Người Tình Trí Mạng

Chương 658: Vấn đề chuyên ngành thì phải có thái độ chuyên nghiệ




Chính vào lúc các phóng viên gần như đã phát điên, Tưởng Ly coi như cũng có chút lương tâm, chuyển đề tài, tạo một cơ hội để xoa dịu bầu không khí.

Cô đưa cho người thư ký phụ trách ghi chép một chiếc USB. Sau khi cắm vào máy tính, hình ảnh được chiếu trên màn hình lớn, gương mặt ngạo nghễ ngông cuồng đó của Nhiêu Tôn chễm chệ xuất hiện.

Nguyễn Kỳ ngồi dưới cứng đờ người lại.

Các phóng viên trong lúc thảng thốt khẩn trương ghi hình.

Là một đoạn video của Nhiêu Tôn, background không rõ là một bờ biển với phong cảnh hữu tình ở đâu, quần bơi, dép lê và cả người trên để trần rắn chắc vạm vỡ, dáng vẻ ung dung tự tại.

Đầu tiên, anh uể oải vẫy tay chào ống kính và nói: "Hôm nay là buổi họp báo của tập đoàn Lục Môn. Tôi xin phép được chào quý vị từ xa. Không có mục đích gì khác, chỉ mong những người "cầm bút chiến đấu" như các vị nói nhiều lời tốt đẹp cho dự án của chúng tôi. Đương nhiên, chủ yếu là vì tôi đã bỏ tiền của vào đây, chứ tuyệt đối không có ý nói đỡ cho Lục Đông Thâm. Anh ta là người tính tình khó ưa, tôi nghĩ chắc không mấy người trong số các vị chịu đựng nổi anh ta đâu nhỉ. Ngoài ra, Lục Đông Thâm, chắc bây giờ anh cũng đang ngồi xem? Xong xuôi mọi việc rồi thì trả Nguyễn Kỳ lại cho tôi. Vợ tôi giúp vợ anh xuất phát từ tình nghĩa chứ không phải bổn phận. Thiếu nhân sự thì tuyển người đi, đừng giữ rịt người của tôi không thả."

Đoạn băng tới đây là kết thúc.

Gương mặt to đùng của Nhiêu Tôn gần như áp sát màn hình, đóng băng lại.

Khắp hội trường im phăng phắc khoảng nửa phút, giống như không chỉ có đoạn băng bị ấn nút tạm dừng mà cả bầu không khí ở đây cũng vậy.

Một đoạn băng rất ngắn nhưng lại làm bùng nổ không ít thông tin.

Ví dụ như nơi Nhiêu Tôn đang ở, tình trạng hiện tại của Nhiêu Tôn, chuyện anh ấy nói Nguyễn Kỳ đang giúp Lục phu nhân làm việc... Trong đó, rõ ràng người vợ mà anh ấy nhắc đến chính là ám chỉ Nguyễn Kỳ.

... Chuyện này là sao?

"Việc Nhiêu tổng có tới sa mạc hay không tôi không thể trả lời mọi người, nhưng theo tôi được biết, hiện giờ anh ấy đang nghỉ phép, mọi người cũng thấy rồi đấy." Tưởng Ly ra hiệu về phía hình ảnh đoạn băng. Nhưng có lẽ vì cảm thấy gương mặt Nhiêu Tôn cứ bị dừng lại ở đó trông hơi ghê rợn, cô sai người tạm thời tắt đi.

"Nói là chúc phúc từ xa, thật ra mục đích chủ yếu là đòi người." Cô bổ sung thêm một câu, rồi lại nhìn về phía Lục Đông Thâm, nét cứ gọi là dịu dàng tình cảm: "Em thấy chúng ta cũng nên trả người thôi, không thể cứ dùng người miễn phí như vậy được. Câu "tiểu biệt thắng tân hôn" này cực kỳ chuẩn xác, thế nên không thể để người ta bị chia cách quá lâu."
Cô quay sang, nhìn thẳng vào mặt Nguyễn Kỳ: "Đúng không, Nguyễn Kỳ?"

Một câu nói lại khiến Nguyễn Kỳ trở thành tiêu điểm.

Thành công giải quyết những nghi vấn của đám phóng viên khi Nguyễn Kỳ xuất hiện bên cạnh Lục Đông Thâm.

Lục Đông Thâm bật cười: "Đương nhiên rồi, Nhiêu tổng đã có lời mà."

Nguyễn Kỳ tuy có cả bụng nghi hoặc, nhưng nghe thấy Lục Đông Thâm và Tưởng Ly công khai nói trước mặt bao nhiêu người như vậy thì vẫn ái ngại, nhất là trong đoạn băng, Nhiêu Tôn còn buộc vào người cô ấy một thân phận như thế. Cô ấy đỏ mặt, ngồi trên ghế không biết giấu mình vào đâu.

"Lục phu nhân..."

"Liên quan tới chuyện bốn năm trước." Lục Đông Thâm lên tiếng, chủ động kéo nhịp điệu về nội dung chính, bằng không với tính khí của Tưởng Ly, cô phải khiến đám phóng viên tức hộc máu mới thôi.

"Ban nãy đổng sự Từ nói cần xin lỗi, nhưng tôi không cho rằng phải xin lỗi. So với một lời xin lỗi giả tạo, tôi nghĩ mọi người mong muốn được biết sự thật hơn."

Một câu nói đã thành công kéo sự chú ý của phóng viên về lại quỹ đạo chính.

Đổng sự Từ ngồi bên cạnh không nói một lời, nhưng đầu mày nhăn lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Lục Môn đã từng đứng ra xin lỗi vì sự cố nhà máy bốn năm trước. Nhưng trên thực tế, mọi hoạt động liên quan tới trình tự vận hành nhà máy hay việc kết hợp công thức đều được thực hiện đúng quy trình, không hề có sai sót." Lục Đông Thâm cất giọng sang sảng.

