Người Tình Trí Mạng

Chương 607: Khí thế bừng bừng




Đây là điều mọi người hoàn toàn không ngờ đến.

Nhà máy sinh học của Lục Môn xảy ra sự cố nghiêm trọng, bốn năm sau mãi vẫn không thấy phương án giải quyết. Việc này giống như một vết thương khó lành của Lục Môn, thậm chí có thể trở thành một cái tật về sau, lớp vảy lúc nào cũng có thể bị bong ra, một khi bong ra máu sẽ lại chảy đầm đìa.

Với tư cách là Chủ tịch mới của tập đoàn, Lục Đông Thâm chắc chắn phải có một lời trình bày, thế nên mọi người dồn hết sự tập trung lên anh. Ai ngờ câu này lại từ miệng Tưởng Ly mà ra. Điều càng khiến mọi người sửng sốt hơn là cô đưa ra một thời hạn, bốn tháng.

Cũng có nghĩa là, bốn tháng sau, Lục Môn sẽ có một lời tổng kết cho sự cố bốn năm trước, cũng sẽ có phương án giải quyết cho dự án năm đó. Nhưng nếu bốn tháng sau mọi chuyện vẫn như bây giờ thì danh tiếng của Lục Đông Thâm sẽ bị liên lụy.

Vì chuyện này, có người đưa ra ý kiến phản bác: “Thời hạn này đã được Lục Môn bàn bạc thống nhất rồi sao? Vì sao lại để Lục phu nhân là người tuyên bố chứ?”

Tưởng Ly mỉm cười nhìn vào ống kính, chậm rãi “tiếp chiêu”: “Đây đương nhiên là kết quả sau khi Lục Môn đã bàn bạc và đi tới thống nhất. Còn về việc vì sao lại do tôi tuyên bố thì tôi là nhà tạo hương của tập đoàn. Dự án công nghệ sinh học có liên quan tới việc điều chế mùi hương cũng nằm trong phạm vi công việc của tôi. Thế nên, tôi là người có tư cách tuyên bố chuyện này nhất.”

***

Trong vườn hoa lúc hoàng hôn, màu sắc trở nên dịu dàng, những bông hoa rực rỡ hơn nữa cũng trở nên e ấp dưới ráng chiều.

Tưởng Ly cảm thấy, từ sau khi quen biết Lục Đông Thâm, hoàng hôn bỗng trở thành thời khắc được yêu quý. Vì hoàng hôn xuống là bóng tối kéo tới, sau một ngày bận rộn anh sẽ xuất hiện trước mặt cô, ôm lấy cô, cùng cô ăn cơm, trò chuyện. Những niềm hạnh phúc nhỏ bé trong cuộc sống cũng sẽ theo màu hoàng hôn lụi tàn mà xuất hiện.

Chứ không như trước kia, cô luôn ghét khoảnh khắc này, mỗi lần nhìn thấy bóng chiều tà phía đường chân trời, sự cô đơn nơi đáy lòng lại như một bộ nanh vuốt cào cấu khắp nơi.

Khi Lục Đông Thâm về tới nhà, trời đã tối hẳn. Tia sáng cuối cùng phía chân trời cũng đã bị xé rách không còn một mẩu. Tưởng Ly không ở trong nhà, không cần nghĩ cũng biết cô đang “giao lưu” với hoa cỏ.

Sau khi thay xong bộ đồ ở nhà đi xuống, quản gia nói với anh: “Tối nay phu nhân làm cả một bàn đầy thức ăn ngon, nói cậu sẽ về sớm, còn nấu cả một ấm trà thanh mát nữa. Không biết phu nhân pha trà kiểu gì mà lúc nấu mùi trà thơm bay khắp phòng.”

Trong lúc đó, đã có một tách trà thơm được bưng lên.

