Người Tình Trí Mạng

Chương 403: Một lá thư tay




Dương Viễn phải lao động khổ sai.

Khổ không nằm ở việc cứ hai ngày một lần phải leo lên núi Thiên Chu. Đối với anh mà nói, lên núi chạy bộ là hoạt động rèn luyện sức khỏe anh bắt buộc phải làm, mấy chuyện này chỉ là chuyện vặt.

Mà hà khắc ở chỗ, nước khe núi không thể nhiễm một chút bụi bẩn nào.

Thế là ý gì?

Tưởng Tiểu Thiên rất tốt bụng phổ cập cho anh: Không được lái xe đi, bởi vì dù thùng được bảo quản tốt đến đâu cũng dính mùi xăng dầu, mũi của Tưởng cô nương rất thính, đâu phải anh không biết.

Không lái xe làm sao đi tới chân núi Thiên Chu?

Có xe ngựa.

Mỗi ngày cứ vào giờ cố định đều có những dược nông* bắt vội xe ngựa lên núi hái thuốc, ở ngay lối vào rừng trúc, ngày nào anh cũng phải đi cùng dược nông.

*Dược nông: Người nông dân chuyên trồng cây thuốc hoặc thu thập cây thuốc.

Việc này cũng chẳng có gì.

Hai chiếc thùng trúc to tướng, một trước một sau treo trên cây đòn gánh bằng trúc. Phải gánh thùng rỗng lên núi, sau đó lại gánh thùng nặng trĩu xuống núi. Tới cửa rừng trúc lại còn phải gánh một mảnh về căn nhà trúc này.

Hai thùng nước thì được bao nhiêu? Sau một hai lần xuống núi, Dương Viễn phát hiện hoàn toàn không đủ cho Tưởng Ly dùng. Mỗi ngày một chuyến vào núi vốn dĩ là không đủ. Về sau Dương Viễn đành đổi thành một ngày đi nhiều lần, cho dược nông một khoản tiền, thuê xe ngựa làm phương tiện, gánh cho đến khi thùng to đầy nước.

Sau đó, Tưởng Ly nhìn thấy anh mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bèn hỏi với vẻ khó hiểu: Nếu đã có xe ngựa, vì sao không dứt khoát mang nhiều thùng trúc lên núi một lần? Hà tất mỗi lần chỉ gánh hai thùng đi đi về về hành hạ bản thân?

Dương Viễn lúc đó đã hỗn loạn, hỏi cô: Có rất nhiều thùng trúc?

Tưởng Ly có lòng trả lời: Cần bao nhiêu có bấy nhiêu.

Dương Viễn suýt chút nữa tức hộc máu.

Nếu không phải vì Lục Đông Thâm, anh nhất định sẽ quăng thùng trúc xuống đất nói: Ông đây không làm nữa! Nha đầu chết tiệt này chắc chắn cố tình hành hạ anh, có lòng tốt như vậy vì sao không sớm mang hết thùng trúc ra chứ?

Hơn nữa, trong vườn có một giếng nước, một kín một hở toàn là nước suối khe núi, sao cứ nhất quyết phải lên núi Thiên Chu gánh nước?

Nhưng Tưởng Ly nhà người ta đã đưa ra một lý do nghe vừa quái đản vừa già mồm: Nước suối trên núi Thiên Chu không ô nhiễm.

Ý rằng nước dưới giếng đều đã bị ô nhiễm hết rồi chắc?

Dương Viễn không nhịn nổi nữa, hỏi Tưởng Ly: Có phải cô cố tình gây khó dễ cho tôi không?

Tưởng Ly trả lời như phát rồ: Đúng vậy.

Dương Viễn suýt nữa tắt thở mà chết, cũng chẳng hiểu mình đắc tội cô ở chỗ nào. Tưởng Ly thì nói một câu đầy ý tứ: Anh tự mình nghĩ đi, xem còn chuyện gì cứ úp úp mở mở không nói.

Dương Viễn thật lòng không biết mình còn gì chưa nói với cô, cũng không thể trình bày hết lịch sử tình trường của mình ra với cô chứ?

Đương nhiên, lên núi gánh nước là thứ yếu, anh coi như rèn luyện sức khỏe. Vấn đề là, anh không hề cảm thấy Tưởng Ly có ý định chữa bệnh cho Lục Đông Thâm.

Hai ngày đầu, cô chỉ bảo Tưởng Tiểu Thiên nấu một ít thuốc nam, không thể miêu tả được là mùi gì, tóm lại không dễ ngửi. Dương Viễn nhịn không hỏi.

Mấy ngày tiếp theo, Tưởng Ly chỉ cho Lục Đông Thâm uống thuốc nam, không thấy cô dùng cách thức khác để chữa trị cho Lục Đông Thâm. Dương Viễn không nhịn được, cuối cùng cũng phải hỏi.

Lúc đó, Tưởng Ly đang ngồi trên bậc thềm đá vũ hoa trong vườn đọc thư. Ngay bên cạnh, Tưởng Tiểu Thiên đang lắc lắc mông ngồi quạt phành phạch nấu thuốc, vẫn dùng cách nguyên sơ nhất.

Cũng không biết trong thư viết gì, tóm lại, sắc mặt Tưởng Ly có phần nặng nề.

Thời buổi này rồi mà vẫn có người viết thư, cũng thật là kỳ lạ.

Dương Viễn bước lên, lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi đối diện Tưởng Ly, hắng giọng: "Mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ tỉ mỉ rồi, cuối cùng cũng nghĩ ra một chuyện còn chưa nói với cô. Nhưng cũng không thể coi là "chuyện", chính là trước khi xảy ra chuyện, Lục Đông Thâm có vô tình nói một câu."

