Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Tôi Thầm Mến

Chương 17




[Tim tôi, cánh chim vùng hoang dại, đã thấy cả một phương trời trong mắt em.] – Tagore.

Tới Cáp Nhĩ Tân một tuần, ngoài việc đi theo giáo sư để tích lũy kinh nguyện còn giải quyết được vấn đề tình cảm.

Nói tóm lại, đây là một chuyến đi đầy bổ ích.

Từ sau khi trở về từ làng tuyết, tôi và Dư Thanh Dã cảm thấy lần này cả hai đều bị thương, không đạt được những hồi ức tốt đẹp đã nói trước khi xuất phát, vì thế chúng tôi đã lên một kế hoạch du lịch chu đáo vào ngày cuối cùng.

“Tới Cáp Nhĩ Tân của chúng tôi mà không tới Nhà thờ lớn và nhà tắm công cộng thì quá đáng tiếc.”

Vào lúc chúng tôi đang thảo luận về lộ trình tham quan, chị gái ở quầy lễ tân của khách sạn nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò.

Nhà thờ lớn nhà chị ấy nhắc tới là Nhà thờ lớn Sophia, địa điểm du lịch nổi tiếng ở Cáp Nhĩ Tân, một công trình kiến trúc theo phong cách Nga có lịch sử hơn một trăm năm.

Nhưng du khách đến từ Thượng Hải không mấy thích thú phong cách nước ngoài này.

“Tới cũng tới rồi, chúng ta đi đi.”

Dư Thanh Dã gật đầu, nở nụ cười ấm áp với chị gái ở quầy lễ tân, trước khi chúng tôi ra khỏi cửa, chị gái còn mỉm cười đưa hạt dẻ nóng cho cậu ấy.

Dựa vào sự thẳng thắn chân thành của cậu ấy và sức cuốn hút (tự thừa nhận) của giáo viên hướng dẫn, ở vùng Đông Bắc này, hai người có thể nói là như cá gặp nước.

Mùa đông mau sáng, vốn dĩ chúng tôi định đi tới bờ sông Tùng Hoa để ngắm bình minh, kết quả khi chúng tôi chậm rãi đi dạo dọc theo phố đi bộ trung ương thì mặt trời đã treo lơ lửng trên ngọn cây bách.

Nắng sớm chiếu vào cảnh tuyết trắng xóa, vạn vật chìm trong sự yên tĩnh ấm áp.

Mặc dù thời tiết giá lạnh nhưng vẫn không thiếu người tập thể dục trên đường phố, Dư Thanh Dã là vận động viên, cũng có thói quen rèn luyện, kéo tôi chạy một vòng quanh bờ sông.

Mặc dù không khí mùa đông lạnh nhưng trong lành, hít vào thở ra đều cảm thấy sảng khoái tinh thần.

Đương nhiên đây là cảm nhận của Dư Thanh Dã.

Còn tôi vừa chạy vừa thở dài, sao đi du lịch mà cũng phải vận động thế này? Hơi thở mang theo nhiệt độ nhanh chóng biến thành sương trắng trong không khí.

“Kim Kim, đừng lười biếng.”

Dư Thanh Dã thản nhiên thả chậm bước chân, cổ vũ tôi tiếp tục, “Phía trước chính là một quán ăn vô cùng nổi tiếng, chạy xong rồi anh sẽ dẫn em đi ăn.”

Tôi trừng cậu ấy một cái, không chút che giấu thể hiện sự khó chịu của tôi với việc vận động.

Dư Thanh Dã nhếch đôi lông mày đen bóng, thong dong ôm lấy bả vai tôi, nửa ôm nửa kéo tôi tiếp tục chạy.

Cậu ấy vừa chạy vừa gọi tên món ăn, trong giọng nói là ý cười đầy trêu chọc, “Bánh bao dưa chua, bánh bao cuộn thịt bò, bánh rán đường, bánh trứng gà non, mì lạnh, lạp xưởng…”

Cái tên này, thật sự cho rằng đồ ăn ngon có thể mua chuộc được tôi chắc?

Tôi là người như vậy sao?

Mấy phút sau, tôi cắn một miếng bánh trôi hấp nhân đậu nóng hôi hổi, hài lòng gật đầu.

Không sai, chính là tôi.

Thơm quá.

Diện tích quán ăn không lớn, mấy chiếc bàn gỗ đầy người ngồi, ở bên ngoài còn có thực khách đang đứng xoa tay dậm chân trong gió lạnh.

Bà chủ bưng hai bình sữa đậu nành lên, tôi và Dư Thanh Dã đã quen với khẩu phần ăn của Đông Bắc nên cũng không ngạc nhiên.

Cậu ấy gọi một chiếc bánh trứng gà non, hình ngôi sao năm cánh gợi lại ký ức tuổi thơ của tôi.

“Lúc em học tiểu học, ở cổng trường cũng bán cái này, không chỉ có hình ngôi sao năm cánh mà còn có hình hoa, à cơm chiên trước cổng trường em kết hợp với sữa đậu nành cũng ngon lắm, chỉ có điều lần nào ăn xong em cũng bị đau bụng…”

Động tác uống sữa đậu nành của Dư Thanh Dã hơi khựng lại, có chút dở khóc dở cười.

Mẹ tôi không giỏi nấu nướng, đã thế còn lười, căn bản không thể dậy sớm nấu cơm cho tôi, vì thế mỗi buổi sáng tôi đều phải lấy hai đồng xu trong con heo đất ở huyền quan làm tiền ăn sáng.

Lúc còn học tiểu học luôn mong muốn lớn lên, cảm thấy người lớn nói nhiều, thấy cô đáng sợ, ngày nào đi học cũng muốn vác bao thuốc nổ trên vai để cho nổ trường.

Sau khi lớn lên rồi lại cảm thấy đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất, ánh mặt trời mãi mãi chói sáng, trước cổng trường là những quầy hàng truyện tranh, đồ chơi rực rỡ muôn màu.

Trước khi bước vào cổng trường, nhét vội cơm chiên, bánh bao còn chưa ăn xong vào miệng, sau đó chậm chạp lấy khăn quàng đỏ và thẻ học sinh ra, bước vào sân trường như chiến sĩ ra trận.

