Giang Ly ho khan khi cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay của Tiêu Nghiễn Chi, nước mắt vô thức rơi ra từ khóe mắt. Tiêu Nghiễn Chi híp mắt lại, giọng nói lạnh lẽo như băng:
"Giang Ly, cô đủ lông đủ cánh rồi nên muốn tự mở công ty à?"
Hắn hạ giọng, nụ cười châm biếm hiện rõ trên môi:
"Nếu cô thiếu tiền đến vậy, sao không tính tiền từng lần ngủ với tôi đi? Một lần một trăm triệu, thế nào? Cô làm không?"
Giọng điệu của hắn không hề che giấu sự khinh thường:
"Tranh thủ lúc tôi còn chưa chán cô, biết đâu cô vẫn kiếm được không ít."
Giang Ly im lặng trong chốc lát. Tiêu Nghiễn Chi tưởng rằng cô sẽ bị lời nói của hắn làm cho tức giận nhưng cô chỉ suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, nở một nụ cười tươi:
"Được, vậy phiền Tiêu tổng thanh toán cho lần này trước đi!"
Lòng tự trọng?
Cô còn cần gì lòng tự trọng nữa khi Tiêu Nghiễn Chi đã nói rằng cô không đáng có nó.
Tiêu Nghiễn Chi tức giận, quay người đóng sầm cửa rời đi.
Giang Ly ngồi trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà rất lâu, cho đến khi điện thoại di động rung lên. Là tin nhắn thông báo từ ngân hàng. Tài khoản của cô vừa được cộng thêm 100 triệu.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhếch môi cười nhưng tiếng cười mang theo chút thê lương.
Cuộc sống của cô bây giờ chẳng khác gì trước đây, vẫn là những mảnh vụn của sự tan vỡ và nhục nhã, không bao giờ có thể chạm tới ánh sáng.
Câu cuối cùng mà Tiêu Nghiễn Chi để lại trong căn phòng vang lên lạnh lùng:
"Rẻ tiền!"
---
Ngày hôm sau, Giang Ly vẫn đến đoàn phim như thường lệ. Khi chuyên gia trang điểm bắt đầu làm việc, cô ấy chú ý thấy đôi môi của Giang Ly sưng lên bất thường.
"Chị bị dị ứng à?"
Giang Ly đáp lại một cách mơ hồ:
"Ừ, gần đây nóng trong người, môi bị sưng thôi."
Bé trợ lý nhanh nhẹn đưa cho cô một ly nước, Giang Ly nói lời cảm ơn rồi vừa uống nước vừa xem lịch trình.
Hôm nay là sinh nhật của đại thiếu gia nhà họ Đoàn - Đoàn Dật Bác.
Trước đây, khi còn thường xuyên cùng Tiêu Nghiễn Chi tham dự các bữa tiệc, cô cũng đã gặp Đoàn Dật Bác vài lần và tán gẫu qua loa với anh ta. Đoàn Dật Bác tuy có gia thế lớn và tính cách kiêu ngạo nhưng cũng không đến nỗi tệ, chỉ có điều nói chuyện quá thẳng thắn.
Lần gặp gỡ gần đây nhất, Đoàn Dật Bác đã đặc biệt mời cô đến dự sinh nhật và nhắc cô nhớ ngày sinh của mình.
Giang Ly liếc nhìn đồng hồ, thầm nghĩ sau khi quay xong chắc vẫn kịp đến chúc mừng.
"Tiểu Diệp, em chuẩn bị giúp chị một món quà sinh nhật cho Đoàn thiếu gia nhé."
Trợ lý gật đầu, tươi cười nói:
"Chị cứ yên tâm quay phim đi, lát nữa em sẽ chọn giúp chị một món quà thật thích hợp."
Giang Ly khẽ gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ về một chuyện khác. Cô có nên báo cho Tiêu Nghiễn Chi biết về việc tham gia bữa tiệc này không?
Rồi cô tự nhủ: "Quên đi, quay phim xong rồi tính sau."
---
Trong phòng lớn nhất của một quán bar, không khí náo nhiệt ngập tràn. Nam nữ ngồi cạnh nhau, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ tươi cười. Đoàn Dật Bác ngồi ở vị trí trung tâm, trên đầu đội một chiếc mũ sinh nhật kỳ quặc, trông có chút buồn cười.
Ở phía đối diện, Tiêu Nghiễn Chi lạnh lùng ngồi đó, bên cạnh là một cô gái nhỏ nhắn đang thẹn thùng ôm lấy cánh tay hắn. Cô ta không dám ngẩng đầu lên, trông có vẻ rụt rè.
Từ kinh nghiệm lần trước, mọi người đều hiểu rằng cô gái này là người mà Tiêu Nghiễn Chi đặc biệt coi trọng, không ai dám đùa giỡn. Nhưng Đoàn Dật Bác thì khác.
Hắn đã ngà ngà say, lảo đảo bước về phía Tiêu Nghiễn Chi, cầm ly rượu và cúi người nhìn chằm chằm vào cô gái ngồi cạnh hắn.
Cô bé trắng trẻo, dễ thương, với đôi mắt long lanh như thỏ, khiến ai nhìn cũng yêu mến.
Nhưng, cô ta không phải là Giang Ly.