Ngươi Tính Manh Chết Ta Sao?

Ngươi Tính Manh Chết Ta Sao? - Chương 18




Sau khi chán ngán cùng nhóc gấu bắc cực xong, Otis lại tiếp tục cúi đầu ăn thịt. Dáng vẻ thành thạo, lưu loát một cách hoàn mĩ của nó khiến người cảm thấy rất là an toàn.



Ngẫm lại thì từ lúc săn thú đến khi ăn xong con mồi, bọn họ đã ở tại chổ này vài tiếng rồi. Một con gấu bắc cực đực khác cũng đang đi kiếm ăn từ phía xa lắc lư lại đây.



Trước đó từng nói trên đường đi bọn họ sẽ tận lực tránh khỏi những con gấu bắc cực xa lạ, nhưng tình huống hiện tại là đối phương tự động áp sát khi cả hai đều chưa ăn no. Vì thế, Otis không có khả năng vì lảng tránh mà bỏ lại đồ ăn rời đi.



Gần vào hè, băng trên biển hòa tan, bầy gấu bắc cực không thể không lùi về đất liền, tụ tập bên bờ biển. Chúng nó theo dõi những nơi có thể kiếm ăn, cả ngày quanh quẩn ở những chỗ đó tìm kiếm. Đây là một chỗ thích hợp để bắt cá voi trắng, không hề ngạc nhiên khi hấp dẫn những con gấu bắc cực khác đến.



Con gấu bắc cực đực này thăm dò đánh giá một lớn một nhỏ đang ở bên bờ biển ăn cơm, hình như định há mồm chờ sung rụng. Nhưng nó vẫn rất do dự khi nhận thấy khổ người cùng với khí thế không dễ chọc tỏa ra từ Otis. Nếu không vẫn là tự mình cố gắng đi thôi, sung này không thể rơi trúng mình được.



Kiều Thất Tịch có chút tò mò nhìn ngó đối phương, mắt trợn tròn, giống như một đứa nhóc không chịu ăn cơm cho xong.



Đây là lần đầu tiên cậu nhìn đến một con gấu bắc cực xa lạ, chỉ cảm thấy nó không cao bằng Otis, cũng không trắng bằng Otis. Đường nét thân thể càng không cần phải nói, vẫn là như Otis mới thấy đẹp trai, đáng yêu.



Otis phát ra thanh âm đặc biệt, học từ Kiều Thất Tịch. Nhóc gấu bắc cực luôn phát ra những âm thanh kỳ kỳ quái quái khi giao lưu cùng nó. Cho nên với người có năng khiếu học tập như Otis, nó sẽ dần dần sử dụng âm điệu nhóc gấu bắc cực quen thuộc để thúc dục cậu mau mau ăn cơm. Kiều Thất Tịch nhận ra Otis không hề care tên gấu bắc cực kia dù chỉ một chút, liền không còn tò mò nữa.



Cũng may là tên gấu bắc cực đó còn tự biết mình. Nó hình như là quyết định tự săn mồi, đã lặn xuống biển đi bắt cá voi trắng. Trên lập trường là một con gấu bắc cực, Kiều Thất Tịch vẫn rất hy vọng đối phương có thể đi săn thành công.



Không bao lâu, Otis liền dẫn cậu rời đi.



Trước khi rời đi, Kiều Thất Tịch rửa sạch thùng nhỏ của mình, sau đó đội lên trên đầu.



Rác thải trên Bắc Băng Dương so với các đại dương khác thì ít hơn một chút. Nhưng Kiều Thất Tịch vẫn nhìn thấy chúng khi quanh quẩn thường xuyên bên bờ biển. Có thể là một ít chai lọ, hoặc là bikini.. ầy, có lần Otis còn mang về một quả cầu nhỏ màu sắc sặc sỡ đưa cho cậu.



Có lẽ là vì Otis cảm thấy, cậu sẽ thích mấy thứ này?





Tuy rằng Kiều Thất Tịch đã qua độ tuổi chơi bóng, nhưng nhận được món quà như vậy vẫn là khiến cậu cảm thấy vui vẻ bất ngờ.



Không nghĩ tới dân bản địa Otis, hoàn toàn sống trong thế giới hoang dã, lại nhặt về một món đồ chơi cho cậu. Kiều Thất Tịch cho rằng loại thói quen này chỉ có ở gấu bắc cực lớn lên trong vườn thú. Dù sao gấu bắc cực hoang dã không có khái niệm gì về đồ chơi cả. Nội việc làm sao sống sót đã chiếm hết tinh lực của chúng rồi.



Và hiển nhiên đối với những người không có chỗ ở cố định, nay đây mai đó như bọn họ, mang theo đồ chơi đi đường là không thiết thực. Kiều Thất Tịch chỉ có thể từ bỏ quả cầu vải nhiều màu kia, ném nó về lại trong biển, như vậy thì sẽ được thuyền vớt rác trên biển thu gom.



Ăn no xong, Otis dẫn Kiều Thất Tịch dọc theo bờ biển đi về hướng Bắc. Nơi này thời tiết ấm lên chậm một chút. Băng tuyết còn chưa hoàn toàn hòa tan. Từng mảng lớn tuyết trắng mềm xốp bao trùm mặt đất, khung cảnh không hề khác so với mùa đông, chỉ là không còn tuyết rơi mà thôi.




