Người Tình Trí Mạng

Chương 46: Cô sà vào lòng người khác luôn thoải mái vậy sao?




Tưởng Ly, thì ra lúc sà vào lòng người khác, cô thoải mái đến vậy?

Ăn ngon lành một bữa thịt chuột xong, Tưởng Ly nấc đánh ực một cái no nê, sau đó bắt đầu dằn vặt chuyện bắt chuột xạ hương.

Lục Đông Thâm có lòng giúp đỡ nhưng bị Tưởng Ly từ chối, nguyên nhân là vì lời Lục Đông Thâm nói không thể khiến cô vui vẻ. Anh nói: Bây giờ cô không được coi là người khỏe mạnh vững vàng, cô cứ bày cách bắt chuột cho tôi đi, tôi giúp cô.

Con ngươi Tưởng Ly gần như sắp trợn ngược lên. Cô quát ầm ĩ anh một trận: Anh giỏi ghê, giỏi quá cơ!

Thế là, cô đích thân lâm trận.

Anh được thể nhàn rỗi, trước tiên là đi kiểm tra một lượt hệ số nguy hiểm của khu vực xung quanh, sau đó lại lượn lờ ra trước mặt cô, thấy cô đang nghiêm túc ngồi chờ ở đó, anh thật sự không nhịn được, phải lên tiếng nhắc nhở một câu: “Bắt con chuột thôi mà, cô có cần phải ngụy trang bản thân thành một cô gái bộ lạc nguyên thủy vậy không?”.

“Anh thì hiểu cái gì?” Tưởng Ly oán lại một câu: “Thứ tôi đội trên đầu và đất dính trên mặt tôi đều có mùi của chuột xạ hương, như vậy mới có thể hấp dẫn được bọn chúng về hang”.

Lục Đông Thâm thấy cô có phần sốt ruột, cố nhịn cười, không tiếp tục đả kích cô nữa.

Sự thật chứng minh cách làm của Tưởng Ly là chuyên nghiệp.

Khi trăng đã lên cao, có những tiếng sột soạt lọt vào tai, giống như tiếng chạy loạn của đám động vật nhỏ, lại giống như tiếng gặm thức ăn của loài vật nào đó.

Tưởng Ly ở yên vị trí không động đậy, nhìn chằm chằm vào hang chuột đã được bố trí ổn thỏa.

Lục Đông Thâm dựa bên ngoài lều, khoanh hai tay trước ngực, nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi, chỉ cần nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào là lại mở mắt ra xem xét tình hình. Mỗi lần nhìn thấy Tưởng Ly vẫn đang ở gần đó, anh lại nhắm mắt vào.

Bỗng nhiên, Tưởng Ly vùng dậy.

Lục Đông Thâm cũng nghe thấy tiếng động, bèn mở ngay mắt ra, khẩn trương ngồi dậy, lao về phía Tưởng Ly.

Khi anh nhìn thấy cô thì Tưởng Ly đã luồn đi xa, thân hình vô cùng nhanh nhẹn, không thua kém gì một con thỏ, khiến Lục Đông Thâm chợt nhớ tới hai con thỏ mình bắt về trước đó.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, trong lòng anh bỗng dâng lên một tia khác thường.

Anh cười thầm, Tưởng Ly này liệu có thể là một con thỏ ôn hòa ngoan ngoãn sao?

Dưới ánh trăng, bóng cỏ lay động, là con chuột xạ hương đó đang tháo chạy.

Tưởng Ly ở phía sau liên tục đuổi riết, cuối cùng mệt tưởng như đứt hơi. Tới khi Lục Đông Thâm đuổi đến nơi, thấy cô đang ngồi bệt xuống cỏ, khuôn mặt như chất chứa thâm thù đại hận gì đó.

“Chuột đâu?” Lục Đông Thâm đứng trước mặt cô, ra chiều nhàn tản.

Tưởng Ly đưa tay lên ra sức vuốt mặt: “Thành tinh rồi”.

Lục Đông Thâm nhướng mày.

Tưởng Ly không nói thêm gì nữa. Cô đứng lên, đang định quay về thì cánh tay bị Lục Đông Thâm giữ chặt lại. Cô quay đầu nhìn anh, bực bội nói: “Anh yên tâm, đêm nay tôi nhất định sẽ bắt được nó”.

