Người Tình Trí Mạng

Chương 656: Không sợ tổn thọ sao?




Ngày diễn ra buổi họp báo, trời rất đẹp.

Buổi họp báo tổ chức lúc mười giờ sáng, nhưng trước đó hai tiếng đồng hồ, các phóng viên đã có mặt đầy đủ tại hội trường. Người bày máy quay, kẻ chiếm chỗ chụp ảnh, người đọc lại câu hỏi, ai nấy đều hừng hực khí thế như sắp ra trận vậy.

Còn có những người không được mời, đa phần phải đứng ở rìa. Những người ấy không được vào hội trường nên định sống chết chực ở cửa và cũng đã tới sớm, chiếm cho mình một chỗ, nghĩ rằng cho dù chỉ chụp được bức ảnh của cậu lớn nhà họ Lục cũng tốt rồi.

Đáng tiếc, họ hụt.

Gần mười giờ, lọt vào ống kính của họ vẫn là ánh nắng chói chang và bầu không khí hòa trộn mùi hương của mùa thu.

Những ký giả trực sẵn dưới hầm để xe thì may mắn hơn nhiều. Họ chụp được xe của những người tham gia, trong đó bao gồm Thai Nghiệp Phàm, cậu hai tập đoàn Trường Thịnh cùng phu nhân, các lãnh đạo cấp cao của Lục Môn, thậm chí còn có Lục Đông Thâm.

Chiếc xe của Lục Đông Thâm tới nơi vào lúc 9 giờ 55 phút.

Có phóng viên tinh mắt nhìn trộm được trong xe của anh có một cô gái, bóng lưng cực kỳ giống với dâu trưởng Lục Môn, Hạ Trú, thế nên điên cuồng dùng ống kính bắt lấy hình ảnh.

Xe của Lục Môn không che đậy.

Lục Đông Thâm bước xuống xe, tiện thể dẫn theo cô gái ấy xuống xe. Hai người họ một trước một sau đi vào trong thang máy. Xung quanh có vệ sỹ bảo vệ. Các phóng viên vây xung quanh không thể nhào tới, chỉ có thể điên cuồng chụp ở phía sau.

Có người chụp được góc nghiêng của cô gái.

Không phải Hạ Trú.

Có người nhận ra cô gái đó.

Nguyễn Kỳ, người lúc trước qua lại rất thân thiết với Tôn thiếu của Hoa Lực.

Bây giờ cô ấy lại xuất hiện bên cạnh Lục Đông Thâm?

Phàm là những phóng viên nhìn thấy cảnh này sẽ đều... Ơ, ngơ ngác.

Chuyện này là sao?

Trong lúc họ chưa kịp hoàn hồn thì bóng người đã biến mất, khi muốn chen tới trước thang máy thì bị vệ sỹ chặn lại gắt gao.

Những người đợi ở ngoài phần nhiều muốn chờ Nhiêu Tôn và Hạ Trú lộ diện.

Nhưng thật sự đến tận lúc buổi họp báo bắt đầu, họ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Nhiêu Tôn cùng Hạ Trú.

Giành tin đọ xem ai nhanh chân hơn. Bên kia họp báo bắt đầu rồi, bên này liền có một số tin tức bóng gió xuất hiện. Không có thông tin mang tính thực tế, hầu như đều xoay quanh quan hệ giữa Lục Đông Thâm và Nguyễn Kỳ.

Có người đùa giỡn: Người nhà họ Lục hành động khó đoán, lẽ nào vì người ta giật vợ mình nên anh ta cũng trả thù ư?

Các phóng viên may mắn có mặt tại hiện trường nhìn thấy cảnh này cũng lấy làm lạ, vốn dĩ là một dịp dâu trưởng Lục Môn phải lộ diện, sao lại đổi thành cô gái khác?

