiếng bíp bíp nhọn hoắt bất thường.

Y tá đã chuẩn bị sẵn thuốc tiêm, Chu Vọng Xuyên thành thạo tiêm vào, điện tâm đồ dần dần trở lại bình thường.

Những cảnh báo như vậy thường xuyên xảy ra trong vài ngày gần đây, nếu cứ tiếp tục trì hoãn, tình hình sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn, sẽ có lúc không cứu được nữa.

Chu Vọng Xuyên rời khỏi phòng bệnh, nhưng bị người nhà bệnh nhân đang đợi bên ngoài gọi lại.

"Bác sĩ Chu, đợi một chút."

Người nhà là một người đàn ông trung niên, lúc này trên mặt ông ta lộ ra vẻ kiên quyết, ông nói: "Tôi quyết định ký giấy đồng ý rồi, để bố tôi làm phẫu thuật, xin bác sĩ hãy sắp xếp càng sớm càng tốt."

Vài ngày trước, Chu Vọng Xuyên đã trình bày rõ ràng những lợi ích và rủi ro cho ông ta, nhưng người đàn ông trung niên vẫn kiên quyết từ chối phẫu thuật, cho rằng thà sống lay lắt còn hơn phẫu thuật thất bại rồi chẳng còn gì cả.

Lúc này nghe ông ta nói vậy, Chu Vọng Xuyên hơi ngạc nhiên dừng bước, chỉ hỏi: "Anh quyết định rồi sao?"

Người đàn ông trung niên nhìn về phía giường bệnh, thở dài một hơi: "Bố tôi cả đời kiên cường, mười năm trước bị gãy chân, nhất quyết không cho ai đỡ. Bây giờ trong tình trạng này, ngay cả đại tiểu tiện cũng phải nhờ người khác chăm sóc, có lẽ ông ấy đã chán ghét lắm rồi. Còn nước còn tát, vẫn còn có cơ hội sống thêm vài năm."

Chu Vọng Xuyên nói: "Anh đừng vội quyết định, hãy suy nghĩ kỹ lại. Trước 5 giờ chiều nay, nếu anh vẫn quyết định ký giấy đồng ý, hãy báo cho tôi, tôi sẽ sắp xếp phẫu thuật càng sớm càng tốt."

Người đàn ông trung niên nói: "Vâng, cảm ơn bác sĩ Chu."

Chu Vọng Xuyên lo lắng ông ta chỉ nhất thời xúc động, nên cho ông ta nửa ngày để bình tĩnh lại. Nhưng trong lòng, Chu Vọng Xuyên hy vọng ông ta đồng ý phẫu thuật.

Vì vậy, khi nhận được thông báo xác nhận vào lúc 5 giờ chiều, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức điền vào các giấy tờ, bảo trợ lý bác sĩ giao cho trưởng khoa ký duyệt.

Trước đây, khi Chu Vọng Xuyên tạm thời giữ chức trưởng khoa, chỉ cần bệnh nhân ký giấy đồng ý, anh sẽ sắp xếp phẫu thuật với tốc độ nhanh nhất, chưa bao giờ gặp bất kỳ trở ngại nào. Vì vậy, khi giấy tờ bị từ chối và trả lại, anh có chút sững sờ.

Từ Dũng từ chối ký duyệt ca phẫu thuật này, đồng nghĩa với việc ca phẫu thuật không thể tiến hành.

Chu Vọng Xuyên đến phòng khám bên cạnh, Từ Dũng đang đeo kính lão đọc hồ sơ bệnh án.

Chu Vọng Xuyên hít sâu một hơi, nói: "Trưởng khoa Từ, tôi cần biết lý do ông từ chối ký."

Từ Dũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Tôi đã ghi rõ lý do trên bệnh án rồi."

Quả thực đã viết, "Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật thấp, chưa có tiền lệ. Bệnh viện chúng ta không đủ điều kiện y tế để hoàn thành ca phẫu thuật, đề nghị bệnh nhân tiếp nhận điều trị không xâm lấn *."

Chu Vọng Xuyên trầm giọng nói: "Hiệu quả của điều trị này rất hạn chế, tình hình càng kéo dài càng tồi tệ, chỉ có phẫu thuật mới có một tia hy vọng."

(*điều trị không xâm lấn- điều trị bảo tồn: tập trung vào việc kiểm soát triệu chứng, giảm đau, và cải thiện chất lượng cuộc sống, thay vì loại bỏ hoàn toàn bệnh. Nó thường được sử dụng khi phẫu thuật có rủi ro cao hoặc không khả thi.)

Từ Dũng đẩy gọng kính lão lên sống mũi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh: "Bác sĩ Chu, cái gì gọi là một tia hy vọng? 40% tỷ lệ thành công dự kiến sao?"

Ông ta lại nói: "Nhiều bác sĩ lão làng trong ngành, làm việc mấy chục năm rồi, cũng chưa từng có kinh nghiệm làm loại phẫu thuật này. Đây là đi trên dây, tôi sẽ không phê duyệt."

Chu Vọng Xuyên nói: "Nhưng gia đình bệnh nhân đã đồng ý."

