Người Tình Oan Gia

Người Tình Oan Gia - Chương 27: Dạ Tiệc Trên Boong Tàu




Để chúc mừng cho sự hợp tác

thành công của Á Châu và Hoàn

Cầu, Tưởng Quang Long đặc biệt mở

một buổi tiệc thật hoành tráng trên

du thuyền năm sao, mời rất nhiều

quan khách trọng vọng, đặc biệt còn

mời cả Thủ tướng và Lê Vĩ, mục đích

tỏ rõ hòa khí, xóa tan những tin đồn

thất thiệt, Hà Tuệ Trinh đi cạnh

chồng, mặc váy dài tơ tằm màu đỏ

bó sát người, tóc xoăn tách qua bên

trái, từ trên trán tới sau ót đeo đồ

trang sức bạch kim, trên trán rũ

xuống một viên kim cương trong

suốt, tay cầm túi xách nhỏ màu đen,

hết sức tao nhã phong tình, nhưng

ánh mắt lại luôn để ý đến Diệu Hiền

và Tưởng Quang Long tình tứ đi bên

cạnh nhau, ngọn lửa hận tràn đầy

trong ánh mắt.

Rất nhiều quan khách trong

nước và nước ngoài ở trong ánh đèn

đêm rực rỡ, mặc dạ phục hoa lệ, rối

rít đi vào bên trong vườn hoa nhân

tạo rộng lớn, đài phun nước hình

dáng cánh buồm, ở trong bầu trời

đêm náo nhiệt, phun lên bọt nước

đầy màu sắc hướng lên không trung.

Chiếc Du thuyền càng lộ ra vẻ khổng

lồ hùng vĩ, có thể nhìn thấy các minh

tỉnh, chính khách nổi tiếng trên

boong tàu đang cầm ly rượu, ở trong

tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng

cười nói.

Ngọc Lan nhận lấy thẻ nhân

viên, sau đó đi vào bên trong nhà

kho, lập tức thấy rất nhiều đồng

nghiệp, mặc các loại đồng phục,

đang bận rộn phục vụ rượu, mọi

người đều làm việc không ngừng

nghỉ.



Cô hôm nay được phân phục

vụ rượu trên boong tàu, cũng là nơi

tập trung nhiều quan khách cao quý

nhất.



Lại Ngọc Lan không khỏi vui vẻ,

bước chân có chút nhẹ nhàng đi về

phía trước, khi cô đi hết hành lang

dài màu vàng, kinh ngạc nhìn thấy

đại sảnh trên thuyền thật tráng lệ

giống như khách sạn trên mặt đất,

cầu thang lên cửa lớn có mười mấy

đặc cảnh, nghiêm trang đứng ở

trước cửa, xử lý chuyện xảy ra bất

cứ lúc nào, đài phun nước hình cầu

trước cánh cửa thủy tinh khổng lồ

đang xoay tròn.

Lại Ngọc Lan mỉm cười tự tin

đang cầm khay ly rượu rỗng, lên

boong thuyền, đi về phía quầy bar lộ

thiên mà bartender đang biểu diễn,



xung quanh rất nhiều doanh nhân

cùng quan chứ tai to mặt lớn đang

uống rượu khiêu vũ rôm rả.



Cô đặt

xuống hai ly không, bưng lên một ly

Red Lady, vừa muốn xoay người đi

khỏi, liền nghe có tiếng gọi ầm ï,

“Này, cô gái, phục vụ rượu đúng

không?”

“Vâng, xin hỏi ông muốn dùng

gì?” cô xoay người, nhìn thấy một

quý ông trung niên bận comple xám,

người tầm thước.

“Một ly vang trắng…”, lão ta nói

giọng kề cà, mặt đỏ lự, có vẻ như đã

uống không ít.

“Vâng, sẽ có ngay.” Ngọc Lan

vừa định đi, thì bỗng một cánh tay

thô lỗ kéo hông cô lại.

“Và một người đẹp nữa.” lão áp


sát vào người cô, hơi rượu nồng nặc

tỏa ra rất khó chịu.



Cô tức thì né

người ra, dõng dạc nói, “Xin quý ông

giữ tự trọng, ở đây không phải là nơi

như vậy.”

“Một trăm triệu, ngủ với tôi một

đêm, trông cô rất xinh đẹp, nên hiểu

biết một chút.” Lão ta tiếp tục chụp



lấy tay của cô.

“Dù có nhiều hơn, tôi cũng

không thèm, mau bỏ tay ra.” cô khó

khăn gỡ tay lão ra, chỉ hận không thể

đem cả khay rượu đập vào đầu lão

già này.

“Đừng bướng, nghe lời một

chút.” lão ta không biết liêm sỉ là gì,

vươn tay ra sau chạm vào bờ mông

của cô.



“Em đẹp thế này, nên hầu hạ

ta mới đúng!”

Lại Ngọc Lan đã hết chịu nổi, hét

lên một tiếng, “Tên biến thái này!”,

rồi giáng cho gã một bạt tai, lão ta

không phòng bị, bị cái tát này làm

cho ngớ người, loạng choạng ra sau

mấy bước, dường như không thể tin

nồi bản thân vừa bị ăn tát.

Mọi người đứng ở khoảng cách

gần đều bị cảnh này làm cho sửng

sốt.

Lão già kia sau khi lấy lại thăng

bằng, phát hiện mọi người đều đang

để ý đến mình, thẹn quá hóa giận, la

lên, “Con nhỏ mất dạy, dám đánh tao

sao, tao cho mày chết!” rồi hướng về

phía Ngọc Lan, giương tay quơ cái ly

định đập vào đầu cô.