Các phóng viên nghe xong rất sửng sốt, lời nói này ám chỉ rất nhiều điều.

Lục Đông Thâm cũng không vòng vo, anh nói tiếp: "Sở dĩ xảy ra sự cố là vì khi đó có người biết rõ công thức còn chưa hoàn thiện đã cưỡng ép đưa nó vào sản xuất. Đây không phải là sai sót, mà là một hành động có mục đích, đồng thời cố ý lợi dụng sự cố nhà máy để đoạt lợi bên trong. Thế nên, nếu thật sự cần xin lỗi, tôi chỉ có thể đại diện cho Lục Môn, chân thành xin lỗi vì cách dùng người chưa phù hợp của tập đoàn."

"Lục tổng, người phụ trách nhà máy năm đó chính là anh và ông Lục Chấn Danh, ban nãy anh nói dùng người chưa phù hợp, lẽ nào đang ám chỉ ông Lục Chấn Danh? Ông Lục Chấn Danh vào tù liệu có phải vì liên quan tới chuyện năm đó không?"

"Biết công thức chưa hoàn thiện vẫn đưa vào sản xuất, nếu không có sự cố của nhà máy, vậy thì hàng loạt các sản phẩm dược đó sẽ được đưa vào thị trường sao? Vậy chẳng phải sẽ hại càng nhiều người hơn? Lẽ nào như vậy vẫn chưa đủ lý do để Lục tổng công khai xin lỗi?"

Mọi người ầm ĩ.

Vấn đề đầu tiên có tính dẫn dắt rất mạnh.

Nhưng Lục Đông Thâm trả lời rất khéo léo: "Con người sống trên đời, làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Tôi tin rằng lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát. Có một câu nói như thế này: Gieo nhân nào thì gặt quá ấy, ông trời đã định sẵn số phận."

"Còn về câu hỏi thứ hai." Anh không cho đám phóng viên có cơ hội hỏi tiếp: "Tôi nghĩ mọi người chưa đủ hiểu về quá trình vận hành sản phẩm công nghệ sinh học, nhất là ở Lục Môn, vì lúc đó nhà máy Quý Dương là nhà máy đầu tiên của tập đoàn được xây dựng tại Trung Quốc nên chúng tôi vô cùng coi trọng. Sản phẩm mẫu của công thức được mang tới nhà máy, cho dù làm ra thành phẩm cũng chỉ là một lô nhỏ ban đầu. Lô nhỏ này không được đưa trực tiếp vào thị trường, mà được đẩy lại phòng thí nghiệm, thậm chí phải tìm nhiều chuyên gia hơn nữa để tiến hành thí nghiệm lâm sàng. Vì vậy, nếu năm đó nhà máy không xảy ra sự cố, tôi cũng có thể lập tức phát hiện ra vấn đề của công thức, không bao giờ để một sản phẩm còn khiếm khuyết được tung ra thị trường."

"Vậy trong dự án hợp tác bốn năm sau, trong đó có một hạng mục liên quan tới lĩnh vực thần kinh, hạng mục này dành để bù đắp sự nuối tiếc bốn năm trước sao? Nếu công thức năm đó chưa hoàn thiện, vậy công thức hiện tại đâu? Sao phía các anh có thể đảm bảo, công thức bốn năm sau không có vấn đề?"

Câu hỏi của phóng viên rất trực diện, hơn nữa về thái độ cũng rất cứng rắn.

Câu này vừa kết thúc, lại có câu khác xuất hiện: "Buổi họp báo này lúc trước là một lời hứa của Lục phu nhân. Nói như vậy, việc điều chỉnh và cải thiện công thức sẽ do Lục phu nhân toàn quyền phụ trách? Nếu lại có vấn đề xảy ra thì phải làm sao? Còn những người từng bị ảnh hưởng bởi sự cố của nhà máy nữa?"

Lục Đông Thâm tỏ thái độ thản nhiên: "Việc hợp tác trong lĩnh vực thần kinh quả thực là một sự tiếp nối với kế hoạch tổng thể về công nghệ sinh học của tập đoàn bốn năm trước. Quan trọng hơn là, chúng tôi hy vọng có thể nghiên cứu và sản xuất ra những sản phẩm thuốc thần kinh có hiệu quả và được mọi người đón nhận hơn nữa, nhất là nhắm vào các bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối, nhưng người đang phải điều trị và chịu nỗi đau thể xác. Nhưng liên quan đến công thức, nói chính xác thì ngày này của bốn năm sau, không phải mang nó ra hoàn thiện mà là đưa ra một công thức mới, nghiên cứu và sản xuất lại từ đầu, từ đó tổng kết được một công thức thích hợp và chuẩn xác nhất."

Câu nói này khiến các phóng viên rục rịch, lần lượt hỏi dồn.

"Các vấn đề liên quan tới việc nghiên cứu và sản xuất công thức mới quả thực do phu nhân của tôi toàn quyền phụ trách. Trong công thức mới, đa phần được sử dụng mùi hương, các nguyên lý tương sinh tương khắc để pha chế, về mặt này, phu nhân của tôi có tiếng nói nhất." Nói rồi, Lục Đông Thâm âm thầm nắm chặt tay cô: "Thế nên, cô ấy là người có tư cách đưa ra lời hứa và một lời giải thích chuyên nghiệp nhất."

Lại đến thời gian cho Tưởng Ly "biểu diễn". Nhưng lần này cô không định nói khoác, trong chuyên ngành của mình, thái độ của cô là rất chuyên nghiệp.

~Hết chương 658~