Người Tình Mê Người Của Tổng Tài Vô Tình

Chương 30




Giang Ly đứng lặng trong một giây, không quay đầu lại, chỉ để lại giọng nói trong trẻo vang vọng:

“Tôi sẽ thử nhưng không cam đoan có thể dỗ dành.”

Nói xong, cô đẩy cửa bước ra khỏi văn phòng của Tiêu Nghiễn Chi.

Tiêu Nghiễn Chi nheo mắt lại, dõi theo bóng dáng mảnh mai ấy cho đến khi cô khuất hẳn, tâm trạng trong lòng anh trở nên khó đoán.

Trong Giang Ngu, không nhiều nghệ sĩ có phòng nghỉ độc lập, hầu hết đều ngồi chung trong không gian mở, chỉ có vài vách ngăn để tạo sự riêng tư. Nhưng Giang Ly là một trong số ít người có đặc quyền sở hữu phòng nghỉ riêng.

Bước chân Giang Ly dừng lại bên cạnh ghế của Tần Yểu Yểu, ngón tay thon dài nhẹ gõ hai cái lên mặt bàn. Tần Yểu Yểu lập tức khẩn trương ngẩng đầu lên.

“Chị Ly Ly, chị có chuyện gì ạ?”

Khuôn mặt cô có chút bối rối, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng Giang Ly. Có thể thấy rõ rằng Tần Yểu Yểu thật sự rất sợ hãi.

Giang Ly theo thói quen nhíu mày, hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc, cố gắng điều chỉnh giọng điệu trở nên dịu dàng hơn:

“Tần Yểu Yểu, có lẽ cô đã hiểu lầm ý tôi vừa rồi.”

“Tôi không có ác ý gì với cô cả. Tôi chỉ quen khắt khe với bản thân nên lúc dạy cô múa cũng vô tình nghiêm khắc hơn. Nếu điều đó khiến cô cảm thấy không thoải mái, tôi xin lỗi.”



Cô dừng lại đôi chút để chọn từ ngữ, rồi tiếp tục:

“Tôi thật lòng vui mừng cho cô khi cô nhận được vai diễn trong bộ phim ngắn lần này. Tôi tin rằng cô sẽ ngày càng tiến xa, trở thành ngôi sao hàng đầu của Giang Ngu.”

Khóe môi Giang Ly nở một nụ cười tiêu chuẩn, rất nhẹ nhưng đầy sự chuyên nghiệp.

Giọng nói của cô không lớn nhưng trong không gian yên tĩnh, mọi người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng. Ai nấy đều ngạc nhiên, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Một người lạnh lùng và kiêu ngạo như Giang Ly lại chủ động xin lỗi Tần Yểu Yểu, thậm chí còn tỏ ra thân thiện đến vậy?

Không cần nghĩ nhiều cũng biết, chắc chắn đây là yêu cầu từ Tiêu Nghiễn Chi.

Tần Yểu Yểu chớp chớp đôi mắt to tròn, rõ ràng không ngờ Giang Ly lại xin lỗi mình, cô nàng thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu:

“Chị Ly Ly, em không trách chị đâu, em chỉ cảm thấy mình quá kém cỏi mà thôi.”

“Khi còn đi học, chị đã là thần tượng của em. Em luôn mong một ngày nào đó mình có thể trở thành ngôi sao xuất sắc như chị.”

Tần Yểu Yểu cười ngại ngùng, giọng nói vẫn ngọt ngào và mềm mại như mọi khi:

“Được làm đồng nghiệp với chị là niềm mơ ước của em.”

Giang Ly lặng lẽ lắng nghe nhưng cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ dỗ dành này. Cô khẽ vỗ vai Tần Yểu Yểu, giọng nói vẫn giữ vẻ bình thản:

“Cố lên, cô sẽ làm tốt hơn nữa trong tương lai.”



Nói xong, Giang Ly quay trở lại phòng nghỉ riêng của mình.

Tần Yểu Yểu dõi theo bóng lưng của cô, trong lòng dường như đang tính toán điều gì đó.

Chiều hôm đó, sau khi Giang Ly hoàn thành công việc chụp bìa tạp chí, trời đã gần tối, và mọi người trong văn phòng Giang Ngu đang chuẩn bị ra về. Không khí trở nên rộn ràng hơn vì Tần Yểu Yểu đã mời trà sữa cho mọi người để cảm ơn vì đã ủng hộ cô trong thời gian qua và cũng để chúc mừng thành công vai diễn mới.

“Chị Ly Ly!”

Từ xa, Tần Yểu Yểu nhìn thấy Giang Ly trở về, cô cười rạng rỡ và nhanh chóng tiến lại gần, tay cầm một ly trà sữa:

“Mời chị uống trà sữa, cám ơn chị đã dạy múa cho em.”

Tần Yểu Yểu ngượng ngùng gãi đầu, đôi mắt ánh lên sự chân thành:

“Mặc dù... em quá ngốc, chẳng học được gì cả.”

Giang Ly nhìn ly trà sữa trong tay Tần Yểu Yểu, trong mắt hiện lên một chút mệt mỏi. Cô lắc đầu từ chối một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:

“Không sao đâu. Trà sữa tôi không uống, cô chia cho người khác nhé.”

Cô không muốn giải thích thêm nhưng sự thật là Giang Ly bị dị ứng với sữa. Chỉ cần một chút nhỏ cũng có thể gây ra sốc phản vệ nguy hiểm.