Lục Đông Thâm đón lấy, nhấp một ngụm, mùi thơm lan ra khắp khoang miệng. Rồi anh lại cảm thấy có một mùi hương nhàn nhạt, ấm áp ập vào mũi, lan ra đầu lưỡi, trượt xuống cổ họng, trái tim cũng dần dần thoải mái hơn.

Anh khó xử cười cười, trả lại tách trà cho quản gia. Không hổ danh là Hạ Trú, làm vậy coi như bắt chết mọi suy nghĩ trong anh rồi.

Tưởng Ly không ở giữa vườn

Cô đang ngồi trong phòng kính.

Trong phòng kính cũng có một số loại hoa cỏ, cao thấp đủ chủng loại, đa phần Lục Đông Thâm đều không gọi được thành tên, chỉ biết đều là những mầm giống cô mới nhận về, sau khi mầm mọc ổn định, cô sẽ di chuyển chúng ra vườn hoa.

Cánh cửa phòng kính mở hé, thông thẳng ra vườn hoa. Dọc con đường đá cuội chính là cây ngọc lan được chuyển từ Thương Lăng tới. Có lẽ trời sinh cô ra đã là một thiên tài chăm sóc cây cỏ. Cây ngọc lan phát triển rất tốt, những nụ hoa như đầu bút chì, trắng trẻo mềm mại.

Trên khung cửa treo một chiếc túi thơm bảy màu, được khâu từ bảy loại màu khác nhau. Lục Đông Thâm không quen với món đồ này, nó dùng để đuổi muỗi và côn trùng thế nên phòng kính mới dám mở rộng cửa mà không sợ hãi gì.

Tưởng Ly đang ngồi làm đèn lồng giữa bóng hoa.

Vuông thành sắc cạnh, không phải kiểu đèn tròn hay gặp ngoài chợ. Xung quanh cô còn để hai chiếc đèn lồng khác, có lẽ cũng đã được làm xong.

Lục Đông Thâm tiến tới, cầm một chiếc lên xem.

Khung đèn được làm từ gỗ bạch dương thượng đẳng, màu sắc chủ yếu của chụp đèn là màu xanh lục nhạt, lớp lưới rất mỏng, có thể nhìn thấy bên trong được để một khay nến. Đế đèn cũng được trang trí. Anh chạm tay vào lớp tua rua, mát lạnh. Bên trên tua rua là hình hoa bốn mặt, nếu nhìn kỹ thì chính là hình dáng điêu khắc của hoa ngọc lan.

“Đèn này tên là bích sa. Sắp Trung thu rồi, em làm mấy cái treo trong vườn hoa, tới lúc đó ngồi dưới đèn lồng uống một vò rượu, quá thoải mái.” Tưởng Ly vừa nói vừa xông khung đèn. Bên cạnh cô xếp đống các nguyên liệu của đèn lồng, được phân loại đặt trong chiếc gùi trúc. “Người xưa thích dùng lụa mỏng làm đèn lồng. Em thay đổi một chút, lấy thực vật nhuộm màu, làm đèn bích sa, đẹp không?”

Lục Đông Thâm đặt cây đèn lồng trong tay xuống, kéo ghế ngồi bên cạnh cô, khẽ thở dài. Tưởng Ly không quay đầu nhìn anh, cô kéo căng lớp vải mỏng, nói: “Tới lúc đó thắp cả nến thơm sẽ càng đẹp. Ánh nến và lớp vải bích sa tôn nhau lên, giống như đựng mặt trăng vào trong vậy. Nến thơm do chính tay em làm, thêm vào mười loại hương hoa. Em đặt tên là nến Thập hương, sao hả?”

Lục Đông Thâm kéo tay cô qua: “Tạm nghỉ đi.”

Tưởng Ly đặt dụng cụ xuống, tiện thể quay mặt qua, đối diện với Lục Đông Thâm. Lục Đông Thâm bao bọc hai bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, nhìn cô: “Chúng ta nói chuyện.”

