Người Tình Nước Đức

Người Tình Nước Đức - Chương 2: Gặp gỡ bất ngờ




Tới trạm, nhân viên mở cửa tàu, hành khách vội vàng xuống xe. Nghiêm Hoan nhìn Thomas, rồi lại quay đầu nhìn Cố Á, như hỏi cô có muốn đi qua chạm mặt không. Ai ngờ, lời vừa nói ra khỏi miệng, người bên cạnh đã như cơn gió thoáng đi.



Cố Á trong lòng đều bị người kia lấp đầy, không nghe được Nghiêm Hoan nói gì. Tâm tư mơ hồ, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đứng lên, theo dòng người xuống xe lửa.



Tàu vang lên tiếng còi, rồi lái đi. Nhà ga rộn rộn ràng ràng những người, tầm mắt của cô chỉ có anh. Mà trong mắt anh, đã có người khác. Luôn luôn vướng mắc, vì sao chia tay, đây chính là nguyên nhân.



Anh nói, tình cảm này không có tương lai, đương nhiên không có, bởi tương lai của anh đã hứa hẹn cho người khác rồi. Đã từng cho rằng có thể vì yêu mà đi tới cùng trời cuối đất, dũng cảm như thế nào, nhưng bây giờ mới biết quay đầu lại nhìn, thấy mình là một trò đùa không hơn không kém. Hãy cẩn thận với tình yêu, đã sớm tan nát vỡ vụn, thì chỉ có cô ở nơi nào đó tự lừa dối mình. Không phải là không yêu, chỉ vì chịu thua khoảng cách, trước đây anh từng có vô số lí do thoái thác làm cô đau lòng, bây giờ nghe lại mới thấy nực cười.



“Từ trước đến giờ, chỉ nghe người mới cười.” Lời người xưa dặn này thật đúng với cô, ai quan tâm bây giờ cô cảm thấy thế nào?



Chắc do oán niệm trong mắt cô quá nặng nề, anh rốt cục phát hiện ra sự tồn tại của cô, chậm rãi quay đầu. Hai người cứ thế mà đối mặt, khi anh thấy cô, trong chớp mắt, gió cũng như ngừng lại. Im lặng, Cố Á chỉ nghe thấy nhịp tim mình, lên lên xuống xuống, nhảy vui sướng.



Thời gian qua đã hơn một năm, đây là lần thứ hai hai người gặp mặt. Anh vẫn giống như ấn tượng của cô ngày nào, vô cùng khí phách, tỏa ra ánh hào quang. Không như cô, đủ loại thất bại, đủ loại vấn đề, đủ loại khó khăn.



Ánh mắt Thomas Ho lóe lên một tia kinh ngạc, mang theo chấn động không nhỏ, hiển nhiên, anh không nghĩ tới, hai người còn có thể gặp lại. Ở nước Đức!



Thấy vẻ mắt của anh, Cố Á cảm xúc ngổn ngang trăm mối, môi mím lại, cười giễu cợt: “Không nghĩ rằng, anh còn có thể nhận ra tôi.”



Người đẹp bên cạnh cũng là Hoa nhị đại, gương mặt không cảm xúc, hoàn toàn không hiểu tiếng Trung. Người đó dùng cánh tay phải đụng anh một cái, vẻ mặt tò mò hỏi: “Thomas, đây là ai thế?”



Đúng vậy? Là ai? Là một kẻ đáng thương bị anh vứt bỏ.



Thomas có vẻ lúng túng, trầm mặc một lát, mới chậm rãi đáp: “Người yêu cũ của anh.”



Cô gái kia “ồ” một tiếng, bình tĩnh quan sát Cố Á. Người yêu cũ, người yêu hiện tại, giáp mặt nhau, không thể tránh được.



Nhìn người đàn ông trước mắt, Cố Á cho rằng mingh không nhịn được mà khóc, nhưng hốc mắt cô khô khốc, một giọt nước mắt cũng không có. Tình cảmtha thiết, sau một vở hài kịch, chỉ còn lại dư âm ảm đạm.



Cô đã tưởng tượng ra vô số lần gặp mắt, cũng từng có vô số lời muốn nói, nhưng bây giờ gặp rồi, cô lại trầm mặc. Cô nhìn vào mắt anh, chỉ hỏi một câu: “Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”



Một câu nhàn nhạt, đơn giản, lại làm anh hơi có chịu.



Thomas không đáp, nhưng người đẹp bên cạnh nghe xong chen miệng nói: “Một năm ba tháng rồi.”





Quả nhiên, ha ha.



Cô cười, không suy nghĩ, nhấc tay cho anh một bạt tai, cắn răng mắng: “Loại đàn ông cặn bã!”



Cái tát này, Cố Á dùng lực không nhỏ, cứ thế mà xua tan đi oán giận tích đầy trong lòng. Bỏ nhà ra ngoài để yêu một người, bỏ qua việc anh không mong đợi, cũng chẳng một lời hồi đáp, cuối cùng nhận được, vẫn là kết cục như thế. Thứ làm cho cô thương tâm, không phải lời chia tay của anh, mà là quãng thời gian, cô đem một đống cặn bã làm bảo bối.



