Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch

Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch - Chương 10




Anh vẫn luôn cho rằng, mình lái xe thì nhất định sẽ về sớm hơn cái cô gái đáng đánh đòn kia, anh tuyệt đối muốn ác độc ra lệnh cho cô cúi đầu nhận sai lầm, sau đó sẽ làm như vậy như vậy, như vậy như vậy với cô một phen, để cho cô biết, phải bỏ lời nói người đàn ông của mình vào trong tai.



Nhưng người nào đó đã tính toán sai rồi, vừa vào trong nhà, đến cả giày cũng chưa kịp cởi thì cô gái nhỏ khiến anh nhớ mãi không quên đã lập tức từ trong nhà chạy ra chào đón anh.



“Anh đã về rồi!” Khuôn mặt Ô Nguyệt Vân đỏ bừng, giống như vừa vận động kịch liệt xong, cũng giống như học sinh ngoan ngoãn vừa lén lút làm chuyện xấu bị thầy giáo bắt được.



Chu Uy Tuấn tự động cho là cô đỏ mặt vì mình. Cô cũng biết mình đã làm sai việc gì ư?



“Ừm, hừ.” Anh hừ nhẹ.



“Ừm. . . em đã chuẩn bị nước tắm cho anh rồi, anh có muốn đi tắm ngay không?” Cô hỏi xong thì máu cũng đã dồn lên tới mặt.



“Biết mình làm sai nên cố tình nịnh nọt anh sao?” Chu Uy Tuấn nhíu mày, vừa đi vừa cởi tất, sau đó lại ném thành một đường hình vòng cung, rơi chính xác vào trong lòng bàn tay của người nào đó.



“Haha . . .” Ô Nguyệt Vân nở nụ cười qua quít, căn bản không biết rốt cuộc là anh đang nói gì, dù sao, chờ ‘đại sự’ từ nãy đến giờ đã sớm khiến cô không yên lòng.



Chu Uy Tuấn dừng bước, nhìn về phía Ô Nguyệt Vân, không nói ra được cảm giác quái dị trong lòng.



“Làm sao vậy?” Ô Nguyệt Vân chớp mắt, trái tim cũng sắp vọt ra khỏi lồng ngực.



“Em trông là lạ!” Chu Uy Tuấn gảy gảy cằm, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới khuôn mặt phúng phính mà anh vất vả lắm mới khôi phục lại được.



“Có, có sao?” Ô Nguyệt Vân khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.



“Chẳng lẽ lại không?” Anh nhìn không ra chỗ nào, chỉ biết là có gì đó kỳ lạ.



“Không có không có . . . Ừm, anh mau đi tắm đi, kẻo nước lại lạnh thì cảm mất!” Ô Nguyệt Vân đẩy đẩy người đàn ông cao hơn cô một cái đầu vào trong phòng tắm, cô tuyệt đối phải ‘báo đáp’ cái người đàn ông quá đáng này, phương thức ‘báo đáp’ chính là . . . . .



Kỳ thực, bị Chu Uy Tuấn xếp đặt như vậy, cô cũng không có tức giận gì nhiều, nếu như Chu Uy Tuấn không làm vậy thì có lẽ cô cũng sẽ không đến hỏi ý của mẹ, càng không thể bộc lộ tình cảm của mình . . . . .



Nhưng mà Chiêm Chỉ Tĩnh lại không cho là đúng, cô ấy bảo đó là hai việc khác nhaubảo cô không nên ngây ngốc để đàn ông nắm mũi dắt đi, cũng nên phóng túng một chút, tránh để mình bị ăn đến xương cũng chẳng còn, vậy nên cô ấy đã đưa ra một đề nghị khiến cho tròng mắt của tất cả mọi người đều rơi xuống đất.



Sau đó, Ô Nguyệt Vân nhớ tới lần nào mình cũng bị người đàn ông này ‘bắt nạt’ một cách ác liệt, trong lòng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ muốn ‘bắt nạt’ lại anh . . . . .