Trong lúc không tập trung nghe giảng, những mẩu giấy nhỏ có thể được truyền từ hàng đầu đến hàng cuối, có cả tiếng thì thầm của mọi người, và cả khi tan học mọi người lao vào canteen như ong vỡ tổ.

“Thật sự không muốn lớn lên đâu.”

Khi tôi nói điều này với Dư Thanh Dã, cậu ấy khẽ mỉm cười, đưa bánh trứng gà non trong tay đến bên miệng tôi, trầm ngâm một lát rồi nói, “Trước đây anh cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ lại cảm thấy trưởng thành thật tốt.”

“Hả.”

Cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt trắng đen rõ ràng đầy chân thành, “Nếu không thì sẽ không gặp được em.”

Lời yêu thương đến đột ngột còn ngọt ngào hơn cả sữa đậu nành.

Bàn xung quanh có người nhìn sang, trên mặt họ là ý cười trêu chọc nhưng không mang theo thành kiến, khen ngợi Dư Thanh Dã, “Cậu nhóc này giỏi nói chuyện thật!”

Tôi bị trêu đến mức hơi xấu hổ, vì thế cúi đầu nghiêm túc ăn bánh trứng gà non, còn thuận tay nhét cái bánh quẩy to vào miệng Dư Thanh Dã, kết quả dùng sức mạnh quá khiến cậu ấy ho khan.

Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi đi tham quan theo lộ trình đã định trước đó, quả nhiên không có nhiều du khách tới tham quan Nhà thờ lớn Sophia, vườn hoa hai bên quảng trường đọng đầy tuyết, nhà thờ trông đẹp đẽ nguy nga, tọa lạc ở nơi ngựa xe như nước, phố xá nối liền nhưng nó vẫn không mất đi vẻ bề thế, trang trọng.

Mái vòm cao vút trên bầu trời xanh ngắt, bỗng có một đàn bồ câu trắng bay ngang qua, tô điểm thêm một chút vẻ đẹp bình yên cho nhà thờ.

Tôi và Dư Thanh Dã mang theo niềm thành kính bước vào trong, kết cấu bên trong cũng không rộng, điều đầu tiên đập vào mắt chúng tôi chính là những bức tranh tinh xảo được vẽ trên tường và cầu thang xoắn ốc quanh co.

Dưới sân khấu hình vòng cung là những hàng ghế dài đều tăm tắp, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh tạo nên những vệt sáng loang lổ, ánh đèn mờ ảo khiến căn phòng trở nên tĩnh lặng.

Có một số cụ già trông giống người Nga đang làm Thánh Lễ*, vẻ mặt tập trung, mặt mày nhu hòa, tôi và Dư Thanh Dã lẳng lặng nhìn một lúc lâu.

*Thánh lễ là phụng vụ thờ phượng Thiên Chúa được thực hiện trong nhiều dạng của Kitô giáo Tây phương.

Ánh nắng càng thêm sáng ngời, phác họa rõ ràng đường nét trên khuôn mặt Dư Thanh Dã, mi mắt mỏng gần như trong suốt, màu mắt cũng nhạt đi mấy phần, nhiều thêm cảm giác ôn nhuận như ngọc.

Tầm mắt của tôi chậm rãi lướt xuống, sống mũi cao thẳng vô cùng nổi bật, môi mỏng hơi mím, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Cậu ấy quay mặt đi, mắt đối mắt với tôi, đuôi mắt hơi nâng lên tạo thành đường cong tinh xảo, “Em đang nhìn cái gì vậy?”

“Không… Không nhìn gì cả.”

Tôi chột dạ nhìn đôi môi lúc đóng lúc mở của cậu ấy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn quanh bốn phía.

Dư Thanh Dã cười khẽ một tiếng, nắm lấy đầu ngón tay tôi, “Có muốn ước nguyện không?”

Cậu ấy nhìn mấy vị đang làm Thánh Lễ kia.

“Nhưng em không theo đạo.”

Dư Thanh Dã im lặng, “Anh cũng không tin.”

Nhưng cậu ấy vẫn nhắm mắt lại, vẻ mặt trầm tĩnh hơn nhiều.

Một lúc lâu sau, cậu ấy mở mắt ra, bên môi là nụ cười nhẹ, “Trước đây anh không tin thần linh, nhưng lần này muốn ước mong cho chúng ta một lần, hi vọng sẽ linh nghiệm.”

Tôi nghĩ nghĩ, chắp tay trước ngực, thành kính nói, “Tín nữ nguyện cả đời này chay mặn phối hợp, cầu cho Dư Thanh Dã cầu được ước thấy.”

Dư Thanh Dã bật cười, xoa xoa tóc tôi, “Chay mặn phối hợp cũng được à?”

“Hầy, thần linh sẽ hiểu cho em thôi.”

Lúc ra khỏi nhà thờ, không biết vì sao mà đèn tường bên cửa hiên lại tắt mất, dưới ánh sáng mơ hồ, bóng dáng của Dư Thanh Dã mơ hồ hơn nhiều, tôi nhớ tới ánh sáng ban nãy, nhớ tới đôi môi hơi mím của cậu ấy.

“Sao vậy?”

Dư Thanh Dã dừng bước theo tôi, cúi đầu theo bản năng, muốn nhìn rõ vẻ mặt của tôi.

Chúa Jesus trên cao, xin hãy thực hiện một điều ước nhỏ của con.

Tôi ôm lấy mặt cậu ấy, nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia.

Sau đó hôn nhẹ lên khóe miệng cậu.

Đây là toàn bộ dũng khí mà hiện tại tôi có.

Còn chưa kịp thu tay lại thì Dư Thanh Dã đã siết chặt cổ tay tôi, sau một lúc im lặng, cậu ấy nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay tôi.

Đôi môi ấm áp dán lên da, cậu ấy nâng mắt nhìn tôi, đôi mắt trong veo như ánh nắng mùa đông.

“Xem ra… sau này anh phải thường xuyên ước nguyện mới được, linh nghiệm thật đấy.”



Bởi vì trung tâm thành phố không có quá nhiều địa điểm tham quan nhưng chúng tôi lại không muốn về khách sạn sớm nên chúng tôi lang thang không mục tiêu tìm quán ăn trên đường phố, chuẩn bị giải quyết vấn đề cơm trưa.