Từ Dũng nói: "Gia đình không hiểu được tính phức tạp, tính mạo hiểm của ca phẫu thuật. Họ chỉ thấy bệnh nhân đau khổ, đây là quyết định sai lầm trong lúc bốc đồng."

Hai mươi phút sau, Chu Vọng Xuyên rời khỏi văn phòng của Từ Dũng. Cuộc tranh luận này, anh hoàn toàn thất bại.

Anh cởi áo blouse trắng, rời khỏi tòa nhà bệnh viện ngột ngạt.

Trên đường, anh gọi điện cho Thương Mộ. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong lòng anh dần dần thoải mái hơn.

"Anh muốn nói gì ạ?" Thương Mộ ở đầu dây bên kia hỏi, "Mỗi lần anh hít một hơi thật sâu, em biết ngay là anh sắp bắt đầu bài diễn văn rồi này."

Chu Vọng Xuyên đang lái xe mỉm cười, nuốt xuống những lời định nói. Anh không muốn mang tâm trạng công việc đến cho người yêu.

Vì vậy, anh nói: "Không có gì. Anh sắp đến dưới tòa nhà công ty em rồi, mua hoa cho em, rồi đưa em đi ăn tối."

Bữa tối lãng mạn và dịu dàng, dưới ánh nến lung linh, những lời ngọt ngào không dứt.

Một tiếng rưỡi sau, hai người về đến nhà. Chu Vọng Xuyên đi tắm trước, sau khi anh tắm xong, Thương Mộ mới đi tắm.

Chu Vọng Xuyên ở trong thư phòng tra cứu các luận văn y học liên quan, muốn có được lý luận đầy đủ hơn, nâng cao tỷ lệ thành công dự kiến của ca phẫu thuật. Anh không bỏ cuộc, anh sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Đang tra cứu, điện thoại bỗng đổ chuông. Anh liếc nhìn màn hình, có chút ngạc nhiên nghe máy.

"Em quên khăn tắm." Thương Mộ nói, đầu dây bên kia có tiếng nước chảy róc rách.

"Được."

Chu Vọng Xuyên cầm khăn tắm đến phòng tắm, Thương Mộ đang đứng dưới vòi hoa sen điều chỉnh nhiệt độ nước, quần áo trên người vẫn chưa cởi.

"Treo ở đây rồi." Chu Vọng Xuyên treo khăn tắm lên móc dính, lại điều chỉnh đèn sưởi ấm lên một nấc, dặn dò: "Đừng tắm lâu quá, kẻo bị cảm lạnh."

Vừa trở lại thư phòng không lâu, điện thoại lại vang lên.

"Em quên quần lót."

Chu Vọng Xuyên chọn cho cậu một chiếc quần lót, đi đến phòng tắm, vừa ngẩng đầu lên, bước chân anh khựng lại.

Hơi nước mù mịt trong phòng tắm, tóc Thương Mộ ướt một nửa, cậu đang cởi từng cúc áo sơ mi trắng, lộ ra xương quai xanh và eo thon. Áo ướt một nửa, dính sát vào da.

"Đặt ở đó đi." Thương Mộ chỉ vào giá, rồi cong khóe môi trêu chọc, "Anh nhìn gì đấy? Ra ngoài nhanh lên, gió lạnh lùa vào em lạnh lắm."

Chu Vọng Xuyên xoay người đóng cửa phòng tắm, mặc kệ vòi hoa sen làm ướt áo choàng tắm, bước về phía cậu.

Thương Mộ lại cài từng cúc áo sơ mi lên, chớp chớp mắt, đôi môi mỏng ướt át khẽ động: "Làm gì đây, anh muốn xem em tắm à?"

Chu Vọng Xuyên mỉm cười không nói, nắm lấy vai cậu đẩy vào góc tường, cởi từng cúc áo của cậu. Thương Mộ thong thả dựa vào tường, miệng không quên khiêu khích: "Ai lại cởi đồ người ta mà không nói không rằng thế, đồ lưu manh."

"Tư thế này, không phải em dạy anh sao?" Chu Vọng Xuyên hơi nghi hoặc nhướng mày, "Lần đó, ở phim trường, cục cưng, em không nhớ sao?"

Nước trong bồn tắm đã đầy, nổi lên một lớp cánh hoa hồng tươi thắm.

Vì động tác quá mạnh mẽ, nước trong bồn tắm bắn ra ngoài một nửa, cả phòng tắm đều ướt sũng.

Khi ánh trăng đêm dát lên cửa sổ, hai người ôm chặt nhau trong làn nước ấm áp.

Chu Vọng Xuyên lấy cánh hoa hồng trên xương quai xanh của cậu xuống, nhớ đến cuộc điện thoại buổi trưa, anh hỏi: "Em có..."

Nào ngờ Thương Mộ cũng đồng thời lên tiếng: "Anh có..."

Hai người nhìn nhau, cùng im bặt.

Chu Vọng Xuyên nói: "Em nói trước đi."

"Anh có chuyện gì muốn nói với em không?"

Chu Vọng Xuyên sững người một chút, mỉm cười: "Anh cũng muốn hỏi, em có chuyện gì muốn nói với anh không. Có phải chuyện công việc không?"

Cả hai cùng nhận ra sự khác thường nhỏ trong cảm xúc của đối phương, nhẹ nhàng quan tâm nhau.