Ghê tởm hơn nữa chính là, cái lần ở trong khách sạn tại Đài Nam, cô vẫn cho là chính mình đã “Bá Vương ngạnh thượng cung” (*) đối với anh, kết quả lại là, tất cả mọi chuyện đều do một tay anh đã xếp đặt để lừa gạt cô.
(*) Bá vương ngạnh thượng cung: là một câu thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông rơi cả cung, tếch thẳng về thành.
Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] âm đọc hoàn toàn giống với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà thời xưa “cưỡng gian” là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn là người “tao nhã vô biên, lịch lãm vô vàn”, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” để thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
Đến khi đi vào công ty Sao Thiên Vương, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Mộc Tâm Vân trực tiếp đi về hướng phòng làm việc của Cao Chi Ngang. Cô nghiêng mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đang rộng mở, khi nhìn thấy tình cảnh ở trong văn phòng của anh thì trong nháy mắt, tất cả biểu lộ trên mặt cô liền như đông cứng lại. Ánh mắt của cô đầy kinh ngạc, đến nháy một cái cũng không dám nháy, nhìn lại đôi nam nữ ở bên trong phòng, lúc này đang ở cùng một chỗ mà ôm nhau.
Cô gái trẻ kia hai tay vây quanh cổ Cao Chi Ngang thật thân thiết, lại còn đang gục mặt ở trong ngực của anh mà khóc thút thít, còn anh thì đang hạ giọng nhẹ nhàng dỗ dành cô gái đó, nghe thật dịu dàng.
Mộc Tâm Vân không nghe thấy rõ bọn họ đang nói với nhau những gì đó. Nhưng nhìn người đàn ông vừa mới tối hôm qua cùng cô triền miên cả đêm, giờ phút này lại đang ôm một cô gái khác trong lòng, trong một chớp nhoáng, cô chỉ cảm thấy phảng phất tất cả máu trên người mình như dồn ứ lại một chỗ, sau đó tất cả đều diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhanh chóng phóng ngược lên tới đỉnh đầu của cô.
Cô cực kỳ phẫn nộ, cực kỳ khiếp sợ! Cô rất muốn tiến vào, đến trước hai người bọn họ kéo hai người xa ra, sau đó vung tay lên hung hăng cho Cao Chi Ngang một cái bạt tai, tiếp đó sẽ ra sức đánh cho anh một trận. Nhưng mà đôi chân của cô lại như bị đóng đinh ở trên mặt đất, không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một bước.
Cô không biết đến tột cùng mình có thể đứng được bao lâu, mãi cho đến khi có người lên tiếng gọi cô, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn cô mới hoàn hồn.
"Chị Tâm Vân, chị tới tìm anh Cao à?"
Sau khi hoàn hồn trở lại, Mộc Tâm Vân cũng không quay đầu nhìn lại nữa, bước đi ra ngoài. Cô phẫn nộ đến mức, khi bước đi đôi chân cũng đã thoáng chút run rẩy. Mà giờ khắc này, cô lại giống như con chim đà điểu, không muốn đi vào để đối mặt với Cao Chi Ngang và cô gái trẻ kia.
Cô không biết mình tại sao phải giống như một con chó bị rơi xuống nước vậy, chỉ biết cụp đuôi xuống mà chạy đi. Cô chỉ biết là ngay lúc này cô phải lập tức rời xa khỏi nơi này mà thôi, không còn muốn phải nhìn thấy Cao Chi Ngang nữa.
Sự chấn động quá lớn đã làm cho cô bỏ quên ngay cả chiếc xe ô tô mà mình đã lái tới đây. Cô cứ thế đi thẳng một mạch về phía trước, bởi vì bị kích động mà nơi ngực cô đang phập phồng dồn dập .
Giờ phút này trong đầu cô đều tràn ngập hình ảnh Cao Chi Ngang đang thân mật ôm cô bé kia. Tại sao anh lại có thể đối xử với cô như vậy chứ! Tại ngày hôm qua sau khi đã đoạt được cô chi hậu, anh lập tức liền ôm lấy mới hoan nhẹ thương mật hống.
Những ngày qua anh vẫn luôn nói với cô những lời yêu thương, chẳng lẽ tất cả những lời nói đó đều là giả dối hay sao? Tất cả những điều ấy chỉ là vì anh muốn lừa gạt cô để lên giường?
"Cao Chi Ngang, anh đúng là đồ vô lại! Nếu để cho tôi biết được anh đang lừa gạt tôi, tôi nhất định, nhất định..." Cho dù lúc này đang nổi giận, nhưng cô vẫn không nỡ nói ra những lời nguyền rủa anh, nói những lời làm tổn thương tới anh.
"Tâm Vân." Đến gần nơi làm việc, Cao Chi Bình trông thấy cô liền lên tiếng gọi cô lại.
Cô ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy anh Chi Bình liền dừng bước lại, hốc mắt mơ hồ phiếm đỏ.
"Anh Chi Bình."