Hơn 500 ngày, cô nhớ nhung cái loại cặn bã như thế, lần thứ hai cô tự cười bản thân.



Thấy cô động chân động tay, Thomas không tránh, cũng chẳng làm gì, cơ bản trong lòng anh cũng hổ thẹn. Dù sao trước kia đã động lòng thật, cuối cùng thua ở thời gian và khoảng cách.



Cố Á thoạt nhìn nhỏ nhắn, nhưng khi ra tay lại không nể nang gì, một cái tát này, làm cho nửa mặt Thomas đỏ lên.



“Cô sao lại tàn bao như thế!” Người yêu của anh hiện tại nhìn thấy, lập tức đau lòng, chân mày lá liễu giương lên, định đẩy Cố Á. Không ngờ, bị Thomas ngăn lại.



“Quên đi.” Cái tát này là anh nợ cô, cô đánh xong hả giận, mỗi người đi một ngả.



Ngậm bồ hòn làm ngọt, đương nhiên không vui. Bạn gái anh vênh váo hống hách lườm cô, đáy mắt tràn đầy thù hận không đáng có, ôm lấy cánh tay Thomas, đạp giày cao gót, thân thiết lôi anh đi.



Nhìn bóng lưng của anh, cô muốn than thở, vì anh cô chạy tới Đức, sao lại vứt bỏ cô? Cô có chỗ nào không tốt? Nhưng cô nghĩ trong bụng, nghẹn ngào.



Vì vậy, trong lúc cô trầm mặt, người đàn ông cặn bã kia đã đi thật xa, vĩnh viễn rời khỏi tầm mắt cô. Tình yêu, chính là như thế, khiến người ta đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần.



Đứng trên đài, người đến người đi, mọi người đã đi vào, chỉ còn cô đứng chôn chân tại chỗ. Cô cố chấp không muốn khóc, nhưng trong chớp mắt, vẫn nước mắt lưng tròng.



Một đoạn tình yêu, truy đuổi bằng mọi cách, cuối cùng vẫn không thể không viết dấu chấm hết.



Bi kịch.



***



Trên đường gặp một người như Trình Giảo Kim [1]. Một ngày trôi qua như nước chảy, Cố Á ngồi một lúc lâu ở sân ga, cuối cùng thu thập lại tất cả những mảnh tâm hồn đã sớm trôi về đâu.




[1] Trình Giảo Kim: chỉ những kẻ hay cản đường người khác. Xem thêm ở: đây.



Vừa bước lên tàu để về nhà, điện thoại vang lên. Cô đứng vững, vội vàng lấy điện thoại từ túi ra. Vừa ấn nghe, Nghiêm Hoan đã hỏi: “Thế nào?”



“Cái gì thế nào?”



“Đừng giả vờ, cậu và Thomas cặn bã có chạm mặt trực tiếp không?”



Nhớ lại vừa nãy, lòng lại đau đớn, Cố Á không muốn nhiều lời, liền nói hàm hồ: “Không, tôi không đuổi kip anh ấy.”



“Không đuổi kịp?” Âm thanh nghi hoặc của Nghiêm Hoan truyền đến, “Tôi rõ ràng thấy cậu và anh ta đối mặt.”



Cố Á sợ sẽ không khống chế được tâm trạng bạn thân, khịt mũi, thấp giọng nói: “Ôi ôi, tôi không nghe được lời cậu nói… Do nơi đây không có tín hiệu.. Có việc rồi, tôi cúp trước. Bai.”



Sau khi cúp điện thoại, cô vào toa hành khách ngồi, ở đây rất trống, như thể không có người. Cô không yên lòng, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, quay đầu ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ, rừng cây dần dần thu lại đằng sau, ánh mặt trời soi rọi trên cửa kính xe, phản chiếu ra một vầng sáng rực rỡ, còn có khuôn mặt mờ mịt của cô.



Sau này, cô biết đi về đâu?



VISA, xin học, hai vấn đề này như đeo bám trên người cô, khiến cô không thở được. Trước đây, cô ngu ngốc nghĩ rằng có anh ở bên cạnh, dù chỉ bầu bạn về tinh thần, cũng giúp cô tràn ngập dũng khí. Ngày hôm nay trôi qua, giấc mơ cũng như bọt khí tan biến, từ nay về sau ở biển người qua lại, chỉ có cô một mình lặng lẽ.



Có lúc cô nghĩ lại, hiện thực tàn khốc làm người ta run rẩy, giấc mộng công chúa không hềcó thực, chưa bắt đầu, mà đã kết thúc. Lúc trước, cô muốn tới Đức, người lớn không coi trọng, cảm thấy chút tình cảm này không đáng tin cậy. Mẹ còn nói cô không hiểu tình yêu, hiện tại nhìn thấy, bố mẹ sống hơn mấy thập niên, mọi việc đều nhìn nhận thấu đáo. Thật là bất hạnh, bị họ nhìn ra. Thomas à, anh ta là một kẻ bại hoại!