Cô ngần người không kịp phản

ứng.

Cái ly đã ở ngay trước mắt.

Một bàn tay cứng rắn đỡ trước

trán cô, vừa vặn đỡ được cái ly, hình

bóng kia xoay người một cái, chụp

được cổ tay gã kia, thuận đà đấm

cho gã một phát lăn ra đất.



Toàn bộ

xung quanh giống như yên tĩnh, tất

cả mọi người đều yên tĩnh, ngỡ

ngàng nhìn hai người bọn họ.

“Dám ở trước mặt của bao



nhiêu người giở trò chân tay, thật là

chẳng ra sao!” Trang Văn Nhiên

đằng hắng mấy tiếng, vẫn giữ thái độ

tự nhiên, anh mặc comple màu xanh

dương nhạt, mái tóc cắt cao, vô cùng

trí tuệ, vô cùng tao nhã!

Lại Ngọc Lan sững sờ nhìn anh.

Lão kia lồm cồm bò dậy, miệng

gầm gừ, “Thằng chó, mày dám đánh

ông?” vừa dứt lời, nhìn thấy Trang

Văn Nhiên đứng trước mặt ông liền

bủn rủn tay chân, “Tổng giám đốc

Trang..!““

“Tôi hỏi, ông muốn làm gì?”

“Tôi, tôi…” lão kia lắp bắp.

“Dám ở đây gây sự?” Trang Văn

Nhiên khí thế bức người đứng đó.

“Không, không dám…” Lão ta

chỉ vào Ngọc Lan, “Là cô ta có thái

độ vô lễ, tôi dạy dỗ cô ta một chút…”

“Ông mới là người vô lễ, người

như ông, không đáng được tôi phục

vụ rượu.”, Lại Ngọc Lan lên tiếng.

“Tổng giám đốc Trang, anh nhìn

xem thái độ của cô ta, anh…”

“Cô ấy nói đúng, đúng là ông

không đáng được phục vụ ở đây.”


Trang Văn Nhiên sắc bén nói, “Bảo

vệ, mời quý ông này ra khỏi đây.”

“Không, không, tổng giám đốc

Trang, chỉ là một chuyện nhỏ…” ông

ta chưa kịp nói hết lời đã bị người lôi

ra ngoài, bộ dáng thê thảm đáng đời.

“Đây chỉ là một chút sự cố, tôi

đã giải quyết xong, mong mọi người

tiếp tục vui vẻ uống rượu!” anh cất

giọng hào sảng nói với các quan

khách bên quầy bar.



Bọn họ thấy

chính Trang tổng đứng ra giải quyết

thì rất biết điều, quay lại cuộc chơi

của mình.

Ngọc Lan ngây ngốc nhìn Trang

Văn Nhiên hơi bật cười, nói: “Tại sao

anh… Ở chỗ này?”

Trang Văn Nhiên im lặng không


lên tiếng, lặng lẽ nhìn Lại Ngọc Lan,

đưa mắt nhìn thật lâu, mới chậm rãi

cười: ” Đương nhiên tôi phải ở đây

rồi…”

“À? Tôi quên mất..” Ngọc Lan

ngượng ngùng cúi đầu cười cười, lại

nhìn anh nói: “Vậy làm sao anh biết



tôi ở nơi này?”

Trang Văn Nhiên nhịn cười,

chậm rãi đi tới đứng ở bên cạnh cô,

lại xoay người, hai tay chống vào lan

can, nhìn mặt biển cuộn trào mãnh

liệt chìm vào trong bóng đêm, anh

khẽ chớp mắt, dịu dàng nói: “Tôi

muốn tìm người, cũng không khó,

nếu tôi muốn.”

Ngọc Lan suy nghĩ một chút,

đúng vậy, anh là ai chứ, chỉ cần mở

miệng, tất cả mọi người đều hưởng

ứng đáp lời cho anh, cô im lặng

không lên tiếng, ngầng đầu lên, ở

khoảng cách thật gần nhìn nửa

khuôn mặt của anh, vẫn đẹp trai mê

người như vậy, nhất là ánh mắt của

anh rất đẹp, giống như hai vì sao

đêm, lóe ra ánh sáng rất nhu hòa,

lông mi thật dài, nhẹ nhàng chớp

mắt cũng rất hấp dẫn, cô cười cười,

nói: “Cám ơn anh đã giúp tôi …”

“Chuyện nên làm, nhân viên của

chúng tôi đâu dễ bị đụng vào.” anh

xoay người ấm áp nói với cô, “Lúc

nãy có bị thương chỗ nào không?”

“Không, tôi ổn.“ Ngọc Lan mỉm

cười.



“Mà lúc nãy, cô thật làm tôi bất

ngờ đấy, dám cho gã ta một cái tát.”

Trang Văn Nhiên có vẻ rất hứng thú

đáp.



“Rất ngầu!”

“Tôi còn tưởng là mình đã gây

họa, lúc đó tôi hơi nóng nảy quá.” cô

đỏ mặt nhìn anh.

“Không, rất tốt, cô mạnh mẽ như

thế là phải.



Không ai trách được cô

cả đâu.”

“Dù sao cũng cảm ơn anh rất

nhiều.



Hay là tôi mời anh một ly nhé!

Nhưng mà, phải lát nữa kia, tôi vẫn

đang trong giờ làm việc, bây giờ tôi

phải đi tìm Laurence.””

“Được thôi, hẹn gặp lại.” Trang

Văn Nhiên vui vẻ nói, “Nhớ cần thận

đấy!”