Người Tình Trí Mạng

Chương 217: Có mắt không nhìn thấy Thái Sơn (2191 chữ)




Sau câu hỏi của Vua mắt kính, mọi người mới chợt nhận ra, từ lúc nồi lẩu sôi đến bây giờ, ngoài việc uống mấy ngụm rượu với mọi người ra, Lục Đông Thâm chưa ăn một miếng nào. Chiếc đĩa trước mặt anh vẫn sạch bong kin kít, ngay cả bát nước chấm cũng được sắp xếp chỉnh tề ở đó, chưa được đụng vào.



Lớp trưởng Thẩm sau khi thấy vậy bèn kỳ lạ hỏi: “Anh Lục ăn rồi mới tới đây sao?”



Hạ Trú quay đầu liếc nhìn Lục Đông Thâm, không nhịn được cười. Lục Đông Thâm cũng lẳng lặng nhìn cô rồi nói với mọi người: “Đúng vậy, bữa sáng tôi ăn hơi muộn, mọi người cứ tự nhiên, đừng lo cho tôi.”



“Phải đó, anh ấy tập trung phục vụ cho mình là được rồi, mọi người ăn đi, ăn đi.” Hạ Trú nhẹ nhàng thêm vào.



Các bạn học nữ khác nghe xong lại được một phen ngưỡng mộ: “Hạ Hạ, cậu tốt số thật đấy.”



Chỉ có lớp phó Dương là không phụ họa theo. Cô ta liếc xéo người ngồi bên cạnh mình, người ấy lập tức hiểu ý, cũng gắp cho cô ta một miếng thịt.



Một buổi họp lớp, không những là sự so đo ngấm ngầm giữa các bạn học, ngay cả người nhà cũng không chịu yếu thế. Sau khi gắp xong miếng thịt cho lớp phó Dương, anh chàng kế toán lại bắt đầu phản kích, mục tiêu đương nhiên là Lục Đông Thâm.



“Khách sạn nơi anh Lục làm việc quy mô có lớn không? Một vài khách sạn nhỏ bé tầm thấp thì còn được, mấy khách sạn quy mô lớn cứ gọi là rắc rối. Nhóm của chúng tôi trước kia từng nhận việc ở một khách sạn bảy sao, tài chính loạn cào cào, ở trong mắt những người chuyên nghiệp như chúng tôi đó gọi là nói bừa làm bậy.”



Trông có vẻ như hỏi han Lục Đông Thâm, kỳ thực không cho anh thời gian để lên tiếng, rõ ràng đang tự thể hiện ưu thế của mình. Đợi anh ta huyên thuyên một hồi xong xuôi, Lục Đông Thâm gắp cho Hạ Trú một miếng, rồi cầm khăn ướt lên từ tốn lau tay: “Ồ? Anh Chu đã nhận việc ở khách sạn nào vậy?”



“Chúng tôi nhận việc ở khách sạn quốc tế đấy, WH. Lúc đó nghe nói khách sạn ấy có ý muốn tiến quân vào Trung Quốc, nhưng sau này không nghe thông tin gì nữa.” Anh chàng kế toán cười nói: “Chắc là bại trong kế sách rồi.”



Lục Đông Thâm cười, đặt tờ khăn ướt xuống: “WH là thương hiệu khách sạn cao cấp lâu đời tại Bắc Mỹ, hai năm trước đúng là đã có dự định tiến quân vào Trung Quốc. Nhưng thị trường trong nước phức tạp, các doanh nghiệp Trung Quốc cũng rất có tinh thần thổ công thổ địa, thế nên tạm thời trì hoãn kế hoạch, đồng thời kết hợp với tình hình trong nước thành lập một thương hiệu hoàn toàn mới để làm tiền tiêu. Còn về việc tài chính có vấn đề mà anh Chu vừa nói, tôi lại nghe được một phiên bản khác.”



Người đàn ông kế toán nhướng mày: “Anh Lục đã nghe được chuyện gì?”



Tất cả mọi người đều nhìn Lục Đông Thâm.





