Nữa đêm anh trở về nhà với người đầy mùi rượu, cũng may là có Lê Thành đưa anh lên phòng.
" Cạch …"
" Ah Yến Nguyệt cô mau giúp tôi với,cái tên này nặng quá …"
Yến Nguyệt đang ngồi trên giường đợi anh về nhà,đúng lúc này Vũ Hạo đã trở về nhưng mà anh đã say mất rồi.Đã vậy còn có người đỡ thì mới đi nổi …
" Vũ Hạo say rồi,cô chăm sóc nó giúp tôi…"
" Vâng,cảm ơn anh."
" Ừm,tạm biệt "
Yến Nguyệt vẫy tay chào Lê Thành rồi sau đó cũng giúp Vũ Hạo tháo giày ra cho thoải mái.
Cô có nên pha trà cho anh ấy không đây,mấy lần trước cô có pha nhưng anh ấy lại không chịu uống cho nên cô có chút phân vân …
" Vũ Hạo…"
Vẫn không trả lời chắc là đã ngủ rồi, thôi thì vẫn nên đi pha trà giải rượu.Cả người đã nồng nặc mùi rượu rồi,cô không thể thay đồ cho anh ấy được, người nặng lắm cho nên không thể xoay dịch được.
Tám phút sau thì Yến Nguyệt cũng đã trở lại,cô cầm trà giải rượu và một thao nước ấm. Cô đặt nó lên bàn rồi đi tìm khăn bông để chuẩn bị lao người cho anh …
Khi tìm được khăn rồi thì Yến Nguyệt liền thấm khăn vào nước ấm và sau đó thì chạm lên gò má của anh.Cô làm rất tỉ mỉ và cẩn trọng …
" Vũ Hạo sau anh uống say thế.."
Vừa hỏi xong thì điện thoại trong túi của anh lại vang lên,cô không biết là có nên nghe hay không nữa. Nhưng mà nó cứ vang lên liên tục cho nên cô đành phía nghe mà thôi.
[ Vũ Hạo anh đừng giận em nữa có được không,em hứa sẽ ngoan mà xin anh đừng có bỏ em mà …]
[ Vũ Hạo anh có ở đó không…]
[ Cho hỏi cô là ai thế…]_ Lúc này thì Yến Nguyệt mới lên tiếng.
[ Tôi là Ngô Quỳnh,còn cô là ai mà lại dám nghe điện thoại của anh Vũ Hạo hả …]
[ Tôi, tôi là …]
[À tôi biết rồi,cô chính là tình nhân mới của anh ấy chứ gì.Lúc nãy tôi vừa gặp anh ấy rồi,xem ra tình cảm của hai người cũng không tốt cho lắm thì phải …]
[ Xem ra sớm muộn gì cũng bị anh ấy đá đít đi mà thôi.Vị trí phu nhân của Lưu gia chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi …]
Nghe xong thì Yến Nguyệt liền cúp máy,hoá ra là tối nay anh ấy đi gặp Ngô Quỳnh.Cô cũng không biết cô ta ra sao, nhưng chắc là một mỹ nhân xinh đẹp rồi.Mà công nhận anh ấy đào hoa thật đấy,hết Trần Tĩnh rồi bây giờ lại đến Ngô Quỳnh.
Đặt điện thoại lên bàn rồi sau đó cô cũng tiếp tục lao người cho anh,Yến Nguyệt mở hai cút áo đầu tiên mà thôi chứ không có mở hết ….
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Sau khi làm xong thì cô cũng dọn dẹp rồi đi ngủ,Yến Nguyệt ngủ ở sofa còn anh thì ngủ ở trên giường.
Đêm nay Yến Nguyệt không ngủ được,cô cứ suy nghĩ những gì mà Ngô Quỳnh đã nói. Cô ta nói đúng sớm muộn gì thì cô cũng bị anh đá đít mà thôi, không nhanh cũng chậm.
___**
Sáng hôm sau thức dậy đầu của anh đau như búa bổ vậy,Vũ Hạo ngồi dựa vào thành giường rồi day day thái dương của mình.
Đã 6 giờ sáng rồi,sau đó anh đảo mắt nhìn quanh phòng thì thấy Yến Nguyệt đang nằm ngủ ở ghế sofa.
Nhìn khắp người thì chỉ thấy có hai cút áo được mở ra mà thôi,trên đầu tủ còn có ly trà giải rượu nữa.Lúc này đây anh khẽ mỉm cười rồi cầm lên uống cạn.
Uống xong thì anh liền đi lại bế cô lên giường nằm,anh cứ nghĩ là Yến Nguyệt vẫn còn ngủ, nhưng không cô gái này đã thức từ lâu rồi mà tại cô muốn nằm lại suy nghĩ một vài việc mà thôi.
" Vũ Hạo"
" Ừm tôi đây …"
" Đêm qua có người gọi điện cho anh,em sợ là cuộc gọi quan trọng cho nên đã nghe,xin lỗi anh."
" Cô ấy tên Ngô Quỳnh hình như rất thân thiết với anh,có gì anh nhớ gọi điện lại cho cô ấy …"
" Chỉ vậy thôi sao,cô ta có nói gì nữa không "
" Không có "_ Yến Nguyệt vội vã lắc đầu …
Nữa đêm có người gọi cho anh vậy mà cô gái này lại bình thường như thế sao,cô ấy không tức giận hay ghen à.
" Ừm tôi biết rồi…"
Nói xong anh liền mở điện thoại lên đúng là Ngô Quỳnh có gọi cho anh,thời gian nói chuyện cũng lâu mà không lẽ hai người không nói gì sao. Đêm qua anh đúng là say như chết cho nên mới không biết chuyện gì đang xảy ra,mà anh chỉ biết là Lê Thành chính là người đã đưa anh về nhà.
""Hai người không có nói gì à. "
" Không có "
" Ừm "
Vũ Hạo khẽ cao mày một cái rồi cầm điện thoại đi vào trong toilet,Yến Nguyệt thì chỉ biết nhìn thấy bóng lưng của anh khuất dần mà thôi.Cô tốt nhất không nên nói ra,với lại cô chỉ là tình nhân của anh mà thôi có nói thì chỉ nhận lại cái kết đắng mà thôi …
Sau đó Yến Nguyệt liền tranh thủ thời gian mà sắp xếp lại gối và chăn lại cho gọn gàng. Chiếc áo vest rơi xuống đất,sau đó cô cũng nhặt lên,lúc này cô có thể cảm nhận được mùi nước hoa của phụ nữ và có cả vết son môi nữa.Yến Nguyệt siết chặt cái áo trong tay rồi ngồi xuống giường với ánh mắt đượm buồn và khó chịu.