Người Tôi Từng Yêu Năm Ấy

Chương 1: Bắt đầu cuộc sống mới




Trước khoảng vài tuần, Cố Nguyệt Ánh cô được gia đình chuyển vào thành phố. Và cô đã mất nhiều ngày để quen với cuộc sống mới này. Một cuộc sống lạ lẫm mà khá tươi mới, cũng chính là lúc những chuyện cô không ngờ tới xuất hiện.

" Nguyệt Ánh, xuống nhà ăn sáng nha con" tiếng người phụ nữ trong trẻo phát lên từ lầu dưới lên trên tầng.

Trên những bậc thang làm bằng gỗ cổ kính, chính là một căn phòng được tôn lên với những nền kiến trúc tinh hoa điêu luyện, cánh cửa gỗ vững chắc được khắc lên với màu nâu hài hòa và những đường hoa văn sang trọng, nếu ta là một người thích sự đơn giản mà âu cổ thì có thể ta sẽ chẳng thể chê bai được với phong cách cổ điển này đâu. Bên trong là người con gái với dáng hình nhỏ nhắn, mái tóc đen óng mượt như thác được cô búi nhỏ lên trên đầu kết hợp với làn da trắng nõn nà càng làm tăng thêm sự đáng yêu nhẹ nhàng của cô.

Cố Nguyệt Ánh đang ung dung mặc đồng phục áo trắng váy đen của ngôi trường Tây Sơn mà cô đã nhập học từ một tuần trước, sau khi sắp xếp đồ đạc xong cô bước ra đi xuống lầu cùng ngồi vào bàn ăn uống với ba mẹ cô.

" Nguyệt Ánh...Con nhớ đi học và học tập cẩn thận đấy, mẹ biết bây giờ mọi thứ sẽ rất khó khăn đối với con, ba mẹ xin lỗi vì sự cố ngoài ý muốn này..." Tiếng nói dịu dàng của mẹ cô thất thanh lên với nỗi lo lắng nhẹ.

"Mẹ yên tâm đi, con biết mình phải làm gì mà"

Cô biết cái này không phải là lỗi của ba mẹ cô, nó ngược lại là giúp ích cho cô khi cô không phải còn chông mong, nhớ nhung người ấy nữa. Cô đã chuyển từ quê lên đây, nơi ấy chính là nơi mọi chuyện bắt đầu cũng là nơi kết thúc mọi thứ, là nơi cho cô biết thế nào là yêu, là thương, là nhớ cũng là nơi cho cô biết thế nào là đau- là nơi của người con trai ấy.

Nguyệt Ánh bước xuống xe buýt chở đến trường, ngước lên trước mắt cô là ngôi trường Tây Sơn rộng lớn, sang trọng hiện lên. Nguyệt ánh bước vô ngôi trường xa lạ này với những tiếng ồn ào của học sinh, cô thầm nghĩ " Phải tìm lớp thôi"

Cô đang đi thong thả trên đường mà mãi suy ngẫm nên không biết mình đã sắp đụng vào người nào đó.

Cô thét lên vì đau" ayza!"

" Đại ca, không sao chứ! Đứa nào không biết nhìn đường vậy hả?!"

Nguyệt Ánh hốt hoảng ngước lên nhìn người chửi mình lẫn người đụng phải với khuôn mặt chưa hoàn hồn, nhìn người được gọi là đại ca với thân hình vạm vỡ và cậu con trai tóc nâu vừa chửi mình mà xin lỗi rối rít.

" Chậc! Bỏ đi! Tao không đánh con gái! Cút! Xui xẻo! " Người ấy đơ ra mấy giây mới thốt được lên lời.

Đàn em của cậu ta ra vẻ mặt bất mãn nói: " Đại ca không lẽ anh tính buông tha cho con nhỏ đó sao?!!"

Cô nghe nãy giờ mà tái mặt lại, ơ thôi nào cô chỉ lỡ đụng vào một chút thôi mà, tha đi cô không muốn ngày đầu tiên đi học bị lên phòng hiệu trưởng thưởng thức trà với cái mạng nhỏ này đâu.

Cậu ta giận giữ quát lên" Mày bị điếc à! Tao nói tao không đánh con gái! Mà nó nhìn lạ vãi, chắc mới vào trường nó không biết tao đâu!"

Sau khi bị cậu ta túm cổ đi mấy người đó cũng không quên để lại cho cô một lời cảnh cáo:" Mày liệu hồn đấy!"

Đợi mấy người đấy đi hết, cô mới được thở ra hơi, cô tường mình sắp bị ăn hành rồi chứ!