Anh nói tiếp: “Lúc đó đúng là WH đã ủy quyền cho một trong bốn công ty kế toán lớn nhất làm nghiệp vụ thẩm tra cho mình, nhưng có lẽ tư chất của công ty này không đủ để làm các dự án được giao, thế nên chẳng bao lâu sau WH đã rút lại ủy thác. Cũng vì suy nghĩ tới sự trì trệ và vàng thau lẫn lộn của các công ty kế toán, thế nên sau khi thành lập thương hiệu mới không lâu, WH đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mời nhân tài từ KPMG, PricewaterhouseCoopers (PwC), Deloitte… năm công ty kế toán hàng đầu thế giới về làm, trở thành bộ phận nòng cốt của mình, tập trung phục vụ cho thương hiệu của mình.” Nói tới đây, anh cười: “Không ngờ anh Chu lại là nhóm dự án năm xưa, thật đáng tiếc.”



Anh chàng kế toán nghe xong, thể diện đã mất sạch rồi. Câu nói của Lục Đông Thâm ai ai ngồi đây nghe cũng hiểu, có người đã vụng trộm cười thầm rồi.



Lớp phó Dương lập tức giảng hòa: “Thôi, đó đã là chuyện của nhiều năm về trước rồi, bây giờ anh Chu nhà tôi không còn là học việc nữa, tự dẫn dắt đội ngũ rồi.” Sau đó cô ta lại mỉm cười nhìn Lục Đông Thâm, chỉ là không biết quy mô khách sạn nơi anh Lục làm việc, nếu có thể với tới bốn công ty kế toán hàng đầu thì có thể tìm anh Chu nhà tôi.”



Lục Đông Thâm từ tốn đáp: “Thật xin lỗi, chúng tôi tự có đội ngũ chuyên nghiệp của mình.”




Lớp phó Dương sững người, anh chàng kế toán muốn tìm lại thể diện, hắng giọng nói: “Cũng phải, khách sạn quy mô bình thường thì dùng kế toán của mình là đủ rồi, chọn công ty kế toán là lãng phí nhân tài.”



Lụcông Thâm mỉm cười không nói gì.



Hạ Trú huých huých vào người anh, tỏ ý đĩa của mình hết rồi. Nụ cười của Lục Đông Thâm càng rạng rỡ hơn: “Em muốn ăn gì?”



“Ừm… Dạ lá sách đi.” Hạ Trú nói: “Thời gian trần dạ lá sách không thể quá lâu, trần sơ sơ thôi.”*



*Từ này đồng nghĩa với “thấp thỏm, lo âu” nên Đông Thâm chưa nghe ra.



Lục Đông Thâm nhướng mày.



Hạ Trú giơ tay vẽ vẽ: “Sơ sơ thôi.”



Lục Đông Thâm bừng tỉnh ngộ: “Được.”




Làm cho các cô gái khác phá lên cười: “Hình như anh Lục không mấy khi ăn lẩu thì phải?”



Chưa đợi Lục Đông Thâm lên tiếng, Hạ Trú bèn giải đáp thắc mắc thay mọi người: “Mọi người chê cười rồi. Anh ấy là người nước ngoài, phải dần dần mới quen được với các món ăn Trung Quốc.”



Thật ra mọi người đã nghe ra được phần nào từ cung cách nói chuyện và phát âm của anh. Lớp trưởng Thẩm là người đi theo con đường quan chức, mắt dĩ nhiên không tầm thường. Từ ban nãy khi vừa gặp mặt, anh ấy đã cảm thấy trên người Lục Đông Thâm này toát ra một khí chất không giống người thường. Qua một cuộc nói chuyện, anh ấy càng cảm thấy người này không đơn giản, bèn hỏi: “Bọn tôi vẫn chưa biết anh Lục làm ở khách sạn nào đấy.”



Lục Đông Thâm gắp miếng dạ lá sách đã chín tới cho Hạ Trú, trả lời đơn giản: “Skyline.”



“Skyline?” Có người thảng thốt: “Chính là Skyline dạo trước ầm ĩ vì dự án phủ Thân vương? Hạ Hạ, cậu cũng đang làm ở Skyline phải không? Nói vây hai người là đồng nghiệp?”



Tất cả mọi người đều tỏ ra hiếu kỳ.



Lúc này, Đại Vệ nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng, ngập ngừng hỏi: “Lẽ nào anh chính là… anh Lục Đông Thâm, tổng giám đốc tập đoàn Skyline?”