Ven đường không thiếu những xe đẩy bán hạt dẻ rang đường và khoai nướng, Dư Thanh Dã đi qua mua cho tôi một cái, tôi thấy cậu ấy kiên nhẫn bóc vỏ khoai lang, hơi ấm bao trùm lấy chúng tôi.

“Anh có chu đáo không?”

Cậu ấy hỏi tôi.

“Ừm, vô cùng, vô cùng chu đáo.” Tôi há to miệng, chờ cậu ấy đút cho tôi miếng đầu tiên, kết quả người này chơi xấu, tôi vừa cắn một miếng, tiếng răng va vào nhau giòn tan.

“Anh!”

Dư Thanh Dã cười đến ngã trước ngã sau, tôi trực tiếp đoạt lấy khoai nướng, vừa ăn vừa đi, một miếng cũng không định để lại cho cậu ấy.

Gió lành lạnh, cậu ấy khom vai thổi hơi ấm, hai tay xoa vào nhau, vẻ đẹp trai anh tuấn biến mất trong nháy mắt, trở thành một người đi đường vô cùng bình thường.

Cậu ấy chậm rãi nện bước bên cạnh tôi, nhìn thấy tôi ăn ngon lành, cậu ấy nhắc nhở, “Anh còn chưa ăn đâu.”

“Vậy anh tự đi mà mua.”

Tôi hất cằm nhìn sạp nhỏ phía sau, phát hiện một chi tiết thú vị, sau đó tôi chuyển tầm mắt sang mũ len màu xám trên đầu Dư Thanh Dã, nhìn cậu ấy như nhìn một anh nông dân, “Hình như mũ của anh và mũ của chú bán khoai giống nhau thì phải.”

Dư Thanh Dã nghe vậy, quay đầu nhìn lướt qua, khóe môi giật giật.

“Bảo sao…”

Cậu ấy bỗng làm ra vẻ như đã hiểu, tấm tắc hai tiếng.

“Bảo sao cái gì?” Tôi tò mò.

Dư Thanh Dã cười nhìn tôi, đắc ý nói, “Bảo sao công việc kinh doanh của người ta tốt thế, chiếc mũ này thời thượng thật, nếu đứng giữa phố thì chắc chắn chú ấy sẽ nổi bật nhất.”

“…”

Tôi vẫn đánh giá thấp sự tự tin của cậu ấy rồi.

Bữa trưa của chúng tôi là thịt nướng Tandoor kết hợp với nước có gas.

Lưới sắt bao quanh bếp lò nhỏ cũng không ngăn được ngọn lửa nhiệt tình.

Rắc một chút thì là và ớt bột lên miếng thịt ba chỉ đã nướng chín, cuộn với rau xà lách, ăn một miếng thịt uống một ngụm nước có gas, ngon tới mức tôi và Dư Thanh Dã đều không thể nói thành lời mà chỉ có thể giơ ngón tay cái lên.

Tôi chỉ muốn nói là, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, đừng để ý tới chuyện gì khác.

Buổi chiều, chúng tôi tới thành phố trò chơi chơi mấy tiếng.

Mặc dù Dư Thanh Dã giỏi thể thao nhưng kỹ năng gắp thú của cậu ấy thật sự rất kém.

Sau khi tiêu hơn một trăm tệ, cậu ấy gắp được một con Angry Birds, nhưng là bản pha ke.

Cậu ấy nổi giận giống hệt con chim, quấn lấy cánh tay tôi, liên tục phàn nàn chất lượng máy móc không tốt.

Cậu ấy tỏ vẻ mình bị sỉ nhục, nhất định phải phục thù một lần ở chỗ khác, lúc đang nói chuyện thì cậu ấy nhìn thấy một hoạt động đạp xe trên băng.

Có thể tham gia vòng chơi ném vòng bằng cách đi được một nghìn mét trong thời gian quy định.

“Chúng ta chơi trò này đi, với thể chất khỏe mạnh của anh và thân phận vận động viên cấp hai quốc gia, giành được giải nhất không phải là vấn đề.”

Tôi nhìn các giải thưởng, đều là những đồ vật nhỏ nhỏ không đáng mấy đồng, giải nhất có thể được nhận 50 chiếc vòng.

Chủ quán là một ông cụ, trên người mặc một chiếc áo khoác đã phai màu, trên sống mũi là một gọng kính, lúc cười rộ, xương gò má hai bên hơi đỏ lên, trông vô cùng hiền hòa.

Khi tôi và Dư Thanh Dã đến gần trả tiền, tôi thấy trên chiếc áo khoác đã cũ của ông có hai huy chương  màu vàng sẫm, mắt phải có màu xám trắng vẩn đục, phản ứng của ông cũng rất chậm chạp, run rẩy nâng tay đưa mã trả tiền cho chúng tôi xem.

Đây là một người tàn tật.

Trả tiền xong, ông cụ ngượng ngùng giải thích rằng mình là một quân nhân đã giải ngũ, mắt và tay bị hỏng do bom đạn trong chiến tranh chống Mỹ Mỹ viện trợ cho Triều Tiên.

Tôi và Dư Thanh Dã trầm mặc hồi lâu, cảm thấy kính trọng ông.

Mấy chiếc xe đạp đều rất cũ, yên xe đều bị bong tróc hết nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc lái xe.

Bởi vì xe bởi vì không muốn làm ông cụ phải mất tiền nên tôi cũng không nghiêm túc đi xe.

Dư Thanh Dã thì khác, cậu ấy khom lưng, nắm chặt tay lái, vẻ mặt tập trung, cuối cùng hoàn thành chuyến đi trước thời hạn.

Thái độ khi cậu ấy ném vòng lại rất có lệ, ném đại mấy cái, sau đó còn làm ra vẻ tiếc nuối thở dài, “Xem ra anh không có tài ném vòng rồi, năng lực nhắm chuẩn cũng không tốt, một cái cũng không trúng, haiz.”

Tôi quan sát vị trí cậu ấy ném vòng, về cơ bản đều cách vị trí của ông cụ không xa, rất tiện để ông cụ nhặt về.