Cho dù dâu trưởng Lục Môn bặt vô âm tín thì anh dẫn theo người phụ nữ khác xuất hiện như vậy với hàm ý gì? Lẽ nào bên trong còn chuyện gì khác?

Nguyễn Kỳ không ngồi chung với Lục Đông Thâm. Anh là người quan trọng bậc nhất buổi họp báo này. Cho dù khi đi theo Lục Đông Thâm tiến vào hội trường, cô ấy đã phát hiện ra một cách rõ ràng những ánh mắt dồn hết cả vào mình nhưng cô ấy vẫn mặc kệ, chọn một chiếc ghế và ngồi thẳng xuống, cách xa khu vực phóng viên.

Nhưng các phóng viên vẫn nhắm chuẩn ống kính vào cô ấy. Cô ấy thẳng thừng đeo kính râm lên, mặc họ muốn chụp sao thì chụp.
Cô ấy theo Lục Đông Thâm qua Mỹ.

Một cách bị động.

Lúc trước cô ấy suy nghĩ rằng, sẽ ở lại Thương Lăng chờ đợi. Chỉ cần đội cứu hộ một ngày chưa rút quân, cô ấy sẽ còn một ngày để hy vọng. Nếu Lục Đông Thâm ra đi, bỏ cuộc, cô ấy sẽ quay lại sa mạc, tự thuê đội cứu hộ tiếp tục tìm kiếm.

Nhưng người của Lục Đông Thâm gần như lôi cô ấy lên xe một cách cưỡng ép. Nếu không phải vì đi chuyên cơ riêng, có lẽ không ít người sẽ nghĩ cô ấy bị bắt cóc.

Vì có khác gì bắt cóc đâu.

Lên máy bay, cô ấy chất vấn Lục Đông Thâm: Anh có ý gì? Anh tự bỏ đi thì thôi, sao còn kéo tôi theo?

Lúc đó hình như Lục Đông Thâm đang xử lý một email nào đó, từ lúc bước lên xe chưa hề để ý tới cô ấy. Trước khi lên máy bay, anh còn nhận mấy cuộc điện thoại. Từ nét mặt bình thản của anh, cô ấy không nhìn ra được chuyện gì. Lúc máy bay cất cánh, anh vẫn còn bận rộn công việc.

Nhưng chung quy anh vẫn có chút thương hoa tiếc ngọc, cuối cùng cũng đáp lại sự bực dọc của cô ấy: "Trước khi có tin tức của Nhiêu Tôn, tôi sẽ thay cậu ta chăm sóc cô."

"Lục Đông Thâm, tôi đã là người trưởng thành rồi, không cần bất kỳ ai chăm sóc." Cô ấy chỉ một lòng nghĩ về sa mạc.

Lục Đông Thâm hờ hững nói: "Nhưng cô là nữ giới, có những chuyện nữ giới không làm được."

Không nói rõ ràng, nhưng thái độ rắn chắc.

Nguyễn Kỳ không hiểu bình thường Tưởng Ly sống với người đàn ông này bằng cách nào, sao có thể chịu nổi tính cách và con người của anh. Chí ít thì cô ấy chịu không nổi. Nếu Nhiêu Tôn cũng giống như Lục Đông Thâm, e là đã mỗi người một ngả từ lâu.

Cứ như thế, cô ấy bị đưa sang Mỹ.

Sau khi biết có họp báo, Nguyễn Kỳ đưa ra yêu cầu muốn tham gia.

Cô ấy không hiểu vì sao mình lại cố chấp như vậy. Đây là buổi họp báo của Lục Môn, chẳng liên quan chút gì tới cô ấy, chỉ là cô ấy muốn đến dự.

Đây từng là lời hứa của Tưởng Ly, nội dung cũng có liên quan đến việc hợp tác của ba tập đoàn. Có lẽ trong tiềm thức của cô ấy, những thông tin đó đều có liên quan tới Nhiêu Tôn và Tưởng Ly.