Lại sau đó, cô bị thuyết phục, chạy tới tiệm nhỏ màu hồng của Triệu Kiềm Lan mua thứ này thứ kia. . . .



Làm sao bây giờ? Lúc này cô thực sự không có dũng khí nha!



Ô Nguyệt Vân úp mặt trong lòng bàn tay rên rỉ, lại nghe thấy tiếng Chu Uy Tuấn hô lên ‘không có xà phòng’, cô đột nhiên nhớ tới trước đó mình đã cất xà phòng đi rồi.



Cô đáp lại vài tiếng, đi tới đi lui trong phòng ngủ, khoảng 3 phút sau, cô mới hít sâu vào một hơi, trên mặt tràn đầy khí thế hùng hồn.



Chuyện can đảm nhất trong đời cô cũng đã làm, còn bị ghi hình phát sóng lên TV, bây giờ cùng lắm thì thêm một chuyện nữa, dù sao cũng chỉ có cô và anh, cộng thêm mấy cô bạn kia biết rõ, xem ra tổn thất cũng không đáng kể . . . . nhỉ?



Cô hung hăng cắn răng, chuẩn bị trang phục và đạo cụ để triển khai hành động ‘báo đáp’.



Khói trắng lượn lờ từ trên mặt nước bốc lên, Chu Uy Tuấn gột sạch bọt trắng trên tóc, sau đó lấy khăn bông mềm mại lau sạch nước trên mặt, đợi người nào đó vào đưa xà phòng.



Không biết qua bao lâu, cánh cửa phân cách giới tuyến giữa hai bọn họ bị kéo ra.



Xuyên qua khe hở của chiếc khăn mặt, Chu Uy Tuấn nhìn thấy hai bàn chân trắng nõn.



“Cảm ơn, đặt lên kệ dùm anh.” Anh tiếp tục gội đầu, lại phát hiện người nào đó không hề nhúc nhích thì khẽ ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy thì lại khiến anh kinh ngạc đến không nói nên lời!



Ô Nguyệt Vân chậm rãi tiến lên, cầm tay phải của Chu Uy Tuấn, đem vật gì đó cài vào, nghe ‘rắc’ một tiếng, sau đó lại chuyển qua tay trái, cũng ‘rắc’ một tiếng.



Chu Uy Tuấn nhìn hai tay mình bị còng lại, tất cả mọi sự thông minh và khôn khéo thường ngày đều bị đóng băng.



“Đây là vì đề phòng anh có bất kỳ hành động nào khác, bởi vì kế tiếp . . . . là thời gian thuộc về em.” Ô Nguyệt Vân run rẩy nói.



Chu Uy Tuấn lấy lại tinh thần, sau khi ý thức được hành động của cô thì anh bỗng nở một nụ cười tà mị.



“Chẳng lẽ đây là đang trả thù anh sao?” Trả thù những hành động anh làm với cô lúc trước?



“Đúng vậy.”



“Ừ . . .” Không tệ, anh mỏi mắt mong chờ.



Ô Nguyệt Vân thật sự làm giống như anh tưởng tượng, để bầu ngực mềm mại dính đầy bọt xà phòng, xoa bóp nhè nhẹ. Cô chưa bao giờ làm như thế với mình, trước giờ tắm rửa chỉ cần làm sạch thân thể là được rồi, cũng chưa từng tỉ mỉ như vậy, vân vê xoa nắn, động tác có chút ngốc nghếch, nhiều lần bởi vì xà phòng trơn khiến cho bầu ngực trắng noãn bị trượt ra khỏi tay, nảy lên giữa không trung.



“Đúng rồi, Vân Vân, tiếp tục xoa bóp chúng nó đi!” Chu Uy Tuấn khàn giọng chỉ đạo: “Dùng ngón trỏ với ngón cái để nắm, vân vê trái phải. . . . đúng rồi, kéo nó ra một chút . . . siết nhẹ một chút. A! Đáng chết!” Anh đột nhiên gầm lên một tiếng.