Sở dĩ anh ấy trầm mặc không lên tiếng là vì đang quan sát. Từ lúc gặp Lục Đông Thâm, anh ấy đã cảm thấy quen quen, sau đó lại nói là làm trong ngành khách sạn. Tới tận lúc này khi tung ra làm việc ở Skyline, Đại Vệ mới dám liên hệ người trước mặt với Lục Đông Thâm.




Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn Lục Đông Thâm, bao gồm cả lớp trưởng Thẩm. Duy chỉ có Hạ Trú vẫn cắm cúi ăn.



Lục Đông Thâm không dừng động tác gắp thức ăn cho cô, cũng không cảm thấy chuyện này có gì quá to tát. Anh nói: “Phải.”



Tiếng suýt xoa vang lên khắp bàn ăn, mọi người bắt đầu xôn xao.



Đại Vệ sững người, sau khi phản ứng lại lập tức đứng lên, vòng sang bên cạnh Lục Đông Thâm, giơ tay: “Anh Lục, đúng là có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, hân hạnh, hân hạnh. À, trước kia tôi còn từng liên lạc với trợ lý của anh, anh nhiều công nhiều việc, chắc là chưa biết việc này.”




Lục Đông Thâm đặt đũa xuống, không đứng lên, giơ tay bắt tay lại.



“Lúc đó cũng tại tôi không biết tự lượng sức mình, giá mà được nhận dự án của anh Lục thì quá tốt rồi.” Có thể nhận ra Đại Vệ cũng là một người lịch sự, tuy cung kính nhưng không xu nịnh. Anh ấy cười nói: “Nhưng về sau mới biết tài chính của anh Lục đều thông qua các nhân viên chuyên nghiệp của Lục Môn quản lý, toàn là các cố vấn tài chính hàng đầu quốc tế, thế nên tôi không dám múa rìu qua mắt thợ nữa.”



Lục Đông Thâm khẽ cười: “Chúng ta còn ngày rộng tháng dài.”



“Vâng vâng vâng.”



Đại Vệ nói ra Skyline, lại nói ra Lục Môn, làm cả bàn ăn lại được dịp choáng váng.



Nếu không có chuyện của Thương Xuyên, có lẽ mọi người chỉ biết Skyline, không biết Lục Môn, dẫu sao thì thời gian gần đây Skyline có những bước phát triển không nhỏ tại Trung Quốc. Ngoài các bất động sản, siêu thị, biệt thị dưới quyền Skyline, khách sạn Skyline giống như một con ngựa đen tự mang hào quang đột phá vòng vây, đồng thời đứng vững vị trí và tốc độ phát triển trong số các rừng thương hiệu khách sạn nước ngoài tại các đô thị loại 1.



Còn Lục Môn, một Lục Môn có vẻ rất xa xôi so với Trung Quốc, một thánh địa có vẻ như vĩnh viễn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, tuy rằng các sản nghiệp dưới tay phức tạp rối rắm, phạm vi đầu tư lại càng dày đặc, chi chít như mạng nhện, nhưng có quá nhiều sản nghiệp tên tuổi đều đứng độc lập dưới thương hiệu của mình, ít khi chụp chiếc mũ Lục Môn, thế nên ngoài những người trong giới hoặc những người có hứng thú quan tâm tới thương trường mới để ý, còn những người dân bình thường sẽ không tìm hiểu tận gốc rễ như thế.



Giống như khách sạn WH mà Lục Đông Thâm nhắc tới, đó là một thương hiệu đã bị Lục Môn thu mua lại toàn bộ từ mấy năm trước. Trước khi thu mua, WH đã là một thương hiệu lâu đời có hàng trăm năm lịch sử, độ nổi tiếng tại Bắc Mỹ đã quá đủ, nhưng người kinh doanh lại thiếu sót ý thức quản lý và kinh nghiệm vận hành, thế nên đã khiến công ty đối mặt với cục diện thiếu hụt ngân sách trong thời gian ngắn.



~Hết chương 217~



*Spoil: “Hạ Hạ, cuối cùng mình cũng được gặp người nổi tiếng rồi, để mình ôm cái nào!”



“Nói năng vớ vẩn gì vậy, chồng chưa cưới của Hạ Hạ còn ở đây này, cẩn thận người ta xé xác cậu rồi ném ra ngoài đấy, ngày mai lại có tin trang nhất, phóng viên nổi tiếng bị giết hại tàn độc vì nói năng không suy nghĩ!”