Người Tôi Thích... Thật Lạnh Lùng

Người Tôi Thích... Thật Lạnh Lùng - Chương 3: Sinh nhật vô dụng nhất




- Hắc xì......khịt....khịt..... - Nhật Hạ nhảy mũi từ sáng sớm đến giờ. Dương Phong vừa thức giấc thì vội chạy xuống nhà khi biết nó còn đang ở nhà, nhưng mà thấy nó cứ như đổ bệnh thì đâm lo



- Cậu......cậu cảm sao? Mấy bữa trước mình cũng thấy cậu hắc xì



- À, nó không phải bị cảm đâu con..... - mẹ nó mỉm cười - Hạ nó kiểu bị dị ứng với thời tiết thay đổi đó mà



- Giống như viêm mũi dị ứng ấy ạ?



- Đúng rồi đó



- Hoặc là vì bụi..... - Nhật Hạ lấy giấy lau nước mũi lơ đễnh nói



- Ừ thì, cũng vì thế nữa......nói chung là phòng nó lúc nào cũng phải sạch sẽ cả. Mà nếu vì bụi, con có thể bị hắc xì cả ngày luôn đấy nhỉ? Nhớ hồi trước.... - mẹ nó bắt đầu hồi tưởng cái chuyện xưa như trái đất về cô bé tên Nhật Hạ lúc 10 tuổi, vì nghịch dại lôi hết đồ trong kho ra nên nguyên 1 ngày cứ chảy nước mũi mãi thôi. Dương Phong cũng hào hứng rồi cười khanh khách - à mà, thôi sắp trễ giờ rồi, cô đi nhé! - mẹ nó đã hơn 40 rồi mà cứ như còn đôi mươi, nhí nhảnh như vậy!



- Cậu có cần uống thuốc gì không? Mình ra ngoài mua nhé! - Dương Phong kề kề nó hỏi



- Không sao, chút nữa sẽ hết thôi - nó ăn xong thì đứng dậy đi rửa chén



- Á khoan, cậu cứ ngồi chơi đi, để chút nữa mình rửa luôn cho - Dương Phong cười tít mắt - bây giờ mình cái gì cũng biết rồi, giặt đồ cũng biết, lấy đá cũng biết đó - hắn tự hào khoe khoang - chỉ có..... nước..... - hắn đánh mắt qua cái bình nấu nước bằng điện. Nhật Hạ hiểu ý lại làm mẫu cho hắn 1 lần. Thì ra đổ nước vào xong, cắm điện vào rồi bật nút là được rồi



- Lau tay sạch để khỏi bị giật điện. Vậy......tôi đem sách vở xuống đây ngồi học, cậu có thể làm gì tùy thích - dặn dò xong xuôi, Nhật Hạ lên phòng lấy vài cuốn vở rồi xuống phòng khách ngồi



- Ờ.....ừm...... - Dương Phong đưa tay ôm mặt, nó đang lo lắng cho hắn sao? Dương Phong siết chặt nắm tay, vẻ mặt vui mừng kiềm chế để không hét lên. Đúng là như uống được thuốc tiên mà, Dương Phong trong lòng đang nhảy múa tưng bừng đến không tả nổi. Trời ơi cái cảm giác này là gì mà thiêng liêng thế hả trời?



Nhật Hạ ở chung với hắn được 2,3 ngày rồi, cũng quen với cái tình thỉnh thoảng lên cơn điên dại như thế nên chẳng lấy làm ngạc nhiên. Nó vẫn ngồi học như bình thường. Được 1 lúc thì hắn lục đục bật ti vi lên coi, cơ mà bật tiếng sao mà to thế? Nó không quan tâm hắn coi hoạt hình hay là kinh dị, chỉ cần tắt tiếng đi là được



- Tắt tiếng đi được không? - mặc dù chỉ nghe tiếng nhưng Dương Phong cảm nhận như có gió nam cực thổi qua, chợt lạnh sống lưng. Hắn không nói không rằng lập tức tắt tiếng, ngồi im thin thít như con cún



Mẹ nó vừa về thì liền cảm nhận được không khí đáng sợ trong nhà. Bà nuốt khan ngồi nhìn hắn tội nghiệp



- Coi ti vi mà không bật tiếng hả Phong?



- Dạ.....tom&jerry cần gì tiếng hả cô? - hắn gãi đầu cười. Khỏi nói bà cũng biết đứa con gái quý hóa kia làm gì hắn rồi. Thật tội nghiệp mà, hắn mới đến ở nhà nó vài ngày mà đã bị bắt nạt đến thảm thương đến nỗi coi ti vi cũng không được bật tiếng nữa. Cái đứa tính tình hiền lành như hắn chắc ngày tháng sau này phải chịu cực khổ rồi



Lại 1 ngày nữa trôi qua mà sao hắn cứ cảm thấy nó lúc xa lúc gần, lúc như tảng băng di động nhưng chỉ là 1 lời nói cử chỉ nhỏ quan tâm hắn là lòng hắn lại rối lên hết cả lên, cứ như có pháo hoa nổ tung vậy. Cứ mỗi lần như thế là mọi thứ nó lạnh nhạt với hắn lại bay đi đâu mất



- À, mai là sinh nhật của con rồi hả? - mẹ nó vừa gọt táo vừa nói



- Dạ? Mai.....mai là sinh.....sinh nhật cậu hả? - hắn há mồm hỏi nó



- Cũng chẳng có gì quan trọng lắm đâu - đừng có làm vẻ ngạc nhiên như vậy chứ?