Trong lòng đau nhói, vì từ bỏ tình yêu, cũng vì tương lai của chính mình.



Xe lửa đi một chút, dừng một chút. Cố Á dạo quanh một lượt, trong xe vẫn vắng vẻ một mình cô, cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ.



Bị người yêu bỏ, trường học lại mặc xác cô, tiếp theo cũng không thuận lợi, còn ai thảm hại hơn cô? Tình yêu như sòng bạc, có hai lựa chọn, tương lai cô đi con đường nào? Buồn đau ăn vào tâm khảm, tròng mắt cô nóng lên, nước mắt rơi xuống.



Đầu tiên là im lặng nức nở, về sau thấy trong xe không người, cô dứt khoát khóc rống lên, đem bao uất ức xả hết ra ngoài. Toàn bộ xung quanh, chỉ có tiếng động cơ xe lửa bầu bạn.



Khóc một lúc, không còn sức lực nữa, cô ghé vào bàn, lẳng lặng nhìn cửa sổ. Khi ngừng lại ở trạm sau, nhân viên tới xét vé, cô vừa khóc, mắt nhất định là vừa đỏ vừa sưng, sợ bị chê cười, cô móc từ trong ví ra vé đặt lên bàn. Cô muốn người nhân viên nhanh đi đi, tiếp tục đờ ra, nhưng sự tình lại hết lần này tới lần khác không như cô mong muốn.




Nhân viên cầm vé của cô thăm dò nói: “Tiểu thư, vé của cô đâu?”



Vé? Không phải đặt lên bàn rồi sao, Cố Á không hiểu quay sang, đem vé giao cho người nhân viên.



“Đây là toa hạng nhất, mà vé của cô là hạng hai, ở đây không có giá trị, nói cách khác, cô đây là trốn vé. Dựa theo luật lệ tàu hỏa ở Đức, cô bị phạt 40 đồng euro…”



Đầu tiên là im lặng nức nở, sau lại cảm thấy ngược lại trong xe chưa từng người, liền dứt khoát lên tiếng khóc rống lên, đem ủy khuất đều phát tiết ra ngoài. Toàn bộ trong không gian, chỉ có xe lửa chạy tiếng cơ giới bồi bạn...



Cố Á vừa nghe tới trốn vé, phạt tiền gì gì đó, nhất thời nước mắt chảy ra, khàn giọng nói: “Tôi không cố ý, tôi không biết đây là toa hạng nhất.”



Nhân viên tàu là người mới ra trường, còn trẻ, không nghĩ tới một câu nói thiếu ý của mình, lại làm cho mắt cô đỏ hoe, bị dọa giật mình, tay chân luống cuống: “Ôi ôi, cô đừng khóc. Đây là quy định, tôi cũng dựa theo quy định mà làm.”



Cố Á cắn môi, trong lòng khóc không ra nước mắt, ra quân bất lợi, trong một ngày đụng phải biết bao sự việc kỳ quặc, biết thế cô sẽ ở lì trong nhà, không ra ngoài.



Khi hai người giằng co, phía sau truyền tới một giọng nói mang khẩu âm ngoại quốc, dùng tiếng Đức nói: “Xin lỗi, cô gái này đi cùng tôi, vé của cô ấy ở chỗ tôi.”



Cố Á ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn phía sau, một người đàn ông châu Á mặc tây trang, anh bước đi bình tĩnh đến gần, lấy từ trong túi ra vé của mình, đưa tới.



Nhân viên toa tàu vốn rất xấu hổ, hiện tại người ta đã đưa mình bậc thang, vì sao không nhanh mà leo lên? Nhân viên đó tùy tiện nhìn mấy lần, cũng không nói gì. Cố Á lén nhìn lại, không biết vé hắn mua là gì, nhưng thoạt nhìn rất cao cấp, có thể dẫn theo người ngồi ở toa hạng nhất.



Nhân viên tàu đi rồi, cô thấp giọng: “Cảm ơn anh.”



Người đàn ông kia coi như không có gì phất phất tay, thể hiện đây chỉ như một cái nhấc tay, không đáng nhắc đến. Cố Á đang định về chỗ ngồi, chợt nghe anh nói: “Thế giới này, không có chuyện khó nào không thể vượt qua, chỉ có không muốn chạm trán rắc rối. Không cần biết cô gặp khó khăn gì, đưa mắt nhìn xa một chút, sự thất bại hôm nay, chả thấm vào đâu.”



Nói bằng tiếng Trung.



Nghe thấy, Cố Á đỏ mặt lên, không nghe lọt tai anh nói gì, ngược lại vướng mắc ở chỗ, anh sao biết cô là người Trung Quốc? Lẽ nào vừa rồi khi gọi điện thoại với Nghiêm Hoan, anh ngồi ở đây? Lúc nàng bỏ qua sĩ diện mà khóc rống lên, có phải đều bị anh nhìn thấy không?



Thật là mất mặt!



Cố Á che mặt, trong chốc lát, hận không thể đào hố chui xuống!