Hai tay ngứa ngáy, nhìn bầu ngực dính đầy bọt trắng, đầu v* đang bị cô đùa giỡn khiến lửa dục trong người anh tăng vọt.



Nhìn dục vọng giữa hai chân anh đã dựng thẳng, Ô Nguyệt Vân đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn lạ thường.



Cô vặn vẹo thắt lưng, vừa nhẹ nhàng vân vê đầu v*, trong miệng cất tiếng rên rỉ, tiếp theo, cô đứng thẳng người lên, đi về phía thân thể đang căng cứng của Chu Uy Tuấn, hai bầu vú cứ thế nảy lên, xinh đẹp vô cùng.



Cô vòng đến sau lưng anh, ngăn không cho anh đứng dậy, sau đó lại quỳ xuống, hai tay đỡ lấy bầu vú, cất lên giọng nói kiều diễm chưa từng có: “Đừng động đậy, để em giúp anh làm sạch thân thể.”



“Vân Vân . . . . A!”



Bầu ngực căng tròn dính đầy bọt trắng áp sát lên tấm lưng bằng phẳng của anh, còn cả hai đầu v* nhỏ đỏ hồng bị vân vê đến săn cứng, cô ôm lấy nó rồi cọ lên cọ xuống.



“Thoải mái không?” Cô run rẩy hỏi.



“Thật giỏi, thật thoải mái.” Chu Uy Tuấn trầm thấp nỉ non, đôi mắt khẽ nhắm lại, để cho từng dây thần kinh cảm thụ được sự chuyển động của cô. Anh bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ dâm mị khi hai bầu ngực bị đè ép, cọ xát vào lưng mình. . . . đầu v* đỏ hồng đang chậm rãi trượt dọc theo cột sống, lúc thì cọ xát nhẹ nhàng, lúc thì dùng sức cọ xát . . . Ừ, thật sự là dâm đãng!



“Em sẽ chà hết toàn bộ thân thể của anh, từ trên xuống dưới.” Ô Nguyệt Vân vừa nói, vừa trượt đến phía trước người anh, bôi thêm bọt xà phòng lên trên bầu ngực, sau đó ép hai đầu v* cọ sát lên cánh tay trái của anh, rồi lại chuyển đến tay phải, tiến đến lồng ngực, dần dần trượt lên cổ.



Chu Uy Tuấn có thể thưởng thức dáng vẻ ‘trả thù’ của cô, nhìn cô tận tình dùng đầu v* cọ xát mọi nơi trên cơ thể.



đầu v* càng thêm đỏ hồng, săn cứng nhô cao, cọ xát lên đầu v* đỏ sậm của anh, khiến cả hai cùng cất tiếng rên rỉ.



Anh nhìn cô đang dần dần trượt xuống, đầu v* nhô cao lại bị đè ép, dáng vẻ đáng thương này trông thật đáng yêu.



“Vân. . . .” Anh híp mắt.



Ô Nguyệt Vân nũng nịu nhìn anh.



“Là ai dạy em dùng loại ánh mắt này, ai dạy em cách hấp dẫn người khác như vậy?” Anh muốn chân thành cảm tạ người ấy, vì đã dạy cho bảo bối hay thẹn thùng của anh trở thành một cô bé nóng bỏng như vậy . . . . Chỉ là, nếu người đó là đàn ông, anh nhất định sẽ giết đối phương!



“Đĩa phim tình sắc. . . .” Cô chui ra khỏi cánh tay anh: “Tuấn, đứng dậy.”



Chu Uy Tuấn làm theo lời cô, nam tính của anh đã sớm ngẩng lên thật cao, hùng vĩ đứng thẳng giữa hai chân, vừa đáng sợ lại vừa hấp dẫn.



