Người Tình Trí Mạng

Chương 279: Người đàn ông từng rất giản dị (2224 chữ)




Ngoài đêm Giao thừa ra thì tết Trung thu đoàn viên là ngày Tết được người Trung Quốc coi trọng nhất.

Từ sớm trước Trung thu, khách sạn Skyline đã tung ra các chương trình quảng bá cho bữa tiệc và lễ đêm Trung thu. Bữa tiệc đêm Trung thu chỉ tổ chức vào mười lăm và mười sáu tháng Tám tại nhà hàng cao cấp của khách sạn. Ngoài ra, Cục khí tượng còn thông báo, trung thu năm nay trăng sẽ tròn và đẹp hơn năm ngoái, thế nên có thể ngồi ngắm trăng trên cao là một chuyện vui.

Vị trí của khách sạn Skyline rất được ưu ái. Nhà hàng cao cấp bình thường phong cảnh như tranh, dùng làm nơi ngắm trăng lại càng thích hợp. Nhưng chỗ ngồi có hạn, hơn nữa nhân viên Skyline còn được ưu tiên, thế nên khi chương trình quảng bá vừa được tung ra, phía nhà hàng đã báo lên không nhận thêm bất kỳ trường hợp đặt bàn nào nữa, các bàn đều đã kín khách.

Giá trung bình cho một khách là 8888* tệ, công bố chưa đầy nửa ngày đã hết chỗ. Một là vì hiệu ứng ngày nghỉ lễ, hai là từ sức hấp dẫn của những món ăn ngon trong nhà hàng của khách sạn.

*Xấp xỉ 31 triệu VNĐ.

Tết Trung thu dĩ nhiên bánh trung thu là quan trọng nhất, từ việc lựa chọn nguyên liệu cho tới công nghệ làm bánh tới thiết kế túi bánh cũng đều được làm rất tỉ mỉ, vừa giữ được hương vị truyền thống cũng đồng thời tung ra mười loại vị mới, giá cả khác nhau, đẳng cấp khác nhau để làm quà tặng tri ân cho các khách hàng cũ trở lại và các khách hàng mới.

Họ cũng bán ra ngoài, nhưng vì số lượng có hạn, thế nên cũng cần đặt trước. Nửa tháng trước Trung thu, đơn đặt hàng đã lên tới một con số kinh người.

Buổi họp báo công bố dự án hợp tác với Hoa Lực phải tạm lùi vì vết thương của Nhiêu Tôn. Cuối cùng hai bên thương thuyết, ấn định ngày họp báo là một ngày trước Trung thu. Bên ngoài cho rằng, ngày này rất có ý nghĩa, có nghĩa là hai công ty hy vọng việc hợp tác sẽ thành công viên mãn.

Nhưng Hạ Trú thì biết nguyên do bên trong. Thuần túy là vào một buổi chiều nào đó, Lục Đông Thâm hào hứng mang theo tâm trạng người hợp tác tới thăm Nhiêu Tôn, tiện thể đề cập tới việc họp báo.

Lúc đó, Nhiêu Tôn đã bày ra vẻ Thái tử gia Hoàng thành: "Tổn thương gân cốt phải mất trăm ngày, tôi thì không cần lâu như vậy, nhưng mặt lại quan trọng, hoãn lại ít nhất một tháng đi, nếu không tôi lên hình không được đẹp."

Lúc đó sắc mặt Lục Đông Thâm rất không vui. Với những gì Hạ Trú hiểu về anh, có lẽ trong giây phút đó anh đã cảm thấy việc cứu Nhiêu Tôn là thừa thãi.

Một dự án hợp tác mà cả giới kinh doanh đều quan tâm, ai ai cũng cảm thán ý nghĩa sâu xa trong ngày mà hai bên lựa chọn. Ai ngờ, đó chỉ là một ngày được chọn đại.

Thời gian chèn ép thời gian, chẳng mấy chốc đã tới tháng Tám âm lịch. Khí nóng giảm bớt đi nhiều, sáng sớm và tối muộn trời đã se lạnh, khi mặt trời lên vẫn hơi nóng nhưng không còn cái oi ả của ngày hè.