Lục Đông Thâm bỏ ngoài tai câu nói của cô: “Vết thương trên vai cô sao rồi?”.

Tưởng Ly khựng lại, rút cánh tay ra khỏi tay anh, nói một câu: “Không chết được”.

Chưa chết thì vẫn phải tiếp tục bắt chuột, nếu không sẽ không thể chứng minh được việc hôn mê của Thai Quốc Cường không liên quan tới Đàm Diệu Minh. Đây là ý nguyện ban đầu của cô khi tới Kỳ Thần, thế nên, cô không được phép quên.

Lục Đông Thâm nhìn bóng cô dưới trăng, như cười thầm, lại như khó xử.

Một loài động vật có thành tinh đi nữa cũng không chống cự được với những cái bẫy trùng trùng điệp điệp. Nhớ lại lúc trước Tưởng Ly đã làm không ít sọt, mục đích chính là để giăng lưới toàn diện, không thể đặt toàn bộ kỳ vọng vào một hang chuột lớn nhất được.

Cô cầm một chiếc nồi nhỏ và một cái muôi, đứng ngay trước hang mà gõ. Lục Đông Thâm ngồi cách đống lửa vài mét, nhìn Tưởng Ly bắt chuột, nhất thời cũng không còn cảm thấy thời gian trong núi rừng đằng đẵng nữa, cảm thấy cũng rất thú vị.

Chẳng biết đã qua bao lâu, anh bỗng nghe thấy Tưởng Ly reo hò một tiếng.

Anh ngước mắt nhìn qua.

Thế là, cảnh tượng này đã đập vào mắt.

Dưới bầu trời đen ngòm, chỉ có một vầng trăng khuyết đung đưa trên cao, ánh sao cũng được gột rửa sạch sẽ. Dưới trời sao, Tưởng Ly đứng đó, một tay chống nạnh, một tay giơ cao chiếc sọt nhỏ, trong đó đang có một con chuột xạ hương nhảy loạn xạ. Cô nhìn nó chằm chằm, cười rất hiếu thắng. Có lẽ con chuột đã bị tiếng cười ghê rợn của cô kích động, lại càng hoảng sợ ngàn lần.

Cô đã bắt được thật.

Lục Đông Thâm nhìn Tưởng Ly dưới trời đêm, nơi lồng ngực chẳng hiểu sao lại dấy lên một nỗi đau đớn, ngứa ngáy.

Đã bao lâu rồi không được như vậy?

Trong núi tuy nguy hiểm, nhưng xa cách trần thế. Đã nhiều năm lăn lộn đấu trí trên thương trường rồi, đến nơi nguy hiểm này anh mới nhận ra cho dù nơi đây có hiểm nguy thì cũng không thể so bằng nhân tính dưới sự cấu xé lợi ích.

Anh bắt đầu tham lam, nhung nhớ khoảnh khắc này.

Được tùy ý, muốn làm gì thì làm.

Còn Tưởng Ly, cô gái có vẻ rất phóng khoáng này, cho dù biết người cô có vô vàn bí mật nhưng anh cũng cảm thấy cô đang sống một cuộc sống đúng như anh mong muốn.

“Lục gian thương!” Tưởng Ly hét gọi anh từ xa.

Lục Đông Thâm khẽ nhíu mày, danh xưng này quả thực khiến anh đau đầu.

Cô giơ chiếc sọt trong tay lên, khuơ khuơ trước mặt anh, nụ cười càng thêm phần đắc ý. Khi nụ cười tràn vào ánh mắt, đôi mắt vốn rất khí khái, tuấn tú trông lại càng rực rỡ huy hoàng. Cho dù nhìn từ góc độ của Lục Đông Thâm, trông nó vừa tà khí lại vừa mê hoặc.

“Chuột vương đấy! Tôi bắt được chuột vương đấy!” Cô phấn khích.

Lục Đông Thâm giơ ngón cái lên trước mặt cô.

Tưởng Ly ở bên kia có cảm giác đã đời như cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến chuyện suốt cả dọc đường cô trải bao nguy hiểm chỉ vì con chuột này, lại còn bị khí thế của Lục Đông Thâm chèn ép tới tận bây giờ. Nay, chuột đã ở trong tay, cô chính là người chiến thắng, có thể nở mày nở mặt rồi.