Ô Nguyệt Vân áp lên đôi chân cường tráng, nâng cao thắt lưng, cọ xát bắp đùi của anh, cố ý để đầu v* chạm nhẹ vào vật to lớn rồi lại nhanh chóng rời đi khiến Chu Uy Tuấn khẽ rít lên, muốn dùng tay kéo cô vào chính giữa, để cho miệng nhỏ mềm mại của cô bao bọc lấy vật cứng rắn của mình, thế nhưng hai tay đã bị còng lại nên anh không thể làm gì được.



“Em thật sự đang trừng phạt anh!” Anh thở dốc kịch liệt, nhiều lần nhìn thấy bầu ngực mềm mại kề sát với thứ đang ngẩng cao mà lại không thể làm được gì.



Ô Nguyệt Vân vô tội ngẩng đầu nhìn anh, cô giống như một thị nữ hèn mọn đang phục vụ cho lãnh chúa cao cao tại thượng, lại giống như một phù thủy độc ác đang dùng phép thuật để tra tấn đàn ông.



Cô khẽ liếm đôi môi hồng nhuận.



“Vân!” Chu Uy Tuấn kích động kéo căng còng tay khiến nó phát ra tiếng lách cách.



Ô Nguyệt Vân càng lúc càng cảm thấy thành tựu, cô chưa bao giờ biết mình lại có thể khiến cho người đàn ông này bởi vì tình dục mà trở nên kích động như vậy.



Cô cúi người, bầu ngực lắc lư trong không trung, cố gắng để cặp mông nở nang vểnh cao lên, lắc lư trước tầm mắt của người đàn ông, lại nghe thấy anh thở dốc ồ ồ.



Cô cười khẽ, rốt cuộc đã biết vì sao trước đây anh cứ hay thích ‘bắt nạt’ mình.



Thì ra loại cảm giác này khiến cho người ta sung sướng, thì ra khi biết thân thể và động tác của mình có thể khiến đối phương trở nên thất thường lại khiến cho người ta kiêu ngạo như vậy!



Khi cô cọ xát hết khắp nơi trên đôi chân anh, rốt cuộc cũng tình nguyện nâng thắt lưng, quỳ gối giữa hai chân của anh, tầm mắt nhìn thẳng vào cự long căng cứng.



“Tuấn, anh hưng phấn như vậy sao?” Cô phát hiện nơi lỗ nhỏ trên đỉnh còn thấm ra một chút chất lỏng màu trắng đục,nhìn thấy trong mắt anh tràn ngập vui vẻ.



Chu Uy Tuấn hiếm khi đỏ mặt: “Im miệng! Đợi lát nữa anh sẽ cho em thấy!”



“Haha . . . .” Cô bật cười, lại khẽ nhíu mày.



“Có phải em đã quên rồi hay không? Em còn chưa rửa bảo bối của anh đấy!”



“Để làm gì nha?”



“Vân!”



Ô Nguyệt Vân lắc đầu: “Cầu xin em đi!” Cô dùng ngón trỏ chạm vào đỉnh đầu đang ngẩng cao, nhẹ nhàng vòng quanh khiêu khích, khiến nó giật giật vài cái.



“Vân. . . .” Chu Uy Tuấn rít lên, hít thở ồ ồ.



“Không được! Nếu anh muốn thì phải cầu xin em.” Haha, cảm giác này thật thành tựu! May là cô đã vượt qua được sự thẹn thùng, nếu không, cô tuyệt đối không thể nào phát hiện được năng lực của mình.




“Vân, xin em. . . .”



“Xin em cái gì?” Cô chớp chớp mắt.



“Dùng ngực để giải phóng cho anh, làm anh thỏa mãn, phun trào, để ái dịch của anh bắn lên trên cơ thể trắng nõn của em. . . .”



Lời nói của anh khiến tay chân Ô Nguyệt Vân như nhũn ra, nhưng cô không cho phép mình biểu hiện ra bên ngoài, tránh cho mình nhụt chí.