Giám đốc phòng Quan hệ ngoại giao của tập đoàn chủ trì buổi họp báo.

Ăn nói đĩnh đạc, thẳng thắn cởi mở. Bên dưới kia toàn là những vị phóng viên tới đây để chọc ngoáy. Các câu hỏi trước đó đều đã được đọc qua, khá sắc bén, huống hồ rất có thể giữa chừng còn xuất hiện thêm những câu hỏi siêu trực diện.

Một người đã quen tiếp xúc với báo chí đã sớm luyện cho mình một tinh thần thép.

Bên cạnh Lục Đông Thâm là Dương Viễn, bên kia là đổng sự Từ. Một vị cổ đông nguyên lão lại đích thân ra mặt trong một buổi họp báo như thế này quả thực khiến mọi người bất ngờ, thế nên họ càng khẳng định sự đặc biệt của nó.

Thai Nghiệp Phàm và Trần Du ngồi ở một vị trí khá kín đáo. Nhưng cho dù là vậy, họ cũng là nhân vật trọng điểm của buổi họp báo, dù sao thì Trường Thịnh cũng là một trong số các đối tác.

Ban đầu, tổng giám đốc giới thiệu qua một lượt các nội dung trong buổi họp báo. Việc hợp tác giữa ba công ty Lục Môn, Hoa Lực và Trường Thịnh là kế hoạch quan trọng hàng đầu, mà lý do để tổ chức ra buổi họp báo này, anh ta cũng không né tránh.

Người phát biểu đại diện cho thái độ của Lục Môn, chí ít màn dạo đầu có thành ý này vẫn khiến các phóng viên hài lòng.

Chặn trước nội dung về dự án hợp tác chính là chuyện nhà máy bốn năm trước. Khi đi vào vấn đề này, đổng sự Từ thay mặt Lục Đông Thâm bày tỏ rõ ràng thái độ trước.

"Liên quan tới chuyện này, Lục Môn chung quy sẽ phải đưa ra câu trả lời, dù lời hứa bốn tháng trước có phải trò trẻ con hay không, bốn tháng sau, thái độ mà người phụ trách tập đoàn thể hiện mới có thể được coi là tiếng nói thực sự của Lục Môn."

Tất cả các ống kính đều chĩa về phía đổng sự Từ.

Người phát biểu đứng ngượng ngập một bên. Việc đổng sự Từ bất ngờ lên tiếng không nằm trong kế hoạch. Anh ta vô thức đánh mắt nhìn Lục Đông Thâm, nhưng anh vẫn rất bình thản, mặt không hề biến sắc vì màn đột ngột này.

Vậy là... cho phép đổng sự Từ tiếp tục?

Nhưng có cho phép hay không thì ông ta vẫn cứ tiếp tục, vẫn nói bằng giọng nghe có vẻ chân thành: "Với tư cách là nguyên lão của tập đoàn, tôi rất vui khi được nhìn thấy con đường của tập đoàn mỗi ngày một rộng mở, nhưng đồng thời cũng rất đau lòng cho sự cố bốn năm trước. Hôm nay, tổng giám đốc Lục, với tư cách là thuyền trưởng mới của con tàu Lục Môn, cậu ấy có quyền đại diện cho tập đoàn bày tỏ quan điểm. Vì vậy, cậu ấy cũng sẽ đại diện cho Lục Môn, trịnh trọng xin lỗi mọi người."

Mọi người bàng hoàng.

Ngay cả Thai Nghiệp Phàm cũng sững sờ.

Trần Du kéo vạt áo anh ấy, khẽ hỏi: "Xin lỗi ư? Lục Đông Thâm vừa lên nhậm chức đã xin lỗi?"

Thai Nghiệp Phàm tỏ thái độ không rõ.

Dương Viễn ngồi đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn mồm, thật ra sắp tức đến bùng nổ.