Trước khi đi, ông cụ ngăn chúng tôi lại, híp cặp mắt bị thương kia, mỉm cười đưa hai món đồ chơi nhỏ cho Dư Thanh Dã.

Dư Thanh Dã cầm lấy, nghiêm túc nói cảm ơn với ông.

“Thật ra chúng ta thua cũng không sao, không giành được giải nhất thì cũng sẽ không cần chơi ném vòng.”

Tôi nhìn ra mục đích của cậu ấy không phải là giành chiến thắng mà là chỉ muốn giúp đỡ ông cụ.

Dư Thanh Dã nghe vậy thì dừng bước, chậm rãi lắc đầu, “Nói vậy thì tính chất sẽ thay đổi, nếu ông cụ đã mở quầy hàng để kinh doanh thì điều ông ấy cần không phải là sự cảm thông và giúp đỡ mà là lòng tốt và sự tôn trọng.”

Đối với kẻ yếu, theo bản năng, chúng ta luôn đứng ở vị trí cao hơn mà nhìn họ, bọn họ càng cố gắng, chúng ta càng cảm thấy đáng thương, trên thực tế, bọn họ không cần sự thương hại, cuộc sống có ý nghĩa của riêng nó.

Là một vận động viên, Dư Thanh Dã càng hiểu rõ ý nghĩa đằng sau sự thắng thua, không phải là vinh dự, mà là tôn nghiêm.

Tôi giữ cậu ấy lại, “Ừm, em biết rồi.”

Cậu ấy không giành chiến thắng trong trận đấu không lâu trước đây, nhưng lần này, cậu ấy xứng đáng với danh hiệu quán quân.

Lần gặp nhau đầu tiên, cậu ấy đã giúp tôi đi đi lại lại mấy vòng để chuyển hành lý, sau đó lại hết lòng chăm sóc, và cả những lời vừa rồi khiến tôi cảm thấy mình càng hiểu cậu ấy hơn.

Mặc dù ấn tượng Dư Thanh Dã để lại cho người ta tương đối lạnh nhạt, các đối nhân xử thế cũng không nhiệt tình nhưng sự dịu dàng và thiện lương đúng mực này mới càng thêm chân thành và đáng quý.

Một lúc sau chúng tôi quay đầu nhìn lại, ông cụ vẫn đang ngồi trên nền tuyết như cũ, chiếc áo khoác che đi dáng người nho nhỏ đang cuộn tròn của ông, giống như động vật nhỏ đang tránh rét.

Tôi nhớ tới lời bài hát “Cuộc đời rộng lớn như chốn hoang vu”.

Chúng ta đều từ từ đi ra khỏi chốn hoang vu của riêng mình.

Dư Thanh Dã nắm tay tôi, nhiệt độ ấm áp không ngừng truyền tối, cùng tôi đi qua thành phố giá lạnh.



Người ta nói, tới Đông Bắc mà không tới nhà tắm công cộng thì chẳng khác gì đi một chuyến uổng công vô ích.

Chúng tôi chọn một nhà tắm công cộng có review không tệ, vốn chúng tôi định ăn cơm chiều xong rồi đi, kết quả sau khi nhìn thấy các mục phục vụ, có thể nói là bao gồm trọn gói.

Vừa có thể ăn uống vừa có thể tắm hơi, xong xuôi còn có thể massage và chăm sóc chân.

Là người phương nam, thật ra tôi không quá quen với việc tắm chung với nhiều người, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy ngại.

Dư Thanh Dã là con trai còn đỡ, thay áo tắm xong, cậu ấy hào hứng đi vào nhà tắm.

Tôi đứng ở cửa do dự một lúc lâu, lấy hết can đảm vén rèm đi vào.

Đập vào mắt là vài cơ thể trắng bóc, tôi ôm áo tắm đi đến bên cạnh ngăn tủ, nhìn những bà những cô, đủ già đủ trẻ ung dung đi lại.

Mặc dù trong lòng hâm mộ sự thản nhiên này nhưng chung quy tôi vẫn không cởi mở nổi.

Có lẽ đây cũng là sự khác biệt nhất giữa phương nam và phương bắc, người phương bắc nhiệt tình cởi mở, người phương nam nội liễm hàm súc.

Lúc tắm vòi hoa sen, gian đối diện là hai mẹ con, người mẹ đã lớn tuổi, yên lặng ngồi đó để con gái kiên nhẫn chà lưng cho bà, trong tiếng nước chảy tí tách, tôi có thể nghe thấy tiếng họ nhỏ giọng trò chuyện.

Tôi nhìn làn da chảy xệ, nếp nhăn, đốm đồi mồi để lại dấu vết hết sức rõ ràng trên làn da họ.

Nhưng bọn họ cũng không để ý, vẫn nói nói cười cười chuyện nhà như cũ.

Cảm xúc mâu thuẫn ban đầu tan thành mây khói, nửa sau tâm trạng của tôi vô cùng thả lỏng, ngâm mình một lúc lâu, mãi đến khi thấy hơi choáng váng thì tôi mới đứng lên.

Sau khi mặc quần áo xong, tôi cảm thấy từng lỗ chân lông trên người đều tản ra hơi thở ấm áp, vô cùng dễ chịu.

Dư Thanh Dã gửi tin nhắn tới, nói rằng cậu ấy đang ở ngoài chờ tôi.

Khi tôi bước tới, cậu ấy đang ngồi xếp bằng trên tatami xem điện thoại.

Mái tóc ngắn đen nhánh vẫn còn hơi ẩm, sau khi tắm xong, cậu ấy trông càng trắng trẻo hơn, ngũ quan đoan chính, đường nét rõ ràng, lúc hầu kết chuyển động lên xuống, vô hình trung để lộ mấy phần gợi cảm đặc trưng của đàn ông.

Tôi lặng lẽ vòng ra sau lưng Dư Thanh Dã, lúc đang chuẩn bị làm cậu ấy giật mình thì có cô gái lại gần cậu ấy.

Ừm, tôi đã không còn ngạc nhiên nữa.

Dư Thanh Dã ngẩng đầu nhìn cô nàng, sau khi nghe xong nội dung, cậu ấy lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói, “Ngại quá, tôi có bạn gái rồi.”