Cô nâng người, đỡ lấy bầu vú, áp lên vật to dài trước mặt.



“Ừ. . .” Trong nháy mắt, người đàn ông khẽ rên lên một tiếng.



Ô Nguyệt Vân nhớ lại nội dung trong đĩa phim mình xem hôm nay, cô bắt chước nữ chính, dùng bầu vú vuốt ve phái nam đang căng cứng.



Cô nửa quỳ nửa ngồi, thắt lưng di động từ trên xuống dưới, để bầu vú kẹp lấy phái nam ở chính giữa.



Cô cảm giác được thỉnh thoảng hai viên cầu thịt sẽ nảy lên, chạm vào bầu ngực của mình, người đàn ông sẽ phát ra tiếng gầm nhẹ, phái nam theo sự cọ xát của bầu vú càng lúc càng trở nên nóng rực.



Chu Uy Tuấn cúi đầu, nhìn vật tròn trịa mà anh có thể nắm trong tay, dưới sự nâng đỡ của cô lại càng trở nên đầy đặn, mà phái nam của anh vẫn đang không ngừng bị nó ép chặt.



Mềm mại bao bọc lấy cứng rắn, cảm giác sảng khoái tuy không thể so với lúc tiến vào trong khe huyệt ẩm ướt của cô, thế nhưng cảnh sắc dâm lãng trước mắt cũng tạm đủ để anh cảm thấy vui sướng.



“A. . .Vân. . . .” Ngón tay anh luồn vào mái tóc ẩm ướt của cô, cơ bắp căng cứng, mồ hôi bởi vì tình dục mà ướt đẫm lưng anh.



“Tuấn, thoải mái sao? Em làm vậy khiến anh thoải mái sao?”



“A. . .” Xen lẫn tiếng gầm nhẹ còn có những tiếng thở gấp.



“Anh sắp ra rồi à?” Ô Nguyệt Vân nhìn phái nam của anh đang dần căng phồng lên, mặc dù chưa từng nhìn thấy dấu hiệu đàn ông sắp bắn ra, thế nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, anh sắp ra rồi, chuẩn bị ra rồi!



Cô tàn nhẫn buông ra, dùng nước rửa sạch bọt xà phòng xung quanh bầu ngực. Tạp dề màu đen bằng tơ ở giữa hai chân cô ướt sũng, ôm sát đường cong mỹ lệ, nơi non mềm ở giữa như ẩn như hiện.



Hưng phấn trong người Chu Uy Tuấn đột nhiên bị cắt đứt.



“Vân, chết tiệt! Tiếp tục!”



Ô Nguyệt Vân cười khẽ, tựa lưng vào bức tường gạch trắng tinh, hai tay vòng ở trước bụng, dáng vẻ như đang khoanh tay đứng nhìn.



“Vân! Tiếp tục!”



“Không đâu, em mệt rồi, anh tự mình giải quyết đi!”



Đôi mắt của Chu Uy Tuấn đỏ ngầu, nhào về phía trước, thế nhưng lại bị cô tránh thoát.



Cô gái này! Anh đau đớn cắn răng, lửa dục tăng vọt đến khó nhịn, phái nam căng đau như sắp vỡ tung. Đợi lát nữa anh nhất định sẽ khiến cô hối hận không kịp!



Chu Uy Tuấn đưa tay nắm chặt lấy phái nam cứng rắn, không có Ô Nguyệt Vân, anh chỉ đành tự mình an ủi nó, dùng tần suất chuẩn xác nhất, mạnh mẽ mà thô lỗ, không ngừng khuấy động.




Động tác của anh kết hợp với tiếng gầm nhẹ khiến cơ thể của Ô Nguyệt Vân cũng bắt đầu căng cứng.