Gấu mẹ từ đầu xuân đã bắt đầu mùa sinh sản, lúc này mang theo hai chú gấu bắc cực con hai tháng tuổi đi ra kiếm ăn. Gấu bắc cực con lúc này hoạt bát đáng yêu giống như cún con vậy.



Chúng nó vui chơi ầm ĩ bên cạnh gấu mẹ, thay phiên nhau nhào cắn, sau đó thường thường dừng lại nhìn bốn phía xung quanh. Cho nên mới nói tính cảnh giác nhạy bén của gấu bắc cực là bản năng trời sinh.



Từ nhỏ liền có.



Mà gấu mẹ cũng đã phát hiện mùi vị gấu bắc cực đực xa lạ. Điều này làm cho nó vô cùng lo lắng và cảnh giác. Thẳng đến lúc nó thấy rõ ràng ở bên cạnh một con gấu bắc cực đực thành niên là một nhóc gấu bắc cực con.



Một lớn một nhỏ từ bên cạnh đi ngang qua, cực kỳ giống mẹ dìu con dắt. Cho nên gấu mẹ ánh mắt mờ mịt, có chút không rõ ràng lắm tình huống hiện tại.



Chuyện gì đang xảy ra thế này?



Chẳng lẽ khứu giác bị lỗi..



Nói thật ra, gấu mẹ mang theo con mình gặp phải một con gấu mẹ khác sẽ rất hiếm khi xảy ra xung đột. Đối với chúng nó mà nói, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của bản thân và con mình.




Gấu mẹ phát hiện đối phương cũng là một con gấu.. mang con, sự cảnh giác giảm xuống hơn một nửa.



Phía bên này, Kiều Thất Tịch cũng thấy được gấu mẹ và hai đứa con của nó. Đây là lần đầu tiên cậu thấy gấu bắc cực cái, quả nhiên dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn hơn gấu bắc cực đực.



Khuôn mặt mới nhìn cũng khá đẹp đẽ, không thô ráp như gấu đực.



A không, Kiều Thất Tịch giật mình sửng sốt, ôi đệt!



Anh mày bị làm sao vậy?



Bản thân làm một con gấu bắc cực quá lâu rồi sao?



Hiện tại chỉ mới nhìn đến một con gấu bắc cực cái đã cảm thấy xinh đẹp!



Nhưng Kiều Thất Tịch rất nhanh dời lực chú ý đến hai chú gấu bắc cực con đáng yêu.




Quá dễ thương, quá đáng yêu!



Nếu bảo bộ lông của cậu 9 phần trắng vậy thì gấu con mới sinh hai tháng sẽ là 10 phần trắng.



Bộ lông trên người sạch sẽ, quả thật trắng như tuyết vậy.



Um, nhưng Kiều Thất Tịch tin tưởng, khi hai con gấu con này cùng mẹ vượt qua một cái mùa hè, vận may tốt thì chỉ là mặt xám mày tro, vận may không tốt thì..




Ngay cả tỷ lệ sống đều rất nhỏ.



Trong lòng than nhẹ, Kiều Thất Tịch lắc lắc đầu, nghĩ đến những chuyện đó làm gì cơ chứ?



Hiện tại cậu nên suy xét, nếu bản thân dũng cảm đi qua vuốt gấu con một lượt, có thể bị gấu mẹ đuổi giết hay không?



Khẳng định có.



Chẳng sợ cậu cũng là một gấu con..



"Ô ô ô.." Kiều Thất Tịch đuổi kịp Otis, lại phát ra thanh âm kỳ quái khiến Otis không hiểu ra sao.



Dù sao những con gấu bắc cực con khác không có nhiều rắc rối như vậy.



Otis có lẽ cho là Kiều Thất Tịch sợ hãi con gấu mẹ kia, không những đẩy cậu đi ở phía trước, mà còn thấp giọng trấn an. Đối với một con gấu bắc cực đực khổng lồ như Otis mà nói, đè ép dây thanh quản để phát ra tiếng trầm như vậy, đã được xem như là vô cùng dịu dàng, nhún nhường rồi.



Kiều Thất Tịch cạ cạ Otis, trong đầu nghĩ đâu đâu. Nếu Otis biết cậu muốn qua bên kia tuốt gấu bắc cực con thì có thể đánh cậu một trận rồi đuổi luôn ra khỏi nhà hay không nhỉ?



A không, loại chuyện phức tạp trái với bản năng như vậy Otis chắc chắn sẽ không làm được. Nhưng nó có thể an ủi cảm xúc nhóc gấu đang trong tình trạng thất thường này.



Bời vì ngôn ngữ chướng ngại mà Kiều Thất Tịch không thể giải thích được rằng bản thân không vui là vì không tuốt được gấu con mà thôi.



Tuy nhiên, tâm tình của cậu đến nhanh đi cũng nhanh. Dù sao thì số lượng gấu bắc cực đã rất ít, thiếu một con là việc lớn, hà cớ gì đưa thân vào nguy hiểm đâu.