Tiêu Nghiễn Chi khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng cắt ngang:
"Sau này những chuyện thế này thì cứ đến bộ phận tài vụ mà giải quyết đi."
Ngay lúc đó, Tần Yểu Yểu bất ngờ đẩy cửa bước vào, đứng sợ hãi nơi ngưỡng cửa:
"Tiêu tổng, chị Ly Ly."
Dáng vẻ điềm đạm, đáng thương của cô khiến người khác không khỏi mềm lòng. Thế nhưng, không gõ cửa mà xông thẳng vào văn phòng tổng giám đốc, dù là người mới, cũng thật quá thiếu phép tắc.
"Nhân viên Giang Ngu mà không biết gõ cửa sao?" Giang Ly cau mày, lạnh lùng trách móc.
Ở Giang Ngu, lời nói của Giang Ly có trọng lượng như bà chủ, việc cô dạy dỗ người mới là hoàn toàn hợp lý. Nhưng không ngờ Tiêu Nghiễn Chi lại lên tiếng:
"Sau này, cô ấy không cần gõ cửa."
Nghe vậy sắc mặt Giang Ly thoáng biến đổi nhưng cô nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, giọng điệu vẫn bình thản:
"Được, tôi biết rồi."
Tiêu Nghiễn Chi nhìn thấy hết nhưng không nói gì, chỉ khẽ dừng lại một chút trước khi quay sang Tần Yểu Yểu, giọng nói đã dịu dàng hơn:
"Có chuyện gì sao?"
Tần Yểu Yểu bối rối siết chặt góc áo, khuôn mặt đỏ bừng, lúng túng mãi vẫn không thể nói thành lời.
Giang Ly nhớ lại lần đầu tiên cô phạm sai lầm trước Tiêu Nghiễn Chi, khi đó anh rất lạnh lùng, nghiêm khắc. Nhưng giờ đây, anh lại vô cùng kiên nhẫn, không chút thúc ép Tần Yểu Yểu:
"Đừng lo, cứ từ từ nói."
Cảnh tượng ấy khiến Giang Ly giật mình. Cô không biết mình đang cảm thấy gì, chỉ thấy khó thở, bầu không khí trong phòng càng trở nên ngột ngạt.
"Lễ phục của chị Ly Ly, để em bồi thường đi ạ." Tần Yểu Yểu nói nhỏ, giọng nói run run, rõ ràng phải mất rất nhiều can đảm mới có thể thốt ra:
"Em nghe trợ lý nói chị Ly Ly mặc đồ của nhãn hàng, nếu làm bẩn sẽ phải bồi thường theo hợp đồng. Tối qua là lỗi của em, em..."
"Cô không bồi thường nổi đâu." Giang Ly lập tức cắt ngang, giọng điệu có chút cứng rắn:
"Đừng tự cho mình là đúng."
Giang Ly nói với giọng cảnh cáo nhưng trong lòng thực chất đang nghĩ cho Tần Yểu Yểu. Cô biết rõ chiếc váy của Swee là hàng xa xỉ, có giá trị lên đến con số khổng lồ. Cô đến công ty là vì biết số tiền bồi thường là quá lớn. Nếu không phải là Swee, cô sẽ không cần phải phiền Tiêu Nghiễn Chi, mà tự giải quyết riêng.
Tuy nhiên, Tần Yểu Yểu không hiểu ý Giang Ly, nghe thấy sự từ chối lạnh lùng, đôi mắt cô ta ngấn nước, giọng run rẩy:
"Chị Ly Ly, em biết em sai. Nếu chị cho em một cơ hội, dù phải vay mượn, em nhất định sẽ bồi thường cho chị."
Vừa nói, giọng cô mang theo nức nở khiến người khác không khỏi cảm thấy như Giang Ly đang bắt nạt cô.
Giang Ly cau mày:
"Cô có biết chiếc váy đó đáng giá bao nhiêu không? Ngay cả khi muốn vay mượn, số tiền lớn như vậy cũng không dễ gì có được."
Giang Ly từng trải qua nhiều khó khăn, hiểu rõ nợ nần là điều đau khổ và khó khăn ra sao. Cô không muốn Tần Yểu Yểu phải gánh chịu những áp lực tài chính quá lớn khi mới bước chân vào nghề.
Nghe đến đây, khóe môi Tiêu Nghiễn Chi nhếch lên, giọng nói đầy chế giễu:
"Cô ấy không bồi thường nổi, vậy cô sẽ bồi thường à?"