Hiểu biết trước giờ của cô chỉ dựa vào sách vở, đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy hình ảnh dâm đãng như vậy, cứ liên tục đánh sâu vào trong thị giác khiến bụng dưới của cô bắt đầu xao động.



Phái nam trong tay anh càng lúc càng thêm to lớn đỏ sậm, tựa như có thể nhỏ ra máu bất cứ lúc nào.



Bất chợt, động tác nắm giữ của anh càng lúc càng nhanh hơn ——



“A a a a ——” Trong nháy mắt bộc phát, Chu Uy Tuấn gầm lên từng tiếng kích động.



Lỗ nhỏ trên đỉnh bắn ra chất lỏng trắng đục, không ngừng phun ra như suối, bắn lên bức tường gạch trắng tinh, tạo thành một vũng nhầy nhụa.



Thật vất vả để ngừng lại, Chu Uy Tuấn nhắm mắt thở dốc, vật to dài tuy có hơi mềm xuống, thế nhưng vẫn ngóc đầu giữa không trung, trên đỉnh còn vương vài giọt tinh dịch vẫn chưa muốn rơi xuống.



Anh mở mắt, ánh mắt quét về phía Ô Nguyệt Vân đang trợn mắt há mồm, trên mặt mang theo khí thế của một mãnh thú đang săn mồi.



Ô Nguyệt Vân phát hiện anh bất thường, dựa vào trực giác, cô chạy về phía cửa, chỉ nghe thấy sau lưng một tiếng gầm to, trong nháy mắt, lúc cô sắp đẩy cửa ra thì lại bị một sức lực mãnh mẽ kéo về phía sau.



Cô kinh hoảng ngửa đầu, trông thấy nụ cười đáng sợ và vẻ mặt ‘em chết chắc rồi’ của Chu Uy Tuấn, cô lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, lưng áp xuống nền gạch lạnh như băng. Còn không kịp xin anh tha thứ thì chân đã bị anh kéo ra, đặt lên trên bả vai, để nơi tư mật của cô hoàn toàn lộ ra trước mắt.



“Để báo đáp em vừa rồi vất vả, bây giờ đến lượt anh ‘phục vụ’ em, làm cho em rên rỉ, ham muốn đầy người, cầu xin anh rộng lượng ban cho.”



“Không cần, em không cần. . . .” Cô lắc đầu nguầy nguậy. Sao anh có thể giật ra được chiếc còng tay chứ?



“Không phải do em quyết định.” Một tay anh ngăn lại cô gái nhỏ đang ra sức đào thoát, một tay vươn tới cầm lấy vòi hoa sen, sau đó vươn đến chỗ vòi nước, điều chỉnh đột ấm của nước đến một mức độ nhất định, cuối cùng để vòi sen hướng thẳng vào nơi non mềm đang rộng mở.



“A. . .” Bị từng tia nước li ti trực tiếp cọ rửa, cảm xúc tê ngứa mãnh liệt từ nơi tư mật thoát ra, cửa huyệt non mềm không chịu được loại tập kích này, cứ thế mà không ngừng co rút lại.



Cô không ngừng vặn vẹo thắt lưng, chỉ muốn thoát khỏi cảm giác vừa tê vừa nhột này.



Trong lúc đó, ngón tay thô ráp của người đàn ông xuyên qua làn nước, trực tiếp chạm vào nơi non mềm, hung hăng cọ xát cánh hoa bên ngoài, hoàn toàn đối lập với dòng nước đang chảy rất nhẹ nhàng, cả hai thứ này đều kích thích đến cảm giác của Ô Nguyệt Vân.



Dường như toàn bộ dây thần kinh trên người cô đều tập trung về nơi tư mật đang mở lớn, cảm giác anh đang ra sức chơi đùa, trong miệng cô phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào cầu xin tha thứ.



“Thật trơn. . . . xem ra vừa rồi nhìn anh tự an ủi mình thì em cũng chảy nước đúng không? Bé con dâm đãng!”