- Mai mẹ sẽ đi mua quà cho con ha, con thích gì nhỉ?



- Cái gì cũng được mẹ ạ - nó vẫn chẳng mấy quan tâm, chăm chú gắp đồ ăn



Tuy vậy nhưng trong đầu Dương Phong lập tức soạn ra kế hoạch thật là kĩ lưỡng. Hắn đã xin phép mẹ nó ngày mai để dành buổi tối hắn ăn cơm ở nhà cùng nó, như vậy hắn có thể thể hiện tài năng nấu nướng của mình. Lần này phải làm thật long trọng như ở nhà hàng 5 sao, mà thật ra hắn chưa vào đấy bao giờ nên cũng không biết. Mà bây giờ trên mạng thiếu gì, hắn quyết định làm món đơn giản nhất: Mỳ Ý kiểu Đông Tây kết hợp. Đúng rồi, chiều mai hắn sẽ đến siêu thị gần nhà mua nguyên liệu về nó, rồi có nên mua hoa về cắm không nhỉ? Không được, như vậy sến quá. Nhưng mà nấu ăn thôi cũng chẳng thể hiện thành ý là bao nhiêu nhỉ. Dương Phong mở điện thoại lên tìm. Ừm.....nhưng mà tìm gì nhỉ? Quà tặng bạn thân, tặng bạn gái, người yêu??? Hoa hồng phát sáng, hình như kiểu này nó không thích lắm thì phải, hay tặng dây chuyền, nhẫn??? Hầy, nó có phải người yêu hắn đâu chứ. Hay là tặng cây bút xịn xịn.....mà hắn làm gì có nhiều tiền thế chứ? Với lại mấy cái đó dùng cho mấy ông chú bụng phệ thôi. Nhức đầu quá đi mất!!! Dương Phong vò vò đầu tóc rồi cắn cắn ngón tay. Sao phải làm phức tạp hết cả lên chứ




- Chúc mừng sinh nhật cậu!!!! - từ sáng sớm hắn đã chạy tọt xuống nhà nhảy múa tùm lum rồi. Mẹ nó nhìn hắn thì phụt cười, còn nó vẫn như vậy, chẳng có gì là thay đổi



- Cảm ơn! - chỉ vỏn vẹn có 1 chữ mà lòng hắn ấm lạ thường thế đấy, mặc dù có hơi hụt hẫng vì thái độ thờ ơ của nó



- Nè, cậu thích con gì nhất? - hắn bắt đầu với những câu hỏi đơn giản để mò ra sở thích của nó



- Tôi chẳng thích con gì hết



- Vậy sao? Hay thiệt, mình cũng thế đấy. Đặc biệt là mấy con có lông, mình ghét lắm - hắn cao giọng mặc dù sở thích của mình là chơi với động vật - vậy.....cậu thích ăn món gì?



- Món gì tôi cũng ăn được



- WOaaa.....mình cũng vậy đấy. Mình thì dễ ăn lắm đấy, ai cũng nói vậy. Thế cậu.....thích hoa gì?



- Tôi ghét hoa




- Cái này phải nói...... - Dương Phong nghiến răng méo miệng, hắn vốn tưởng nó thích hoa, lại còn định tặng hoa nữa. May không là toi cái lẩu rồi - Mình cũng có sở thích như cậu. Mình cực kỳ ghét hoa luôn! - Nhật Hạ hừ lạnh rồi đứng dậy mang dép đi - Ơ cậu đi đâu thế?



- Tôi đến tiệm thuốc



- Ôi, cậu bị đau ở đâu hả? Nhưng cũng may thật, mình cũng tính đi mua thuốc đây - hắn lon ton định đi theo nó



- Tôi bị đau bụng kinh



- Ờ tôi cũng..... - hắn hí hửng định làm theo kịch bản thì khuôn mặt lập tức hóa đá, Dương Phong đứng đơ 10 giây - À tôi không có.....đau bụng kinh..... - hắn lí nhí dần. Nhật Hạ thấy không còn gì nữa thì đi luôn, mà không biết rằng........khóe môi nó đã nhích lên khi cánh cửa vừa đóng lại



