Người Tôi Thích... Thật Lạnh Lùng

Người Tôi Thích... Thật Lạnh Lùng - Chương 26: Đã về chưa?




Không hiểu sao khi về đến nhà, cả người hắn như muốn đổ rạp xuống đất luôn vậy, nhức mỏi và chóng mặt, hắn thấy mọi vật thật là mờ nhạt, có phải do đèn đã hư rồi không nhỉ? Hay mắt hắn đã mờ rồi. Bỏ qua bữa tối, hắn lên lầu nằm dài trên giường. Người đột nhiên trở nên nóng ran, mồ hôi vã ra nhưng cho dù quạt bật số bao nhiêu cũng không bao giờ hết nóng. Hắn có thể cảm nhận được luồng hơi nóng từ trong người phả ra, hút hết nhiệt lượng, người hắn lúc nóng lúc lạnh thật là mệt



Nhật Hạ.....là Nhật Hạ trong ký ức của hắn.....nó và hắn đang ở bến tàu ngày trước. Sao mà cảnh vật lại mờ nhạt ảo huyền như vậy. Từng lời nói và cử chỉ của nó, hắn không hề quên đi dù chỉ 1 chút. Vậy mà còn bảo sẽ hận nó cả đời, sẽ không bao giờ muốn nhìn mặt nó nữa. Hóa ra cũng chỉ là nói dối. Ký ức của hắn về mùi hương cũng như cơ thể của nó có chút phai mờ, không còn rõ ràng. Cũng đã 7 năm rồi còn gì, 7 năm ròng rã ngồi đợi ở nhà, căn nhà lúc nào hắn về, cũng chỉ có 1 mình. Nó nói mình sẽ về, sao mà lâu đến thế? Hắn đã chờ đến nỗi không thể chờ được nữa rồi....



Lách.....tách.....trời mưa từng giọt đọng trên mái hiên, nhỏ liên hồi lên mái nhà. Dương Phong giật mình vì nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, đã đến giờ đi làm rồi sao? Chuông đã kêu 5 phút mà hắn dường như chẳng thể nghe được. Dương Phong chống tay ngồi dậy, tựa hồ cả người càng trở nên nặng trĩu, như còn hàng ngàn tấn sắt chồng chất lên vậy. Hắn lắc lắc đầu cho tỉnh ngủ rồi bò xuống nhà làm vệ sinh



- Cháu chào.....khụ khụ.....bà ạ.....khịt.....



- Cháu bị đau rồi Phong - bà lão chau mày nhìn hắn - nếu mệt thì về nghỉ 1 hôm đi



- Cháu không sao đâu bà...... - hắn nheo nheo mắt nhìn bà rồi cất cặp - à mà....hôm qua cháu làm bánh mứt ngon lắm, bà muốn nếm thử không? Cháu có đem 1 ít đây ạ - hắn lấy trong cặp cái hộp đậy kín để bánh không bị cứng



- Ưm.....cũng ngon lắm. Tay nghề cháu càng cao đấy Phong, có khi hơn hẳn bà già này rồi ấy chứ - bà cười ha hả vỗ vai hắn. Nghe những lời từ chính thực khách của mình, hắn cảm thấy lòng vui lạ kỳ. Hắn nhớ lần đầu tiên vào nhà bếp, hắn đã quậy nhà bà thành 1 đống không ra gì, lần đầu làm bánh, đã bị bà chửi tới tấp vì bánh có vị.....cà ri....À thì hắn làm đồ ăn mặn quen rồi, bây giờ chuyển sang làm đồ ngọt, nếm gia vị có chút không quen. Còn bây giờ,.....cuộc đời hắn đã bước sang trang mới rồi.....