Vẻ mặt của Mộc Tâm Vân giờ phút này làm cho Cao Chi Bình liền nhíu mày: "Em làm sao vậy? Sắc mặt của em lúc này thật là khó coi."
"Cao Chi Ngang anh ấy, anh ấy..." Cô cắn mô, không biết nên nói như thế nào cho phải.
"Chi Ngang làm sao vậy?" Cao Chi Bình hỏi thăm, giọng ấm áp. Mấy ngày hôm trước, từ Chi Ngang anh đã biết được hiện tại hai người bọn họ đang kết giao với nhau.
"Anh ấy đã chạy đi ôm cô gái khác rồi." Mộc Tâm Vân vừa phẫn nộ vừa tủi thân, đáp lại anh.
Cao Chi Bình nói vẻ đầy kinh ngạc: "Chi Ngang chạy đi ôm cô gái khác sao? Có phải là em đã hiểu lầm Chi Ngang gì đó hay không vậy? Căn cứ vào cá tính của Chi Ngang, anh có thể khẳng định nó không làm như vậy đâu." Tuy đã dấn thân vào giới văn nghệ sĩ luôn gắn với những hoàn cảnh phức tạp, nhưng Chi Ngang vẫn luôn rất chú ý giữ mình được trong sạch, cũng không hề có những hành vi bậy bạ.
"Em đã tận mắt nhìn thấy mà! Lúc ấy, tay của anh ấy còn vỗ vỗ vào lưng của cô bé kia nữa, lại còn đang dỗ dành cô bé ấy rất dịu dàng nữa, chỉ là em không biết anh ấy đang nói cái gì thôi." Cô căm giận nói ra những cảnh tượng mà mình đã chứng kiến.
Nghe thấy Tâm Vân nói như vậy, Chi Bình nhất thời cũng không nghĩ ra phải làm như thế nào để khuyên giải cô: "Về việc này Chi Ngang đã nói như thế nào?"
"Anh ấy cũng chưa nói gì hết, bởi vì em cũng chưa từng đến hỏi anh ấy." Cô sợ hãi, sợ hãi nếu chính tai mình nghe thấy những lời nói của anh nói với mình rằng, anh đối với cô đã không còn hứng thú nữa rồi, hiện tại người anh yêu là cô gái nhỏ đang ở trong ngực anh kia. Vì thế nhút nhát, cho nên cô mới lựa chọn xoay người bỏ chạy.
Cao Chi Bình nhìn thấy trên mặt cô lúc này đầy sự phẫn nộ và trốn tránh, anh ngẫm nghĩ và đưa ra lời đề nghị, "Anh cảm thấy em vẫn nên hỏi trực tiếp Chi Ngang thì sẽ tốt hơn. Tình cảm của Chi Ngang đối với em rất sâu sắc, mặc dù nói là em đã tận mắt nhìn thấy, nhưng theo anh có lẽ trong đó có nguyên nhân gì đó. Em hãy cho Chi Ngang một cơ hội để giải thích đi, thử nghe xem Chi Ngang nói vè chuyện này như thế nào."
“Em..." Cô không dám! Muốn cô hiện tại đi đến đó để đối mặt với anh, cô không biết mình sẽ phải mở miệng như thế nào. Ngộ nhỡ anh ôm cô bé kia rồi nói với cô, đúng vậy, anh không thương cô nữa, thì cô phải làm sao đây? Tất cả trái tim của cô đều đã trao cả cho anh mất rồi, cô phải làm như thế nào mới thu hồi lại được trái tim của mình về đây?
Cao Chi Bình vỗ vỗ vào vai của cô như động viên, nói một câu nghe rất thấm thía thuyết: "Cho dù chân tướng này như thế nào, sớm muộn thì em cũng vẫn phải đối mặt với nó. Chứ em cứ ở đây mà đoán mò như vậy, em sẽ bị chọc giận gần chết, còn không bằng em sớm đi tìm hiểu một chút xem chuyện này là như thế nào, biết đâu đây thật sự chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi." Chi Ngang yêu Mộc Tâm Vân như vậy, anh cảm thấy nhất định em trai mình sẽ không thể nào làm ra những chuyện có lỗi với cô như vậy được.
Cẩn thận ngẫm nghĩ lại lời Cao Chi Bình nói, Mộc Tâm Vân nhẹ nhàng gật đầu, bởi vậy cô liền quay trở lại để đi tìm người.
Nhưng vừa đi vào đến cửa ra vào của Công ty Sao Thiên Vương, Mộc Tâm Vân đã nhìn thấy Cao Chi Ngang đang đỡ cô bé kia ngồi lên trên xe, sau đó khởi động cho xe chạy đi. Nhìn từ phía sau lớp thủy tinh, cô có thể lờ mờ trông thấy ở trong xe, cô bé kia đang ngả đầu rất thân thiết, dựa vào vai của Cao Chi Ngang.
Từ xa nhìn lại cảnh tượng tuyệt vời kia ở trong xe, trái tim của cô lại càng cảm thấy đau thêm, nước mắt đã làm cho tầm mắt của cô trở nên mơ hồ.