Vẻ mặt cô gái cứng lại vài giây, cô nàng bên cạnh cười hì hì nói đỡ, “Anh đẹp trai, không phải là anh đang lấy cớ đó chứ?”

Xuất phát từ tâm lý muốn xem trò vui, tôi không tiến lên mà chờ đợi câu trả lời của Dư Thanh Dã.

“Không, bạn gái của tôi…” Ngón tay thon dài của Dư Thanh Dã gõ nhẹ lên mặt bàn như đang suy tư gì đó, “Đang ở ngay gần đây.”

Cậu ấy vừa dứt lời, hai cô gái quét mắt nhìn xung quanh một vòng, cùng đối mắt với ánh mắt kinh ngạc của tôi.

Dư Thanh Dã chống tay ra sau lưng, ngẩng mặt nhìn về phía tôi với ánh mắt sâu xa, “Hi, bạn gái.”

Phát hiện tôi từ bao giờ vậy? Người này gian xảo quá.

Tôi đi đến bên cạnh cậu ấy, bị cậu ấy kéo ngồi xuống, cậu ấy dựa vào vai tôi, thấp giọng nói, “Tóc em thơm quá.”

Giọng nói của cậu ấy cũng như được ngâm trong nước ấm, ẩm ướt không thể hòa tan khiến người ta điêu đứng.

Hai cô gái thấy vậy thì cũng không đứng ở đây nữa.

Dư Thanh Dã siết chặt cổ tay tôi, dùng đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve lòng bàn tay mẫn cảm, vẽ vài nét lên đó như đang trêu đùa.

Từng nét bút đều là tên họ của cậu ấy.

Sau đó cậu ấy khép tay tôi lại, nắm thật chặt.

Tôi quay mặt sang, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt vừa trẻ con mà vừa nghiêm túc của cậu ấy, cảm giác ngứa ngáy còn sót lại trong lòng bàn tay lay động tiếng lòng, “Anh đã phát hiện ra em từ sớm rồi à?”

Dư Thanh Dã nghe vậy còn ngạc nhiên hơn tôi, “Anh cũng không bị cận.” Nói rồi cậu ấy khẽ cười một tiếng, “Hơn nữa anh đã nói rồi mà, em căn bản không giỏi che giấu bản thân.”

“Ồ.” Điểm này tôi thừa nhận, khi chơi trốn tìm, tôi luôn là người đầu tiên bị tìm thấy, nghĩ nghĩ, tôi hỏi cậu ấy, “Vừa rồi nếu em không có ở đây thì liệu anh có add WeChat của người ta không?”

Dư Thanh Dã nhíu mày nhìn tôi vài giây, lúc tôi đang cảm thấy chột dạ thì cậu ấy tiến lại gần, cắn nhẹ một cái vào vành tai tôi, hơi thở sát bên tai, ngưa ngứa, dập dìu như tơ liễu.

“Em đang gài bẫy đấy à?”

Cậu ấy đã từng là dây diều, còn bây giờ tôi là mồi câu.

Công bằng.

Tắm xong vẫn còn dư lại rất nhiều thời gian, sau khi suy xét, tôi và Dư Thanh Dã quyết định đi massage.

Để chuẩn bị cho giải đấu nên hơn một tháng nay cậu ấy luôn trong tình trạng căng thẳng, sau khi nằm lên giường massage, cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi hai dì massage đắp khăn lên lưng chúng tôi, họ vừa tán gẫu vừa làm việc.

Tiếng địa phương Đông Bắc vốn đã mang âm hưởng vui vẻ, dì mát xa cho Dư Thanh Dã còn có giọng nói sang sảng, bàn tay không ngừng làm việc, miệng cũng không ngừng nói.

“Ái chà, thằng nhóc này không tồi đâu.”

Nói rồi dùng sức nhấn vào xương bả vai của Dư Thanh Dã, cậu ấy nghiến chặt răng, sau đó xấu hổ cười cười, không tỏ ý kiến.

Dì mát xa cho tôi tiếp lời, “Cháu gái, cơ thể cháu thế này là không được đâu, ấn một cái…” Chỗ cổ bị dì ấy nhéo tới đau nhức, tôi hít sâu một hơi, “Bình thường đừng nhìn vào điện thoại nhiều quá, cần hoạt động cổ thường xuyên hơn.”

Nói rồi quay đầu tôi sang một bên,đúng lúc chạm mắt với Dư Thanh Dã.

Hình ảnh này rất là vi diệu, cậu ấy bỗng duỗi tay móc ngón út của tôi lắc lắc hai cái, đôi môi mấp máy.

Tôi nheo mắt nghiêm túc quan sát khẩu hình miệng của cậu ấy xem cậu ấy đang nói gì.

Mặc dù vẻ ngoài lạnh lùng nhưng đường nét môi Dư Thanh Dã rất mềm mại, môi trên hơi mỏng, môi dưới đầy đặn hơn, khóe môi hơi nhếch, khi cười rộ lên, khóe môi kéo thành một sợi dây nhỏ như chú mèo lười biếng.

Rất đáng yêu, rất muốn hôn.

Tôi cứ nhìn cậu ấy không chớp mắt như vậy, ánh mắt của Dư Thanh Dã lại càng thêm sáng chói, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên, mất tự nhiên liếm môi, lặp lại những lời vừa nói một cách rõ ràng.

“Em cảm thấy thế nào?”

“À…” Tôi thu hồi suy nghĩ bậy bạ, nghiêm túc nói, “Rất thoải mái.”

“Ồ.”

Sau vài giây muốn nói lại thôi, nghiêng mặt đi, mắt nhìn về phía trước, lông mi tinh tế nhẹ nhàng rung động, chỉ để lại cho tôi một vành tai hồng hồng.

Nếu là trước đây, tôi sẽ thẹn thùng một chút, nhưng bây giờ tôi lại không hề e dè, cậu ấy càng ngượng ngùng thì tôi càng hăng hái.

Ngây thơ muôn năm.

“Cậu nhóc, có phải cháu có tập luyện không, cơ bắp này…”

Dì mát xa vừa trêu chọc cậu ấy vừa duỗi tay nhéo eo cậu ấy hai cái, “Rắn chắc quá.”