“Không, không có . . . .” Bị phát hiện bí mật, Ô Nguyệt Vân vô cùng xấu hổ!



“Ồ . . . . Không sao, để anh giúp em rửa sạch.” Anh tắt vòi nước, lấy một chút sữa tắm, nhưng cũng không xoa lên ngực để tạo bọt mà lại lập tức xoa lên cánh hoa tươi đẹp, sau đó dùng đầu ngón trỏ miết nhẹ bên trong cánh hoa, sát đến tận lối vào, lại ấn nhẹ lên trên hoa hạch một cái, tiếp đó lại tà ác gảy gảy bên ngoài cửa huyệt.



“Đừng đùa như vậy!” Ô Nguyệt Vân túm lấy cổ tay của anh, ngăn không cho anh chơi đùa ác ý.



“Đâu có, anh đang giúp em làm sạch nó mà.” Nói xong, anh thay đổi động tác, tay trái nâng chân dài đang gác trên bả vai mình kéo sang bên cạnh, để cho phía dưới của cô càng thêm mở rộng, sau đó anh dùng tay bao trùm lên nơi tư mật, dùng sức cọ xát, tốc độ càng lúc càng nhanh, sữa tắm dần dần nổi bọt, xuyên qua kẽ hở của ngón tay mà trôi ra ngoài.



“Càng ngày càng trơn!” Anh vẫn tiếp tục cọ xát đến khi trong lòng cảm thấy thỏa mãn mới cam nguyện buông tha, sau đó lại mở van nước, đem vòi hoa sen xịt vào nơi tư mật, rửa sạch sẽ bọt sữa tắm, rồi lại tiếp tục xoay vòi hoa sen, điều chỉnh những tia nước tập trung lại một chỗ.



“A. . .” Đừng mà! Cô không muốn!



hoa huy*t non mềm bị cột nước phun vào, mãnh liệt co rút, không có cách nào làm cho Chu Uy Tuấn rút tay lại, dáng vẻ này càng làm máu ác ma trong người anh trở nên sôi sục.



“A, nghe em không ngừng khóc cầu xin tha thứ, nhìn thân thể dâm đãng của em vặn vẹo, tạp dề màu đen vây quanh thắt lưng trắng nõn càng làm máu trong người anh sôi sục, càng muốn tận tình ‘bắt nạt’ em! Bầu ngực này của em làm nhiều việc xấu như vậy, bây giờ cũng đã cứng lên rồi . . .nào, hãy tự vuốt ve mình đi.” Anh kéo tay cô đặt lên trên bầu ngực đang không ngừng đong đưa.



Ô Nguyệt Vân đụng phải thứ có thể cầm, bất chấp tất cả, lập tức nắm chặt.



Cứ thế, thân thể từ trên xuống dưới đều bị tập kích khiến Ô Nguyệt Vân rên rỉ càng cao, sắc mặt bởi vì động tình mà trở nên đỏ rực, bụng dưới đã bắt đầu co rút.



“Bé cưng phóng đãng! Sắp ra rồi sao?” Chu Uy Tuấn nói xong thì dừng lại tất cả mọi động tác, anh ôm lấy cô, để cô dựa lên trên tường, cũng không hề khách khí mà đem nam tính to lớn xâm nhập vào bên trong.



Ô Nguyệt Vân mê loạn rên lên, chân trái gác lên khuỷu tay của Chu Uy Tuấn, nơi ẩm ướt bị đàn ông mạnh mẽ va chạm, trong nháy mắt muốn bộc phát thì vật to lớn trong cơ thể lại đột nhiên rút ra: “Tuấn. . . . .”



Chu Uy Tuấn thay đổi tư thế, để cô quỳ xuống đất, mông vểnh cao giống như chó nhỏ, sau đó anh lại mạnh mẽ tiến vào từ phía sau, đâm vào vài cái sau đó lại rút ra.