Trời vẫn mưa không ngớt được. Khách hàng 1 phần kéo đến tiệm bánh vì trú mưa, cũng vì thế mà bánh bán rất chạy. Hắn trầm ngâm chống cằm ngắm mưa rơi, mưa rơi thế này, đột nhiên làm hắn cảm thấy lành lạnh tận xương tủy, khẽ rùng mình 1 cái, Dương Phong khoát áo khoát vào. Đến khi hắn tan làm trời vẫn còn mưa lai rai. Dù sao nhà cũng không xa lắm, chạy bộ thôi cũng được. Nghĩ là làm, Dương Phong đội cặp lên đầu, chạy 1 mạch về nhà



Thật là mệt mà, Dương Phong thở dốc chạy ngay vào buồng tắm. May mà dòng nước nóng làm hắn đỡ mệt hơn 1 chút. Lại nhịn ăn tối 1 bữa nữa, nhưng ý định lại không thành rồi. Hắn nấu ăn lúc nào thế nhỉ? Có trứng chiên với rau luộc nữa. Mấy món đơn giản này chắc trong 1 phút theo thói quen, hắn đã làm đại đây mà. Thôi kệ, đã làm rồi thì cứ ăn, bỏ đi thì phí. Cơm canh nguội lạnh rồi, có lẽ hắn đã làm lúc trưa. Dạo này đầu óc hắn không được tốt cho lắm, làm gì ngay cả chính mình cũng không nhớ nữa



Ăn uống xong xuôi thì Dương Phong lên giường nằm, sáng mai hắn lại phải bắt đầu 1 ngày mới với loại bánh mới. Không chỉ học việc, hắn còn chăm chỉ lên mạng tìm toài những nguyên liệu mới, loại bánh mới để làm. Dương Phong phát hiện, nó có thể đã trở thành sở thích của mình rồi chăng?



Dương Phong lại 1 lần nữa quần quại trong cơn nóng bừng trên giường, hắn thấy cơ thể như mục rã hết, tay chân không tài nào cử động được nữa. Ngoài trời thì sấm chớp ầm ầm, có lẽ đang có đợt áp thấp tràn về. Hắn không thường hay xem dự báo thời tiết nên cũng đâu có biết. Mà hình như trong nhà có 1 cái dù thì phải, ngày mai hắn nhất định phải tìm mới được



Kính.....kong....Dương Phong giật mình bừng tỉnh. Sáng rồi sao? Hắn thở dài ngồi dậy vì tiếng chuông cửa không ngừng tra tấn lỗ tai. Vừa nhắm mắt mở mắt trời đã sáng rồi, sao hắn cảm thấy thời gian cứ trôi nhanh vùn vụt thế nào ấy nhỉ? Xem ra, tình hình hôm nay có vẻ còn tệ hơn cả hôm qua, Dương Phong phải vịn tường và tủ để đi xuống nhà, đầu hắn cứ ong ong. Hắn lắc lắc đầu, banh to mắt để nhìn rõ đường đi



- Hi Phong, lâu rồi không gặp - Mỹ Dung vẫy tay mỉm cười với hắn. Nhìn nhỏ khác hẳn hồi mới gặp ở trường, bây giờ mặc váy áo sơ mi chỉnh chu, tóc bối cao còn bày đặt trang điểm nữa





- Ừm....sao đột nhiên đến thế này? - hắn phụt cười mở rộng cửa để Dung vào - chờ chút để mình rửa mặt



- Ôi trời..... - Mỹ Dung vội vàng chạy tới đỡ hắn khi thấy cả cơ thể to lớn sắp lăn dài trên đất - Cậu không sao chứ? Người nóng ran hết đây này



- Ừm.....chỉ cảm chút thôi, mình uống thuốc rồi - hắn yếu ớt gạt tay nhỏ ra, nhanh chóng vào buồng tắm



- Đỡ hơn chưa? - Mỹ Dung ngồi yên vị trên ghế, thấy hắn ra thì lên tiếng dịu dàng




- Ừm, thế có chuyện gì không? - hắn mệt mỏi ngồi xuống để cho đầu óc bớt quay 1 chút



- Thế có chuyện gì mới tới tìm cậu được hả?