Mắt thấy tay dì ấy sắp sờ xuống đùi, dù biết không có ý đồ gì nhưng vẫn có chút xấu hổ.

“Cháu… Cháu không ấn nữa.”  Dư Thanh Dã ngượng ngùng nửa ngồi dậy, ngăn cản hành động tiếp theo của dì ấy, “Cháu cảm thấy khá ổn.”

“À, thế hả?”

Dì ấy cuộn khăn lông lên, cảm khái mang theo vài phần tiếc hận, “Eo và nửa người dưới của cháu vẫn căng cứng quá, bình thường sau khi tập luyện xong phải thả lỏng kịp thời mới tốt.”

“…”

Tôi nhìn Dư Thanh Dã chợt đỏ mặt, bỗng nhiên muốn bất cười.

“Nhất là mông này, vểnh lắm, nếu mà là con gái thì chắc chắn rất mắn đẻ…”

Lần này Dư Thanh Dã trực tiếp nhảy đựng lên từ giường mát xa, tránh đi tầm mắt của dì kia, cong lưng đi giày vào, người từ trước đến nay luôn bình tĩnh bây giờ lại buộc dây giày thành một nút chết.

Tôi cũng không tiếp tục mát xa nữa, cùng ra ngoài với cậu ấy.

Cho tới khi không nghe thấy giọng nói sang sảng của dì kia nữa thì tôi mới hít sâu một hơi để nhịn cười.

“Không được cười!”

Dư Thanh Dã duỗi tay kẹp cổ tôi, tay còn lại nhanh chóng bịt kín miệng tôi.

Tôi quay đầu sang, sau khi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu ấy vài giây, tôi kéo tay cậu ấy ra rồi bật cười ha ha.

Dư Thanh Dã tức giận đến mức ngẩng đầu đấm hai đấm vào không trung.

“Bạn trai của em bị trêu đùa mà em còn cười được.” Cậu ấy oán giận.

Tôi nhớ tới câu “mắn đẻ” của dì kia, đánh giá cánh tay cậu ấy, nói lời trái lương tâm, “Sao như vậy có thể gọi là trêu đùa được, người ta đang khen dáng người anh tốt mà.”

Dư Thanh Dã nghiến răng, nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu rồi chán nản nói, “Thôi, em căn bản không quan tâm đến anh, vừa rồi người khác tới gần anh em cũng không ngăn cản…”

Nói rồi cậu ấy lắc đầu, buồn bã thở dài, “Lúc chưa có được thì là bảo bối, lúc có được rồi thì lại thành ngọn cỏ…”

???

Tôi kéo vai cậu ấy qua, cẩn thận quan sát, vẫn là khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt sáng ngời như cũ, nhưng sao mấy lời này nghe yếu đuối đáng thương thế.

“Anh là Dư Thanh Dã à?”

Dư Thanh Dã nhìn tôi một lúc lâu, có lẽ cảm thấy cũng không giả vờ nổi nữa nên nắm lấy tay tôi, nghiêm túc nói, “Kim Kim, em không thể quan tâm tới anh nhiều hơn một chút à?”

“Hả…”

Thật ra tôi muốn giải thích, tôi rất quan tâm, nhưng không muốn thể hiện hết ra ngoài, do dự rụt rè là giới hạn của tôi, vẻ tươi cười nửa thật nửa giả là mặt nạ của tôi.

Dư Thanh Dã không chớp mắt chăm chú nhìn tôi, thật lâu sau, cậu ấy dịu dàng nói, “Không sao, anh sẽ chờ em.”

Cậu ấy không nói gì nữa, nhưng tôi cũng hiểu được, cậu ấy đang đợi tôi hoàn toàn buông bỏ khúc mắc.

Nhà tắm công cộng cũng có quầy đồ uống riêng, rất nhiều người dân bản địa tắm xong lười về nhà thì sẽ tới phòng tắm hơi hoặc là quán bar để tiêu khiển một đêm.

Khi đi ngang qua quán bar, tôi tò mò nhìn thoáng qua, những đôi nam nữ đang đung đưa trên sàn nhảy, ánh đèn rực rỡ sáng màu không thể soi rõ căn phòng tối tăm, hơi thở mập mờ quanh quẩn theo nhịp điệu của âm nhạc.

Chà, đây là thế giới của người trưởng thành ư?

Mặc dù tôi đã từng đến quán bar, nhưng chỉ để nghe hát và uống cocktail, cảnh tượng này với tôi mà nói vừa xa lạ, vừa mới lại.

Dư Thanh Dã nhìn theo ánh mắt tôi, tầm mắt dừng trên sân khấu, bên trên có người đang biểu diễn, giai điệu vui vẻ, dường như là rap, bầu không khí bên trong vô cùng náo nhiệt.

“Có muốn vào xem một chút không?”

Dư Thanh Dã nghe vậy, rũ mắt nhìn tôi, “Em có thể thích ứng được không?”

Không chỉ có cậu ấy, những người bên cạnh đều mặc định tôi là “gái ngoan”, nhưng thi thoảng, tôi cũng có vài ý định phá vỡ quy tắc.

Trước đây khi Vương Nhược Doanh nói thường đi xem Dư Thanh Dã biểu diễn, tôi đã rất tò mò, bình thường cậu ấy đã rất nổi bật, nếu như đứng trên sân khấu, không cần thi đấu mà rap những giai điệu mình yêu thích, thoải mái tự do, chắc hẳn cũng có sức hút khác.

Cậu ấy kéo tôi đi vào sàn nhảy, dòng người chen chúc, chúng tôi dựa sát vào nhau, nhẹ nhàng lắc lư cơ thể theo nhịp điệu của âm nhạc.

“Anh có muốn biểu diễn không?”

Tôi thấy lực chú ý của cậu ấy vẫn luôn ở trên sân khấu, DJ trẻ tuổi đang ngẫu hứng điều khiển nhạc.

Sàn nhảy quá ầm ĩ, cậu ấy không nghe rõ lời tôi nói, cúi đầu ghé sát vào miệng tôi, “Em nói gì?”

“Em nói là! Em muốn xem anh biểu diễn!”

Dư Thanh Dã sửng sốt vài giây, đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh sáng, “Thật ư?”