Có điều, Tưởng Ly mải vui quá độ, quên mất rằng các loài động vật trên núi Kỳ Thần đều có một tinh thần lạc quan trên mức bình thường vì cậy đang ở trong địa bàn của mình. Con chuột xạ hương đó bất ngờ tung đòn phản kích ngay trong sọt, liều chết xông lên. Sức mạnh ấy tới vừa đột ngột vừa mạnh mẽ, Tưởng Ly lại đang trong phút lơ là, chiếc sọt ngay lập tức giãy giụa trong tay cô.

“Ấy!”

Tưởng Ly sửng sốt, giương mắt nhìn con chuột kia mang theo cả sọt chạy về trước, chạy rất nhanh. Sau bảy tám lần va đụng, cuối cùng nó cũng thoát ra được khỏi sọt. Lần này nó càng phi như bay. Nhưng có lẽ vì biết đằng sau có người đuổi gấp gáp, nó hoảng loạn đâm quàng đâm xiên, lại đâm đầu về phía đống lửa.

Biến cố ấy Lục Đông Thâm nhìn thấy rất rõ ràng. Anh đang định đứng lên giúp sức thì thấy có thứ gì xám ngoét lao về phía mình, định thần nhìn lại thì chính là con chuột kia. Ngay sau đó, anh nghe được tiếng gào thét của Tưởng Ly: “Lục gian thương!”.

Anh ngẩng lên nhìn.

Tưởng Ly đang đứng cách anh khoảng bốn, năm mét, rồi bày ra tư thế “Hãy thật bình tĩnh” với anh. Cô nói: “Anh đừng động đậy, tuyệt đối đừng động đậy”.

Lục Đông Thâm đánh mắt liếc nhìn, liếc ngay thấy con chuột xám bên cạnh mình. Gan của loài chuột xạ hương này không hề nhỏ, nó cứ chạy bừa xung quanh anh. Nhưng chớp mắt nghĩ lại anh thấy cũng đồng cảm với con chuột này, hang chuột có thể quay về đã bị Tưởng Ly bịt chặt. Bây giờ việc nó có thể làm chỉ là xem xét tình hình, hoặc, nó đã bị mùi thịt hấp dẫn chăng? Tóm lại, nó cứ ở bên cạnh anh.

Phản ứng đầu tiên của Lục Đông Thâm là khẩn trương bắt lấy nó. Nhưng nhìn dáng vẻ của Tưởng Ly như thể chỉ cần anh nhúc nhích một cái là cô sẽ ngọc nát đá tan với anh. Nghĩ lại, anh cũng chưa từng bắt loài chuột xạ hương này, lỡ như anh vồ hụt thì với tính cách của Tưởng Ly, nhất định sẽ liều mạng với anh.

Tưởng Ly rón rén đi về phía này.

Con chuột đó đứng vững hai chân xuống đất, hai chân trước đặt lên ngực, nhìn trái ngó phải. Sau khi nhìn thấy Tưởng Ly đang đi về phía này, nó không nhúc nhích nữa mà đứng im nhìn cô chằm chằm, toàn thân cảnh giác.

“Mày ngoan nha, đừng động đậy.” Tưởng Ly dỗ dành.

“Cô nói câu ấy với ai vậy?” Lục Đông Thâm buồn cười nhìn cô.

Tưởng Ly hoảng hốt giơ ngón trỏ đặt lên miệng, tỏ ý bảo anh thật trật tự. Lục Đông Thâm đành nín cười, mặc kệ cho cô lần mò tới trước như một tên ăn trộm vậy.

Con chuột kia quả thật nhắm vào thịt mà tới, vẫn còn một ít thịt thỏ sót lại đang đặt cạnh đống gỗ tùng hương. Nó xông tới hít hít ngửi ngửi, thế là lúc này, nó gần như chỉ cách anh đúng một cánh tay.

Lục Đông Thâm đánh mắt nhìn Tưởng Ly. Cô áng chừng khoảng cách xa gần rồi ra ám hiệu với anh. Lục Đông Thâm cũng đã hiểu ám hiệu ấy, ý của cô là hai người sẽ chung sức hợp tác, trung ứng ngoại hợp.

Con chuột xạ hương đã nhắm vào miếng thịt thỏ.