Tầm mắt của Tưởng Ly từ đầu tới cuối chỉ dán vào bức thư, cô hỏi hờ hững: "Câu gì?"

"Có lẽ vấn đề của nhà máy nằm tại nhà máy."

Ban đầu Tưởng Ly không có phản ứng gì, rất lâu sau có mới tỉnh ra, ngẩng đầu nhìn Dương Viễn "hả" một tiếng, rồi lặp lại câu nói: "Có lẽ vấn đề của nhà máy nằm tại nhà máy?"

"Ừm." Dương Viễn đáp.

Đây là lời Lục Đông Thâm nói ở Mỹ khi nhắc đến sự cố của nhà máy sinh học trước kia. Lúc ấy Lục Đông Thâm coi như đang tự nhủ một mình, giống như suy nghĩ lại giống như không chắc chắn lắm. Nhưng dù thế nào, câu nói ấy cũng giống như Lục Đông Thâm đã tìm ra một phương hướng nào đó.

Tưởng Ly cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Thế là ý gì?" Sao nghe cứ như một câu vè vậy.

Dương Viễn dĩ nhiên cũng không hiểu, hỏi cũng coi như phí công.

Kết quả, câu nói này xem ra không thể cung cấp manh mối cho Tưởng Ly. Tóm lại, nước suối của núi Thiên Chu, Dương Viễn vẫn phải vận chuyển như thường.

Nhưng Dương Viễn vẫn đấu tranh cho phương án trị liệu Lục Đông Thâm.

"Cứ uống thuốc mãi cũng không phải là cách đúng không?"

Tưởng Ly nhìn anh, hỏi vô cùng nghiêm túc: "Hay là để anh chữa?"

Dương Viễn sợ nhất là thái độ này của cô, giải thích: "Ý của tôi là, chứng bệnh khó nhằn này của Lục Đông Thâm nên dùng chút cách thức đặc biệt nào đó chứ? Giống như đám Răng trắng, chẳng phải có thể lợi dụng mùi hương làm chút gì đó sao?"

"Có câu khám bệnh kê đơn, trị liệu bằng mùi hương càng phải có tính mục đích. Bây giờ chưa tìm ra căn bệnh của anh ấy, không thể sử dụng mùi hương để làm gì."

Dương Viễn nghe có phần hoảng sợ: "Vậy bây giờ loại thuốc cậu ấy đang uống là gì vậy?" Nếu đã không tìm ra căn bệnh, thì uống bừa thuốc cũng càng không được đúng không...

Tưởng Ly nhẹ nhàng nói cho anh biết: Hoạt huyết bổ khí...

***

Tưởng Ly nhận được một bức thư.

Từ bên kia đại dương gửi tới.

Lúc đó khi nhân viên chuyển phát nhanh trao nó cho cô, một mùi thơm thanh thanh đã lọt vào mũi, cô lập tức hiểu ngay.

Nội dung trong thư rất ngắn, chỉ có một câu: Tôi biết công thức gốc của Phong thống tán, muốn có thì tới New York tìm tôi.

Không ký tên.

Nhưng Tưởng Ly biết người gửi lá thư này là ai.

Giấy viết thư chỉ là một tờ A4 bình thường, phong bì cũng là phong bì trắng thường. Thứ có thể khiến Tưởng Ly biết thân phận đối phương là mùi hương của giấy.

Nguyệt mỹ nhân.

Được tạo ra từ mùi hương của hoa vào bốn thời điểm: nở đêm, mưa hạ, sương thu, đông tuyết. Mùi hương duy trì rất lâu. Vừa làm được phấn thơm, lại có thể cung cấp nước thơm thuần túy, là tác phẩm của Quý Phi sau khi vào Hội văn thuật, được tặng riêng cho Tưởng Ly. Có câu "mỗi người một vị", Nguyệt mỹ nhân này chỉ có Quý Phi mới điều chế ra được. Tưởng Ly cũng từng thử, nhưng không thể nào bắt chước mùi hương, thứ almf ra thường trở thành một mùi khác.

Cô cất kỹ thư đi.

Ở trên giường, Lục Đông Thâm vẫn yên ắng như thế.

Đã lâu không gặp, cô còn cảm thấy lần cuối cùng được nghe giọng nói của anh đã lâu lắm rồi.

Duy chỉ có câu "Vì sao lại phản bội tôi?" là vẫn văng vẳng bên tai.

Về tình hình hiện nay của Quý Phi, cô đã nghe Dương Viễn nói.

Cả hai vị trí đều bị cách chức, cấm xuất cảnh.

Xem ra giờ ở Mỹ, cô ta phải sống rất thận trọng, nếu không một bức thư cũng chẳng cần cẩn thận đến thế.

Không thể gửi bưu điện, có lẽ sẽ bị truy ra tung tích;

Không thể viết bằng tay, có lẽ sợ bị nhận ra nét chữ.

Lại phải khiến Tưởng Ly tin tưởng bức thư này một trăm phần trăm là do cô ta gửi, thứ mùi Nguyệt mỹ nhân này chính là bằng chứng tốt nhất.

Công thức gốc của Phong thống tán?

Tưởng Ly ngồi bên giường, nhìn gương mặt Lục Đông Thâm rồi rơi vào trầm tư.

Phong thống tán chính là công thức ba năm trước Tả Thời coi như mạng sống. Cái tên thì được đặt khá tùy ý, bởi vì không tung ra thị trường tiến hành sản xuất với số lượng lớn, thế nên Tả Thời đã căn cứ vào điểm đặc biệt của nó để đặt đại một tên.

Nhưng chính công thức này đã khiến Vệ Bạc Tôn và Quý Phi khi ấy nảy sinh lòng tham muốn chiếm làm của riêng, thậm chí hại cô bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.

~Hết chương 403~