“Ừm.” Tôi ôm lấy eo của Dư Thanh Dã, ngẩng mặt nhìn cậu ấy, “Em muốn biết nhiều hơn về anh, cũng muốn sau này có thể tham gia buổi biểu diễn của riêng anh!”

“Buổi biểu diễn…” Cậu ấy giả vờ suy tư, “Có hơi viển vông, nhưng đúng là có bài hát muốn tặng cho em.”

Đúng lúc một bài hát kết thúc, vẫn chưa có ai bước ra sân khấu, tôi đẩy Dư Thanh Dã đi về phía trước, cậu ấy đi tới giải thích mấy câu với nhân viên, sau đó cầm microphone chậm rãi bước lên sân khấu.

Ánh đèn neon chiếu vào cậu ấy, dáng người cao lớn rất dễ nhìn thấy trong đám đông, nổi bật nhất vẫn là khuôn mặt đẹp trai kia với đôi mắt đen đầy sắc bén.

Sau khi nhạc nền dừng lại, sàn nhảy yên tĩnh hơn nhiều, Dư Thanh Dã nắm microphone, điều chỉnh thử một lát rồi giới thiệu ngắn gọn về mình.

Giọng nói của cậu ấy thật trong trẻo, sau khi phóng đại, từ tính lan tràn trong bầu không khí hỗn loạn không hiểu sao lại khiến người ta an tâm, nhất là con gái, có vài người đã ồn ào thúc giục cậu ấy mau biểu diễn đi.

Khi ở trường, vì cùng nhau viết lời nên Dư Thanh Dã cũng đã từng rap trước mắt tôi, nhưng tất cả đều là rap chay, tôi vẫn luôn cảm thấy chưa đủ không khí.

Mà sức hấp dẫn lớn nhất của rap nằm ở chỗ khoe khoang không giới hạn.

Giờ phút này cậu ấy đứng trên sân khấu, bình thản tự nhiên đón nhận ánh mắt của mọi người, ánh sáng mơ hồ dừng lại vì cậu ấy, cậu ấy tự nhiên nắm bắt nhịp điệu, không khí càng ngày càng náo nhiệt.

“Anh muốn tặng em bài Red Lips này.”

Cậu ấy không chỉ rõ tên, tầm mắt lướt qua những hình bóng đang nhảy nhót rồi dừng lại ở mặt tôi.

[Bốn mươi triệu đóa hồng đều ngưng thành một giọt trên lông mi

Đứng dưới ánh mặt trời, mặt trời cũng trở nên ảm đạm

Anh có thể bắt chuyện, bởi vì khuôn mặt đỏ của em chính là đáp án

Đây không phải là ảo tưởng của anh, nhưng em đẹp giống như là hư cấu

Ở trước mặt em, anh không có cái gọi là tâm trí

Tâm trạng của em chính là thời tiết của anh, vậy nên luôn luôn có cầu vồng

Wow~, red lips, anh không cần gì nhiều, chỉ cần một cái kiss.]

Cậu ấy tạm dừng vài phút, cởi áo khoác denim, phong cách càng nhẹ nhàng đơn giản hơn, thái dương xinh đẹp lấm tấm vài giọt mồ hôi, đôi mắt của cậu ấy giống như làn nước, sạch sẽ sáng trong.

Đám đông như một ly rượu mạnh, lắc lư theo cậu ấy.

Cả trai cả gái đều bị nhịp điệu của cậu ấy lay động, thản nhiên giải tỏa cảm xúc, có rất nhiều cô gái thét chói tai vì cậu ấy, nhưng tôi là người duy nhất vẫn đứng yên tại chỗ như cũ.

Đêm nay bọn họ chỉ là người xem, là những người khách qua đường vội vàng lướt qua, còn tôi là người theo đuổi trung thành của cậu ấy.

Vương Tiểu Ba từng viết, “Khi tôi vượt qua tất cả thăng trầm và đi đến chiến tranh vĩnh cửu, em chính là lá cờ đầu của tôi.”

Bài rap kết thúc, bầu không khí dưới sân khấu đạt tới cao trào, giống như tháp champagne đổ rầm rầm, cảm xúc lan tràn như bọt nước.

Dư Thanh Dã nắm microphone, khuôn mặt trong trẻo tươi sáng, tùy ý lau mồ hôi trên mũi, thở phào một hơi.

“Bài hát này đại diện cho yêu thầm và tỏ tình, vậy nên anh muốn tặng cho em.”

Tôi thấy cậu ấy từng bước đi xuống sân khấu rồi đi đến chỗ tôi.

“Tưởng Kim, anh thích em.”



Tôi chưa từng nghĩ tới, nụ hôn đầu tiên của tôi và Dư Thanh Dã lại diễn ra ở một góc nào đó của quán bar.

Sau khi cậu ấy tỏ tình, hiện trường như sôi sục, tôi không biết cách ứng phó với mấy trường hợp thế này, sau mấy giây sửng sốt đã bị cậu ấy nắm tay kéo đi.

Sau khi lướt qua đám đông, Dư Thanh Dã bỗng nhiên lùi về phía sau vài bước, kéo tôi đến một góc không người.

Ánh sáng màu lam nhạt chiếu lên mặt cậu ấy, nắng mắt nặng nề, vô số cảm xúc lặng yên mà hỗn loạn.

“ Vừa rồi em có nghiêm túc nghe anh rap chứ?”

Cậu ấy càng lúc càng tiến lại gần, siết chặt vòng tay đang ôm lấy eo tôi, trong lúc bất tri bất giác, tôi bị cậu ấy đẩy sát vào tường, bên cạnh là tấm kính đen như mực, phản chiếu sườn mặt đẹp trai của cậu ấy.

“Nghe rồi, vậy nên anh yêu thầm em?”

Dư Thanh Dã nhướng mày, “Những ca từ khác thì sao?”

Cậu ấy nâng gáy tôi lên, lòng bàn tay ấm áp vô tư vuốt ve mái tóc tôi.

Tầm mắt của cậu ấy dừng lại trên mặt tôi, từ chân mày đến đôi mắt, thâm tình mà chuyên chú.

“Nhưng bây giờ em không có red lips.”

Tôi thuận thế ôm vai cậu ấy, tới gần cậu, bốn mắt nhìn nhau.