“Ô. . . .” Đừng làm như vậy! “Xin anh. . . .”



Đáng tiếc người đàn ông nào đó không thèm để ý đến sự cầu xin của cô, liên tục thay đổi tư thế, để cho cô ngâm mình trong bồn nước đã có chút lạnh, chân phải gác lên trên thành bồn, người đàn ông cúi xuống trên người cô, nắm lấy bầu vú vân vê nhào nặn, vật to dài ở giữa cứ thỉnh thoảng lại tiến vào rồi rút ra, cố tình để dục vọng của cô gần như bộc phát rồi lại không cho cô thỏa mãn, cứ không ngừng kéo dài trêu chọc cô.



Ô Nguyệt Vân không chịu nổi sự khổ sở này, lại không có cách nào khóc ra nước mắt, cơ thể đỏ bừng, vô cùng xinh đẹp, cũng vô cùng đáng thương.



Cuối cùng, không biết đã thay đổi tư thế đến lần thứ mấy, chiến trường của bọn họ cũng thay đổi từ phòng tắm đến phòng ngủ, rồi lại từ phòng ngủ đến phòng khách, mà bây giờ, cô lại đang đưa lưng về phía anh, úp sấp người xuống bàn ăn tựa như một món ăn ngon miệng, chuẩn bị để cho mãnh sư nuốt vào bụng.



Lửa dục ép cô đến sát bên bờ ranh giới của sự sụp đổ, cô đã không có cách nào để tự hỏi bất cứ chuyện gì, đôi môi đỏ mọng hé mở, một nửa đầu lưỡi phấn hồng đã đưa ra ngoài, mà người đàn ông đang dán sau lưng cô lại đang vươn tay thăm dò vào trong miệng cô, chạm vào chiếc lưỡi non mềm, phái nam căng cứng vẫn mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong hoa huy*t đã sớm ngập tràn tình dục, để cho tầng tầng lớp lớp mềm mại bên trong cắn nuốt mình.



“Từ nay về sau còn dám đùa giỡn với anh nữa hay không? Hm?” Người đàn ông thù dai, hỏi.



Ô Nguyệt Vân lắc lắc đầu, nức nở nghẹn ngào.



“Từ ngày mai có tiếp tục dùng ngực của em chăm sóc anh nữa hay không?” Anh vẫn nhớ mãi không quên cảm giác kích thích thị giác này.



“A. . .”



“Trả lời thì sẽ cho em!” Cám ơn hai tay của anh, trước đó đã giúp anh giải phóng một lần rồi. (ý là nhờ vậy nên bây giờ mới chịu đựng được để mà tra tấn ai kia =)) )



“Được . . . . A!” Người đàn ông mạnh mẽ va chạm, khoái cảm nhanh chóng dâng trào, trước mắt chỉ còn một mảnh sáng lóa, trong nháy mắt bỗng chốc nổ tung!



Sau đó, Chu Uy Tuấn cũng không buông tha cho Ô Nguyệt Vân, tiếp tục quấn lấy cô, trắng đêm không ngủ, ra sức trêu chọc cô, hôm sau anh cũng nghỉ làm rồi lại tiếp tục, để cô gái nhỏ thỏa mãn thị giác của anh, cuối cùng khiến cho Ô Nguyệt Vân cạn kiệt thể lực mà co quắp trên giường, ngủ trọn một ngày một đêm, còn Chu Uy Tuấn thì tinh thần sảng khoái, thể lực sung mãn đến công ty làm việc.



Ôi, con thỏ nhỏ không biết sống chết, lại dám tìm mãnh sư để báo thù, cuối cùng đã phải trả một cái giá thật lớn, cô đã hoàn toàn hiểu được rồi!



Mong những con thỏ nhỏ thể lực không tốt ngàn vạn lần đừng nên thử nghiệm, để tránh cho mình bị ăn đến cả xương cốt cũng không còn. . . . .



Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!



——HẾT——