Trước Trung thu, Quý Phi về nước để làm ba việc.

Một là vì buổi họp báo giữa Hoa Lực và Skyline. Không chỉ Quý Phi, có cả những thành viên Hội đồng quản trị của Lục môn cũng tới tham gia lần họp báo này.

Một việc nữa là vì buổi ra mắt sản phẩm nước hoa mùa mới của thương hiệu H. Đây là loại nước hoa làm riêng cho các cô gái châu Á, không những có thiết kế độc đáo, đồng thời cả mùi hương cũng phải nghiên cứu rất nhiều năm. Tuy rằng sau này quyền quản lý tối cao của sản phẩm thuộc về Hạ Trú, nhưng thời kỳ đầu, Quý Phi cũng dồn không ít tâm sức vào việc thiết kế nó.

Việc thứ ba, chính là buổi hội nghị của Hội văn thuật.

Hội văn thuật so với hội của các ngành nghề khác là một sự tồn tại nhỏ bé mà tinh túy. Hơn nữa nó chỉ có ở Trung Quốc. Ban đầu, nó cũng do một số bậc thầy mùi hương độc lập tổ chức, các hội viên được kết nạp buộc phải có một khứu giác nhạy bén đồng thời làm việc trong lĩnh vực mùi hương, bài thi kết nạp cũng là bài thi đánh giá khứu giác.

Tuy Hội văn thuật xuât phát từ Trung Quốc, nhưng lại có một địa vị không thể xem thường trong giới mùi hương. Bởi vì những người vào được thường đại diện cho việc sở hữu một khứu giác nhạy bén. Thế nên một khi gia nhập, thành viên sẽ trở thành nhân tài cần thiết trong không ít lĩnh vực hàng đầu thế giới.

Thế nhưng từ thế kỷ trước, thành viên gia nhập Hội văn thuật bắt đầu tinh giảm. Thứ nhất, vì số lượng người có khứu giác nhạy bén càng ngày càng ít. Thứ hai là vì dù họ có khứu giác tốt họ cũng chưa chắc theo nghề.

Hội trưởng tiền nhiệm của Hội văn thuật là một cô gái kỳ tài, chưa nói đến một khứu giác nhạy bén trời sinh, người đó trước sau còn đảm nhận vị trí nhà tạo hương của ba thương hiệu nước hoa nổi tiếng thế giới, đức cao vọng trọng lại ôn hòa gần gũi. Vệ Bạc Tôn và Tả Thời gia nhập hội sớm hơn Hạ Trú và Quý Phi. Hai người đó đều là người đề cử cho cô và Quý Phi.

Lúc đó, đề thi của cô và Quý Phi là khác nhau.

Quý Phi phải ngửi một mùi hương, trong thời gian quy định phải liệt kê ra tất cả các tổ hợp mùi hương bên trong. Đó là một mùi hương trộn lẫn mùi của 50 loài cây khác nhau. Quý Phi có thể viết ra đầy đủ chỉ trong vòng một phút rưỡi.

Đề thi dành cho Hạ Trú là ba ly nước.

Trông thì đơn giản, nhưng trên thực tế trong ba cốc nước này có bỏ thêm một lượng cực ít muối biển và đường trắng. Chỉ có một cốc là nước trắng. Trong khoảng thời gian quy định phải phân biệt được nước đường, nước muối và nước trắng.

Hạ Trú chỉ cần ngửi qua đã có phán đoán chính xác.

Không tính được thời gian vì quá nhanh.

Hội trưởng trước càng thêm quý mến Hạ Trú, cho rằng cô là một tài năng bẩm sinh hiếm gặp, có khả năng trở thành Hội trưởng đời kế tiếp, đồng thời cũng nhìn ra được thời trẻ của mình từ Hạ Trú.