- À.....không..... - hắn ngại ngùng gãi đầu



- Đùa thôi, làm gì mà ghê thế! Mình là người đã có chồng chưa cưới rồi, còn cần cái người lúc nào cũng khù khờ như cậu hả?



- Ừm...... - biết mình bị đùa nhưng hắn hầu như không còn sức để cãi lại nữa rồi, chỉ biết ậm ừ mà cười thôi



- Mình đến đưa thiệp cưới



- Thật sao? Sớm vậy? - Mỹ Dung rút trong túi tấm thiệp màu đỏ chót mà không giấu nổi niềm hạnh phúc - mình sẽ tới



- Dẫn theo bạn gái càng tốt - nhỏ còn tinh nghịch thì thầm nói nhỏ




- Ờ.....



Nhanh thật đấy, ai cũng tìm được hạnh phúc cho mình rồi? Tại sao hắn lại cứ ở 1 mình thế này kia chứ? Nói thật thì cũng không phải là không có ai, nhưng mỗi lần đi chơi riêng với họ, hắn không thể ngừng nghĩ tới cái người dường như bốc hơi kia. Biết làm sao được, hắn chỉ đang đợi người thứ 2 như nó xuất hiện thôi



Mà họ hàng dưới quê nhà hắn cũng thật là, cứ giục hắn dẫn đại đứa con gái nào về xem mắt cho nhanh. Con trai tuổi này cưới vợ đi là vừa. Gì mà cưới chứ, hắn mới có 24 tuổi thôi chứ mấy. Đàn ông thành phố gần 30 mới rước vợ, vậy mà đã vội nói hắn rồi. Thật chẳng công bằng chút nào



- Mấy đứa nghe nói gì chưa?



- Gì hả chị?



- Giám đốc mình sắp tuyển thư ký mới đấy?



- Thật á? Già hay trẻ? Xấu hay đẹp?



- Ai biết, nghe nói là từ Mỹ về, học hành làm việc đều hoàn hảo, chỉ không biết nhan sắc thế nào thôi




- Chị nói điêu thế? Ở Mỹ tốt thế, về đây làm gì?



- Có khi nào công ty trả lương cao cho cô ta không nhỉ?



- Em nghĩ giám đốc là người thế nào mà đòi tăng lương chứ?



Muôn kiểu bàn tán trong công ty nội thất Compur. Nhân viên ai cũng bới móc chuyện về 1 cô thư ký mới từ Mỹ về. 4 năm du học, 3 năm làm ở nước ngoài đã tạo cho cô ta không ít cơ hội, lại đột nhiên muốn chuyển về đây. Hẳn là có lý do rồi




Người phụ nữ biết danh nhưng không biết mặt đang lội ngược dòng người đi về phía thang máy. Ăn mặc vô cùng.....kín đáo phong cách văn phòng nhưng không phải kiểu lê thê bình thường, mái tóc dài ngang vai màu đen tuyền uống nhẹ ở đuôi, tóc mái úp vào càng tôn lên gương mặt nhỏ bé đáng yêu của cô hơn. Chắc ở Mỹ quen rồi nên con mắt chọn đồ cũng khác hẳn. Cô gái ngước đôi mắt diễm lệ đăm đăm nhìn xung quanh như đi dạo trong công viên, nhẹ nhàng ấn nút thang máy lên tầng cao nhất



- Chờ chút.....xin lỗi..... - cửa sắp đóng thì có 1 người đàn ông ăn mặc lịch lãm chặn lại, rối rít cúi đầu đi vào trong - ơ.....cô cũng đến tầng này hả? - anh ta thắc mắc nhướn mày nhìn cô gái mà mình tưởng là khách hàng này lại đến tầng chỉ dành cho nhân viên làm việc