Anh vốn định sau khi kết thúc buổi họp báo sẽ đưa cô về Lục Môn. Giải quyết xong mọi chuyện phiền phức thì cùng Nhiêu Tôn, Thai Nghiệp Phàm ăn một bữa tối, vừa hay Tưởng Ly có thể ngồi chung với Nguyễn Kỳ và Trần Du. Kết quả, xảy ra chuyện như thế trong buổi họp báo, hậu quả nghĩ cũng đủ biết.

Buổi họp báo được truyền hình trực tiếp, tuy chủ đề chưa bùng nổ quá nhanh, nhưng chí ít những đôi mắt của Hội đồng quản trị vẫn luôn dè chừng. Trở về công ty, anh không chỉ giải quyết mấy chuyện phiền phức lặt vặt mà là hàng loạt những câu hỏi của đám cổ đông. Bữa tối cũng không còn tâm trạng ăn nữa. Lúc gọi điện thoại tới, Nhiêu Tôn cũng vô tâm nói: “Lục Đông Thâm, chuyện anh mượn nhà họ Thai và AR ra lừa tôi, bữa rượu tối nay phải giải quyết. Uống rượu vang không được đâu. Tôi đã đặc biệt mua Mao Đài, uống bằng chai không chuốc say được anh, chúng ta uống bằng vại. Nói rồi đó, tới lúc đó đừng hòng nhờ vợ anh đỡ rượu hộ.”

Còn nghĩ tới chuyện uống rượu tối nay nữa chứ.

Lục Đông Thâm tức giận lần đầu tiên mất kiểm soát trong điện thoại: “Tai cậu bị điếc phải không? Trong buổi họp báo Tưởng Ly nói gì cậu không nghe thấy à?”

“Có nghe thấy hay không cũng là chuyện gia đình anh, tôi quản nhiều như vậy sao được. Anh không sợ bên ngoài đồn tôi chưa dứt tình với vợ anh à?”

Lục Đông Thâm chẳng buồn phí lời với anh ấy, thẳng thừng ngắt máy.

Cuối cùng, đến lượt wechat thông báo.

Anh cầm lên xem, vẫn là Nhiêu Tôn.

Anh ấy gửi một tin nhắn thoại, giọng uể oải, chỉ cần nghe cũng mường tượng ra được vẻ đắc ý ngạo mạn của anh ấy lúc gửi tin.

Anh ấy à, cứ bình tĩnh. Hạ Hạ bày ra chiêu này là ép anh buộc anh không muốn đồng ý cũng phải đồng ý. Cô ấy đấu trí thì anh đấu dũng. Làm đàn ông mà không giữ được vợ mình ở nhà à? Còn về lời hứa bốn tháng sau, dựa vào bộ não thông minh của anh chắc sẽ nghĩ ra đối sách chứ hả?

Nói thì dễ.

Dọc đường khi Lục Đông Thâm về nhà sớm hơn mọi khi, anh cứ nghĩ mãi tới lời của Nhiêu Tôn. Nhốt Tưởng Ly ở nhà sao? Mấy tháng tới không cho cô lộ mặt? Không cho cô lộ mặt là chuyện không thể. Cô là dâu trưởng Lục Môn, một khi công khai trong buổi họp báo, giá trị của cô tăng vọt. Cô không muốn gặp người ta nhưng không biết có bao nhiêu người muốn gặp cô.

Nhưng mà…

Có lẽ cách của Nhiêu Tôn là cách tốt nhất, dứt khoát nhanh gọn, tránh để hậu họa về sau.

Thế nên, sau khi bước vào nhà, Lục Đông Thâm mới định dùng cách của Nhiêu Tôn. Cùng lắm cô đi đâu, anh cũng phái vệ sỹ đi theo.

Vậy mà, cô lại nấu cơm, lại nấu trà, hoàn toàn tính toán được trước anh sẽ về sớm, hơn nữa… khí thế bừng bừng.