Hơn nữa trong số những người xin vào hội khi đó, Hạ Trú cũng đích thực là người có năng khiếu nhất. Vì vậy vừa vào hội, hội trưởng cũ đã xếp cô vào danh sánh bậc thầy mùi hương. Việc này không hề đơn giản, đó phải là người được ông trời ưu ái, là một danh hiệu mà nhà tạo hương bình thường nỗ lực cũng không với tới. Ngay cả Quý Phi và Vệ Bạc Tôn - những người có khứu giác nhạy bén cũng chỉ là nhà tạo hương mà thôi.

Vốn dĩ mọi chuyện vẫn thuận buồm xuôi gió, nhưng cảnh đẹp chẳng kéo dài lâu.

Ba năm trước, hội trưởng cũ lâm bệnh mất, Hạ Trú mất tích bí ẩn. Hiệp hội xảy ra rạn nứt, Vệ Bạc Tôn ngồi lên ghế Hội trưởng, còn các hội viên phản đối anh ta cũng dần dần bỏ đi.

Bây giờ, những người có thể ở lại trong Hội văn thuật có thể nói đều là những người trung thành một dạ với Vệ Bạc Tôn, bao gồm cả Quý Phi.

Khi Hạ Trú tới khách sạn Côn Luân thì hoàng hôn vừa tắt.

Ánh đèn sáng rực lên, phủ khắp con đường vành đai ba. Những dải đèn đuôi xe nối nhau thành hàng dài, báo hiệu giờ tan tầm đã tới.

Hội nghị của Hội văn thuật sáng nay đã kết thúc thành công tại đây. Nội dung buổi hội nghị còn bao gồm cả việc kết nạp thành viên mới. Lúc trước, Hạ Trú nhận được điện thoại của Vệ Bạc Tôn, ý của anh ta là muốn nói chuyện.

Nói chuyện ư?

Hạ Trú không cần nghĩ nhiều cũng biết đối phương muốn nói chuyện gì.

Phòng hội nghị của khách sạn Côn Luân đã được Vệ Bạc Tôn bao trọn. Khi Hạ Trú tới, cô thấy hai bên hành lang bày đầy hoa tươi, những lời chúc bay đầy trời. Cô nhìn hai chữ "liên nhiệm" đến thất thần. Suýt thì quên mất, Hội trưởng của Hội văn thuật trước kia ba năm chọn một lần. Nếu không có sai phạm nào mang tính nguyên tắc thì thường các Hội trưởng hiện đang giữ chức sẽ tiếp tục được giữ chức.

Có trợ lý đi ra, sau khi nhìn thấy Hạ Trú thì mắt sáng rực lên, hỏi cô có phải cô Hạ không, đồng thời dẫn đường cho cô. Cô giơ tay ngăn lại rồi chậm rãi tiến lên đẩy thẳng cửa phòng họp ra.

Người tới dự hội nghị đã về từ lâu.

Chỉ còn lại vài thành viên chủ chốt, trong đó có cả Quý Phi.

Sau khi nghe thấy động tĩnh, cô ta quay người lại nhìn về phía này. Mà trong khoảnh khắc ấy, người đàn ông ngồi giữa bàn họp cũng xuất hiện.

Vệ Bạc Tôn, giống như mặt trăng đứng giữa các vì sao, thần sắc ngời ngời. Anh ta cũng đã nhìn thấy Hạ Trú, nụ cười bên khóe miệng từ từ tắt đi, rồi anh ta cũng chậm rãi đứng lên.

Hạ Trú đứng trước cửa, nhìn chằm chằm Vệ Bạc Tôn trong bộ vest thẳng thớm, trước mặt chợt hiện ra những năm tháng vui vẻ trước kia:

"Tiểu Hạ, anh có quen mặc vest đâu, em đừng có giày vò anh."

"Anh đừng có để Tả Thời làm hư nữa, anh cần đi gặp khách hàng, dĩ nhiên phải ăn vận đàng hoàng rồi, lẽ nào lại xuề xòa?"

Thời gian thật sự là một bậc thầy tạo hóa. Ba năm trôi qua, người đàn ông đã từng ghét nhất mặc áo vest bây giờ lại cao quý đứng trước mặt cô, ngay cả nụ cười trên khuôn mặt cũng nhuốm vài phần khách khí.

~Hết chương 279~