- Xin chào..... - cô ta quay lại cúi gập đầu chào anh, anh mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô gái mặt lạnh như băng -.......tổng giám đốc...... - nó ngẩng đầu nhìn thẻ nhân viên của anh: Tổng giám đốc Ngô Hải Hà



- Cô là..... - anh nheo nheo mắt nhìn



- Tôi là thư ký mới, hôm nay đến nhận việc



- Ờ.....vậy hả? - Hải Hà có chút ngạc nhiên nhìn cô gái kỳ lạ này, lần đầu gặp mặt giám đốc mà vẻ mặt vô cùng tự tin như vậy. Anh đã từng đọc qua hồ sơ của cô, rất xuất sắc, anh cũng không dám hỏi cô lý do về đây là gì, chỉ có chút.....hiếu kỳ thôi



- Đến nơi rồi, anh không ra sao? - nó ngoảnh mặt lại hỏi Hải Hà còn đang đăm chiêu suy nghĩ về người trước mặt



- À......đương nhiên rồi - lần đầu tiên gặp người lạnh hơn cả anh thế này, phút chốc uy lực của giám đốc bị chèn ép đôi chút



Công việc thật vô cùng thuận lợi. Tất cả tài liệu báo cáo và kế hoạch trong tương lai nó đều soạn hết lại trình lên giám đốc. Hải Hà như hổ mọc thêm cánh, bội phần khen ngợi. Nó làm việc vô cùng chuyên nghiệp, lại vác cái mặt nghiêm túc đó đi đến đâu, hợp đồng ký đến đấy. Tuy nhiên, không ai nói chuyện được với nó, trừ những trường hợp phải truyền đạt và trả lời những câu hỏi của người khác. Về đời sống cũng như tính cách của người này, thật chẳng ai nắm bắt được. Trong công ty bắt giác đã lan truyền biệt danh cánh tay ma của giám đốc, nhưng vẫn như thường lệ, điều đó chẳng liên can gì đến nó



Con đường quen thuộc dẫn nó đến cái nơi đầy ấp kỷ niệm kia. Kỳ thực mang theo vẻ mặt điềm tĩnh này nhưng tâm can nó lại vô cùng rối bời. Nếu gặp hắn trong nhà, sẽ nói gì đầu tiên đây, phải làm gì để niềm vui không làm mờ đi tâm trí của nó, sẽ khiến nó không thể kiềm chế mà nhào vào ôm lấy hắn mặc dù đó chẳng phải là phong cách của nó. Nhật Hạ thở dài, từ bao giờ nó lại có những suy nghĩ phức tạp hóa lên như vậy, lỡ như hắn chỉ coi nó là bạn bình thường thôi thì sao. Đừng quá hy vọng, đừng quá hy vọng nếu không sẽ thất vọng đấy Châu Nhật Hạ!



Nó dừng chân trước cửa nhà quen thuộc vào giờ nghỉ trưa. Vẫn chẳng có chút thay đổi gì cả. Thời tiết thật chẳng dễ chịu chút nào, nó đã phải uống thuốc để ngăn mình không bị hắc xì. Vì phải làm việc trong môi trường vô cùng sạch sẽ nên nó không thể gây ra tiếng động thiếu tế nhị nào. Ổ khóa nhà vẫn không thay đổi, vì vậy nó có thể dễ dàng nhớ được số mà mở



Nhà cửa rất sạch sẽ, chứng tỏ hắn đã quét dọn hằng ngày rất tốt. Giờ này mà không có ở nhà, chắc là đi làm ở đâu đó rồi. Khóe môi Nhật Hạ nhỉnh lên khi nhìn thấy đồ ăn trong tủ lạnh. Nó định sẽ làm vài món đơn giản đợi hắn về như trứng chiên và rau luộc nhưng điện thoại đột nhiên reo lên, công ty kêu nó gấp. Đành phải bỏ lại bữa ăn này vậy, nó nhanh chóng chạy ra ngoài