Tôi biết cậu ấy muốn biểu đạt điều gì qua những ca từ kia, cũng biết được thứ cậu ấy muốn là gì.

Chúng tôi dựa sát vào nhau, hơi thở ấm áp dây dưa rồi khuếch tán trong không gian nhỏ hẹp, Dư Thanh Dã từ từ rũ mắt nhìn môi tôi.

Ánh mắt càng ngày càng lộ rõ khát vọng nóng bỏng.

“Vì sao sáng nay em lại hôn anh?”

Cậu ấy nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt tôi, vừa nói vừa sát lại gần hơn, cánh môi từ từ lướt qua chóp mũi tôi, ánh mắt quan sát cảm xúc của tôi.

“Bởi vì…”

Dường như lúc này tôi cũng không cần rụt rè nữa, tôi giữ mặt cậu ấy lại, “Bởi vì thích…”

Còn chưa kịp nói xong thì cậu ấy đã hôn lên môi tôi.

Sau nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, Dư Thanh Dã nâng mặt tôi lên, “Anh cũng vậy.”

Bờ môi cậu ấy còn mềm hơn tưởng tượng của tôi nhiều, có hơi khô nhưng lại ấm áp như ánh mặt trời.

“Em, em, em không có kinh nghiệm.”

Dù sao thì lúc tôi và người yêu cũ thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay năm phút đồng hồ.

Dư Thanh Dã khựng lại, vén lại lọn tóc xõa ra bên tai tôi, lòng bàn tay kiên nhẫn xoa xoa vành tai mẫn cảm, tất cả suy nghĩ đều bị hành động của cậu ấy chi phối.

“Anh dạy cho em.”

Cậu ấy cúi đầu hôn sâu, so với vừa rồi thì lần này có thể xem là một cái hôn thật sự.

Hơi thở của cậu ấy quanh quẩn trong khoang miệng, vị bạc hà nhàn nhạt mát lạnh giống như chính cậu ấy, răng nanh cọ qua khóe môi tôi, đôi môi nóng ấm nhẹ nhàng hôn tôi.

Đôi mắt dần dần tối lại, cậu ấy vươn tay che mắt tôi, vừa dịu dàng vừa bá đạo hôn sâu hơn.

Nụ hôn này dài lâu mà nhiệt liệu giống như giấc mơ giữa hè.

Trong góc tối là môi lưỡi triền miên, tiếng thở dốc hỗn loạn, nhịp tim dồn dập và vòng tay không thể cưỡng lại của cậu ấy.

Làm tan biến mọi sự rụt rè và bình lặng giữa chúng tôi.



Trên đường trở về khách sạn, Dư Thanh Dã nắm chặt tay tôi, trên mặt là nụ cười mãn nguyện.

“Anh có thể hỏi anh một vấn đề ngây thơ được không?”

“Có thể.” Cậu ấy gật đầu, “Chắc là em muốn hỏi vì sao anh lại thích em đúng không?”

Bị cậu ấy đoán đúng, tôi á khẩu không trả lời được, “Vậy nên vì sao?”

“Thật ra anh cũng không rõ lắm.” Dư Thanh Dã nhướng mày, “Chắc là sau khi chia tay, em còn nhớ rõ lần chúng ta tâm sự ở sân thể dục xem thế nào gọi là thích không?”

Tôi vẫn nhớ rõ lần đó, bởi vì trời mưa nên tôi và cậu ấy mắc kẹt trong sân thể dục, tâm sự về người yêu cũ.

“Sau đó lúc đưa em trở về, không phải em duỗi tay lau nước mưa trên mặt giúp anh à…”

Tôi nhớ lại một chút, hình như đúng là mình đã làm chuyện này.

Dư Thanh Dã mất tự nhiên liếm liếm khóe môi, “Lúc đó anh cảm thấy rất ngạc nhiên, thế mà em sẽ làm ra hành vi như vậy.”

“Tùy tiện lắm à?” Tôi hỏi cậu ấy.

“Không phải, chỉ là em luôn dũng cảm ở những chỗ kỳ lạ, đánh thẳng một đòn vào tim anh, sau đó lại chia sẻ lời bài hát với em, mặc kệ anh  nói gì đi nữa thì em cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe.”

“Còn có, em thật sự rất chậm chạp, có rất nhiều lần anh thấy em cho mèo ăn ở trường, em cho chúng nó ăn bao lâu thì anh đứng nhìn bấy lâu, kết quả em căn bản không phát hiện ra anh.”

Trường học có rất nhiều mèo hoang, nhà tôi cũng nuôi mèo, vậy nên yêu ai yêu cả đường đi, bình thường tôi sẽ đến cho chúng ăn và chăm sóc chúng, lúc có mèo rồi thì đàn ông tính là cái gì?

“Vậy sao anh không chủ động chào hỏi em?”

Tôi nhéo vào lòng bàn tay cậu ấy.

Dư Thanh Dã mỉm cười né tránh, “Âm thầm quan sát rất thú vị, theo thống kê của anh, em thường bị ngã trên đất bằng, mỗi tuần tới thư viện một lần, 30 phút sau bắt đầu buồn ngủ, nếu không ngủ thì chắc chắn đang viết tiểu thuyết, hoặc là mất tập trung…”

Tôi nghe cậu ấy lải nhải về chuyện của tôi, “Anh giống một kẻ cuồng theo dõi thật đấy.”

“Gì vậy, anh cũng không biết vì sao, từ khi phát hiện em khác với những người khác, cuộc sống của anh vẫn luôn tràn ngập hình bóng của em.”

Dư Thanh Dã gãi gãi đầu, “Nghe nói nếu thích một người thì sẽ xuất hiện tình trạng này, có lẽ trong lúc anh còn chưa hiểu rõ thì đã thích em rồi.”

“Còn em thì sao, anh là gì với em?”

Tôi ngượng ngùng nói cho cậu ấy nghe câu nói mà bấy lâu nay tôi giấu kín trong lòng.

“Anh là đường ranh giới mơ hồ giữa chờ đợi trong vô vọng và niềm tin vững chắc sẽ không hối hận.”

May mắn thay, cuối cùng tôi cũng vượt qua giới hạn để đi đến phía bên kia, nơi có cậu ấy.