Chiếc micro trước mặt Lục Đông Thâm được bật sẵn. Đổng sự Từ nói xong câu này, sự chú ý của các phóng viên liền dồn cả vào anh. Con trưởng Lục Môn đích thân ra mặt xin lỗi, xem ra chắc chắn phải có lời giải thích cho chuyện năm xưa. Lúc trước Lục Chấn Danh từng xin lỗi, nhưng Lục Đông Thâm thì né tránh không nhắc. Bây giờ xin lỗi, chỉ có thể chứng tỏ trách nhiệm quả thật thuộc về anh.

Biểu cảm của Lục Đông Thâm từ đầu tới cuối vẫn rất nhạt nhòa. Anh nhìn lướt qua những người ngồi dưới, lát sau, cơ thể hơi đổ về phía trước, hướng về phía micro.

Mọi người đều nghĩ anh sẽ nói câu xin lỗi, ai ngờ anh lại lên tiếng nói rằng: "Xin lỗi ư? Tôi chưa bao giờ thông báo rằng sẽ công khai xin lỗi trong buổi họp báo hôm nay.

Tất cả sững người.

Dương Viễn kinh ngạc đầu tiên, sau đó thì mừng rơn.

Đổng sự Từ sốt sắng, nhưng vì đang ở trước mặt đông người nên ông ta không thể nổi nóng, miệng cười nhưng bụng không cười, nhìn Lục Đông Thâm: "Tổng giám đốc Lục, buổi họp báo hôm nay là để giải quyết chuyện bốn năm trước. Cậu là người phụ trách tập đoàn thì phải gánh chịu trách nhiệm của mình, lẽ nào còn muốn đợi Lục phu nhân? Bốn tháng không tìm thấy người rồi, e rằng..."

"E rằng đã chết phải không, ý ông muốn nói câu này?" Một giọng nói vang lên từ một quãng xa, mát rượi như dòng suối nơi khe núi, cũng lạnh lẽo như ánh trăng nhuốm sương thu: "Ai lại nói lời thất đức này vậy? Không sợ tổn thọ sao?"

Mọi người thảng thốt, lần lượt quay đầu, sau khi nhìn kỹ người xuất hiện thì tưởng ngất.

Cánh cửa phòng hội trường rộng mở.

Tưởng Ly đứng ngay cửa ra vào, bên ngoài là hành lang dài dằng dặc, trên hành lang anh sáng rực rỡ, tất cả đều hất lên chiếc áo dài trắng thắt eo của cô, giống như tập trung tất cả mọi nguồn sáng, cực kỳ chói lòa, lại mềm mại như ngọc, khiến người ta không thể rời mắt.

Cô xuất hiện bất ngờ và xinh đẹp, gương mặt còn rất oai phong.

Theo sau cô đều là các phóng viên đứng ngoài, mọi người đang rất nóng lòng.

Đổng sự Từ choáng váng tới mức đứng bật dậy khỏi ghế.

Tưởng Ly mặc kệ biểu cảm của ông ta, nhìn lướt qua một lượt ống kính rồi hướng thẳng về phía Lục Đông Thâm, cười khẽ: "Đông Thâm, anh làm vậy là không đúng rồi. Mọi người đều là phóng viên, ai lại phân chia cấp bậc chứ?" Cô hơi nghiêng mặt ra hiệu với mọi người: "Đã tới rồi thì để mọi người vào cả đi."

Các phóng viên bên ngoài reo hò.

Lục Đông Thâm ngồi ở trên nhìn thấy cảnh tượng này không hề ngạc nhiên, nhưng cũng không còn bình thản như lúc trước. Khóe môi của anh hơi rướn lên, chất chứa biết bao nhiêu cưng chiều và ấm áp. Chỉ có điều, khi nhìn xuống đầu ngón tay của Tưởng Ly, đôi mày anh vẫn khẽ chau lại, ánh mắt có chút xót xa...

~Hết chương 656~