Sau khi trở về từ đoàn làm phim, Giang Ly ghé vào siêu thị mua một đống rau và thịt tươi. Những lời của bé trợ lý cứ quanh quẩn trong đầu cô, khiến cô phải trầm tư đôi chút. Cuối cùng, Giang Ly quyết định cầm điện thoại lên và gọi cho Tiêu Nghiễn Chi.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy. Giọng nói trầm thấp, lãnh đạm của Tiêu Nghiễn Chi từ đầu dây bên kia vang lên, mang theo chút khó chịu:
“Có việc gì?”
Qua âm thanh của cây đàn violin đang chơi nền trong nhà hàng, Giang Ly có thể đoán được Tiêu Nghiễn Chi hiện tại đang ở nhà hàng tây. Nếu cô không nhầm, người ngồi đối diện anh chắc chắn là Tần Yểu Yểu.
Chưa kịp lên tiếng, cô đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Tần Yểu Yểu từ phía đầu dây bên kia:
"Điện thoại công việc ạ?"
Tiêu Nghiễn Chi trả lời bằng một tiếng “Ừ” hờ hững, rồi hướng giọng bình thản vào điện thoại:
“Tôi đang bận, có chuyện gì thì nói thẳng.”
Hiển nhiên, anh không có ý định tránh Tần Yểu Yểu khi nói chuyện với Giang Ly.
Cô hạ mắt xuống, ánh mắt tập trung vào mũi chân mình. Giọng nói của cô trở nên nhỏ bé và hèn mọn đến mức chính bản thân cô cũng không nhận ra:
"Tối nay anh có về không? Tôi đã mua ít đồ ăn."
"Tôi đang ăn cơm," Tiêu Nghiễn Chi trả lời dửng dưng, như thể anh không còn bận tâm. “Không thể ăn thêm gì nữa đâu.”
Hơi thở của Giang Ly khựng lại. Cả hai im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau qua điện thoại, áp lực như muốn đè bẹp trái tim cô.
"Tối nay, tôi sẽ đợi anh. Đợi đến khi anh về mới thôi." Cô hít sâu một hơi, rồi nhanh chóng cúp máy, không dám nghe thêm bất kỳ lời nào từ anh.
...
Dù không chắc chắn liệu Tiêu Nghiễn Chi có về hay không, Giang Ly vẫn nấu một bàn đầy thức ăn, bày biện gọn gàng trên bàn ăn. Những món ăn thịnh soạn và hấp dẫn được sắp xếp ngay ngắn nhưng cô không cảm thấy bất kỳ niềm vui nào từ chúng.
Cô ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào từng đĩa thức ăn, ánh mắt dần trở nên vô hồn. Cô đợi Tiêu Nghiễn Chi. Đợi từ bảy giờ đến mười hai giờ đêm.
Khi kim đồng hồ điểm qua con số 12, cô cười nhạt tự giễu mình. Không nói thêm gì, cô đứng dậy và bắt đầu dọn dẹp, lần lượt bưng từng đĩa thức ăn lên và đổ hết chúng vào thùng rác.
Đêm nay, Tiêu Nghiễn Chi sẽ không trở về.
Mọi động tác của cô đều dứt khoát, không chút do dự. Chỉ trong chốc lát, bàn ăn trống trơn, không còn một giọt dầu mỡ nào trên bề mặt. Bữa tiệc thịnh soạn trước đó giờ chỉ còn là một ký ức mờ nhạt, như chưa từng tồn tại – giống hệt cảm xúc cô đã dồn nén bấy lâu.
Sau khi rửa sạch chén đĩa, Giang Ly cảm thấy người mình nặng trĩu. Không rõ cô đang tê dại hay buồn ngủ, chỉ biết rằng cơ thể đã cạn kiệt sức lực. Cô định quay về phòng ngủ.
Nhưng ngay khi cô định đi ngủ, âm thanh quen thuộc của tiếng khóa cửa vang lên. Giang Ly giật mình. Cánh cửa mở ra, và ngay lập tức, cô bắt gặp ánh mắt của Tiêu Nghiễn Chi.
Tiêu Nghiễn Chi bước vào, mang theo hơi lạnh của đêm, bao trùm cả căn phòng. Cả hai đối mặt nhau trong vài giây, Giang Ly không dám nhìn thẳng vào mắt anh, theo bản năng cúi thấp đầu.
"Không phải cô bảo tôi về ăn cơm sao?" Giọng nói của Tiêu Nghiễn Chi lười biếng, vẻ mặt lạnh nhạt như không có gì xảy ra.
"Tôi tưởng anh không về nên đã đổ hết rồi,” cô cúi đầu trả lời, giọng lạnh lùng, xa cách. “Muộn thế này rồi, tôi nghĩ anh chắc đã ăn no ở đâu đó.”
Câu nói cuối cùng nặng trĩu, như một lời trách móc ngầm.
Tiêu Nghiễn Chi nhìn cô, đôi mắt tối sẫm, khó lòng đoán ra cảm xúc. Anh tháo áo khoác ra, xắn tay áo sơ mi lên, để lộ đôi cánh tay rắn chắc với những đường gân nổi bật.
"Giang Ly, ngẩng đầu lên nhìn tôi."
Anh tiến tới gần, từng đường gân nổi rõ trên cánh tay anh, một cám dỗ vô hình bao quanh cô. Giọng anh trầm khàn, như một lời cảnh báo:
“Cô cố tình đổ hết thức ăn đi để tôi phải nhịn đói à?”