Buổi tối với ánh đèn lung linh sẽ là buổi tối vô cùng lãng mạn giữa 1 người. Trong lúc Nhật Hạ đang bận bịu với bài vở thì hắn đã chăm chỉ soạn sành nấu đồ ăn. Nghĩ tới đó đã là động lực để hắn tiếp tục lướt điện thoại đọc các bước làm.....cơ mà nấu ăn.....có vẻ là chuyện chẳng dễ dàng với những món phức tạp thế này. Cái gì mà trụng mì, đến khi hắn vớt ra đã là nhão chẹt bẹt rồi. Còn nước sốt, gì mà khó làm quá vậy. Đã nấu nướng gì đâu mà hết 1 tiếng đồng hồ rồi, 8h rồi, nó chắc đang đói lắm, mà bây giờ hắn cũng đói meo muốn xỉu luôn đây này. Dương Phong bỏ cuộc rồi, mệt quá rồi, vậy là uổng 1 mớ tiền mua đồ về mà không làm được gì, hắn ngồi co ro trong bếp



Nhật Hạ thấy đã lâu lắm rồi nhưng hắn còn chưa lên kêu xuống ăn cơm, không lẽ lại không biết cái gì nữa hả. Nó chậm rãi đi xuống căn bếp nhưng đồ ăn thì bừa bội, nồi niêu son chảo tứ tung mà chẳng có hình thù gì rõ ràng, đèn còn bật mà không biết hắn đã ngủ ở cái xó nào rồi. Nhật Hạ giật mình nhìn cái người cao khều đang ngồi thù lù 1 góc thấy tội



- Này, cậu bị sao thế? Đau hả? - nó chọt chọt đánh thức hắn. Dương Phong ngẩng gương mắt đẫm nước nhìn nó. Nhật Hả sảng hồn nhìn hắn, con trai gì mà mau nước mắt quá vậy



- Hức......hức.....mình......mình...... - hắn nấc lên đến nỗi không nói nên lời. Ánh mắt Nhật Hạ đã có chút thay đổi, nó nhìn hắn với ánh mắt khác 1 chút. 1 đứa con trai to con mà lại vô cùng yếu đuối, đó là lần đầu tiên nó gặp. Nhật Hạ không biết thế nào mà lại đặt tay lên đầu hắn, vỗ vỗ như dỗ 1 đứa trẻ. Dương Phong mũi khóc đến sưng đỏ nhìn nó sững sờ 1 lúc. Tuy 1 chút thôi, dù rất nhỏ nhưng hắn đã nhận ra được, nó chút......có chút để mắt đến hắn. Nó không hề gượng hỏi hắn làm sao lại khóc, chỉ yên lặng vồ về như vậy thôi. Và điều đó làm hắn khóc lớn hơn nữa, và......hắn không muốn nó tiếp tục thấy khía cạnh mít ướt của hắn như vậy cho nên.....cho nên.....



Nhật Hạ mở to mắt nhìn hắn kéo mình vào lòng, có vẻ đang khóc to hơn nữa thì phải. Hắn liên tục dụi dụi đầu vào vai nó khóc, chưa bao giờ thấy mình vô dụng đến xấu hổ như vậy. Nó mà biết hắn khóc vì cái lí do lãng xẹt chắc sẽ cười vào mặt nó mất



- Mình.....mình không biết.....nấu ăn.....hức....hôm nay là sinh nhật cậu mà mình.....mình lại không thể nấu cho cậu......mỳ Ý kiểu Đông Tây......hức..... - bàn tay nó lưỡng lự trên không, nó không dám chạm vỗ vỗ tấm lưng của hắn, tựa hồ cả người nó đang trong tình thế đóng băng chưa từng có. Nhật Hạ hừ lạnh 1 lúc rồi đẩy hắn ra, mặt nó lạnh như băng



- Có vậy thôi cũng khóc sao? Cậu ra đằng kia ngồi đi, để cho tôi - nó đứng dậy đeo tạp dề vào, nhìn như đầu bếp chuyên nghiệp



- Cậu......cậu..... - hắn đứng dậy lau lau nước mắt - mình có thể ngồi đây nhìn cậu làm được không? - hắn chớp chớp đôi mắt còn đỏ, cộng với cái đầu tóc ngố ngố nhìn hài không tả nổi



- Tùy cậu



Dương Phong trố mắt nhìn nó nấu nướng như thần đồng. Mọi thao tác trên cái điện thoại chết tiệt bây giờ như đang thực hành thực sự ở ngoài đời vậy. Cái mặt lạnh lùng của nó mà đứng nấu ăn thì đúng ngầu luôn. Hắn thầm thán phục, lại thêm phần ngưỡng mộ nó hơn. Nhưng mà nghĩ lại, hắn vẫn chưa tặng được quà gì cho nó cả, bây giờ ngay cả nấu ăn cũng là do nó nấu luôn. Nhật Hạ đặt 1 đĩa mỳ Ý thịt bò trước mặt hắn. Mùi hương thơm lừng như người ta vẫn thường hay đồn hiện đang cuốn lấy cánh mũi hắn, Dương Phong không kiềm được mà cầm lấy đôi đũa hút sùn sụt