Không hổ danh là chuột vương, nó có một thân hình tròn vo, to đùng. Chuột xạ hương bình thường chỉ dài hơn 30cm. Còn con chuột này phải dài tới 50cm, riêng cái đuôi đã bằng đúng một con chuột xạ hương bình thường rồi. Cổ ngắn đầu lệch, đôi mắt tròn vo đảo liên hồi, toàn thân một màu nâu đen, giống hệt như đã thành tinh vậy.

Cẳng sau khá dài, ngón chân rộng, có màng, chân trước ngắn, ôm chặt lấy miếng thịt thỏ y như tay người vậy. Nó ăn cứ gọi là say mê, khiến Tưởng Ly nhất thời nảy sinh nghi hoặc. Người ta nói chuột xạ hương thường ngày thích ăn cá nhỏ tôm nhỏ, hoặc cùng lắm là một số loại cỏ nước nào đó. Sao nó lại có hứng thú với cả đồ ăn mặn thế này?

Cuối cùng cô đưa ra kết luận, chuột vương chính là chuột vương, khẩu vị cũng khác chuột thường.

Dù thế nào, nó cứ đứng yên gặm nhấm như vậy là chuyện tốt, tiện cho Tưởng Ly tiến hành hành động tiếp theo.

Tiến sát lại gần là không thể nữa, con này cực kỳ giảo hoạt.

Tưởng Ly giơ tay về phía Lục Đông Thâm, bắt đầu đếm ngược, 3, 2, 1!

Sau khi chữ số cuối cùng rơi xuống, Tưởng Ly khẩn cấp lao tới trước. Đồng thời lúc này, Lục Đông Thâm cũng xoay người giơ tay bắt. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh. Chỉ nghe thấy con chuột kia kêu lên một tiếng, rồi đột ngột bật lên. Lục Đông Thâm chỉ kịp nhìn thấy có một đống gì nhảy vọt tới. Mượn ánh sáng của đống lửa, anh liếc thấy bóng của Tưởng Ly đang lao đến.

Tay anh còn chưa chạm được vào con chuột đó, một giây sau cả người đã bị Tưởng Ly đẩy ngã xuống đất.

Cô đè hoàn toàn lên người anh.

Ánh trăng thanh lạnh.

Có chút ánh sáng hắt vào trong đôi mắt Lục Đông Thâm. Tưởng Ly gần như áp sát mặt cô vào mặt anh. Khoảng cách gần đến mức này trước đây là chưa hề có, gần đến mức có thể nhìn rõ mắt anh, đen tuyền như một mặt biển sâu. Chỉ vì sự việc xảy ra quá đột ngột, trông anh có chút bàng hoàng, đôi mày rậm, sống mũi cao, khuôn mặt tuấn tú khiến người ta vừa nhìn đã yêu quý.

Cô bám hai tay vào bả vai anh, bấy giờ mới phát hiện ra vai anh còn rộng lớn hơn cả tưởng tượng, bên dưới là lồng ngực của anh với những múi cơ bắp rắn chắc.

Nhìn mãi nhìn mãi, Tưởng Ly chợt nhớ tới cô gái Thai Tử Tân đó, còn cả cô gái tên Trần Du kia. Người đàn ông sở hữu một diện mạo ưa nhìn, chẳng trách mấy cô gái đó đều phát cuồng vì anh.

Lục Đông Thâm nằm dưới đã bình thường trở lại. Anh nhìn cô, bờ môi mỏng ngậm cười: “Tưởng Ly, thì ra lúc sà vào lòng người khác, cô thoải mái đến vậy?”.

Một câu nói khiến Tưởng Ly ý thức ngay được tư thế mờ ám của họ. Cô nhíu mày: “Tôi sà vào lòng anh ấy hả? Đừng có nằm mơ!” Dứt lời, một tay cô sờ soạng trên người anh: “Chuột đâu, chuột đâu?”.

Ban nãy Lục Đông Thâm chẳng qua chỉ chọc cô, nghĩ tới chuyện cô gấp gáp muốn bắt chuột nên cũng đành thôi. Nhưng cô gái đang ngồi trong lòng, chưa nói đến việc cô đẹp, dáng người chuẩn chỉnh, nhất là vòng một lại như sâu hun hút. Cô cứ ngọ ngoạy như vậy, nếu nói cơ thể không khác lạ thì chính là nói bậy.

Cổ họng anh thắt lại, ngay sau đó anh giơ tay giữ chặt tay cô lại, đồng thời đặt lên eo cô, nói một câu: “Đừng động đậy”.