Ngươi Tính Manh Chết Ta Sao?

Ngươi Tính Manh Chết Ta Sao? - Chương 10




Kiều Thất Tịch ngẩng đầu hít lấy hít để mùi vị trong không khí. Bởi vì hướng gió, cậu chỉ có thể ngửi lấy cảng nhiều khí vị của con gấu bắc cực xa lạ kia.



Nhưng cũng có một tia khí vị quen thuộc, gợi lên hình ảnh Otis trong ký ức.



Là Otis thật sao?



Kiều Thất Tịch muốn tin vào phán đoán của chính mình, lại không dám quá tin tưởng nó. Chủ yếu là, Otis làm sao có thể xuất hiện ở đây cơ chứ?



Hay là bọn họ vốn dĩ được thả xuống gần nhau?



Trong hai phút ngắn ngủi, Kiều Thất Tịch đã trải qua từ tuyệt vọng đến hy vọng sống sót. Nếu đó thật sự là Otis thì tốt rồi. Cậu thở một hơi dài nhẹ nhõm.



Không lâu sau, Otis đã đến trước mặt nhóc gấu bắc cực. Vì ban nãy tăng tốc, nó mệt mỏi thở hồn hển.



Nhưng dù là như vậy, nó vẫn nhìn chằm chằm Kiều Thất Tịch không chớp mắt, ánh mắt thâm thúy lại mạnh mẽ sắc bén. Tựa hồ, đối với Kiều Thất Tịch, nó hứng thú dạt dào.



Nhưng Kiều Thất Tịch không sợ, sau khi rõ ràng Otis là tới tìm chính mình, cậu vui mừng không nói nên lời, ngay cả khi bốn chân đều đang vô lực run rẩy cũng không kiềm được mà nhào tới đối phương.



Otis!



Nhớ chú muốn chết, Kiều Thất Tịch trong lòng kích động hò hét. À, từ khi biến thành gấu bắc cực, cậu phát hiện bản thân trở nên da dày thịt béo, thường thường đụng phải vật cản, té lộn mèo cũng không cảm thấy đau.



Huống chi trên người Otis lông xù xù, đụng trúng chỉ thấy thoải mái, duy nhất cái mũi chạm đất có chút cảm giác khó chịu mà thôi.



Otis nhìn cậu nhóc gấu bắc cực lấy mặt chạm đất, cúi đầu đẩy nhẹ đối phương.



Cảm ơn.. Kiều Thất Tịch đang muốn nói cảm ơn ông anh giúp tôi đứng lên!





Nhưng mà trong giây tiếp theo, Otis lại đụng cậu một chút, lần này còn dùng lực, dẫn tới hình thể béo tròn của cậu nhanh chóng lăn lông lốc trên mặt băng một quãng xa.



Không phải chứ?



Kiều Thất Tịch: Otis?



Kiều Thất Tịch bị lăn đến chóng mặt hoa mắt, trong lòng khẩn thiết cầu xin ông trời, cầu ngài, đừng nói cho cậu biết đây là cách Otis biểu đạt cao hứng nhé.




Tuy rằng hiếm khi thấy Otis hoạt bát như vậy. Nhưng thú thật, không người nào thích kiểu chúc mừng của nó đâu!



Kiều Thất Tịch đầu óc xoay mòng, ngơ ngác nằm trên mặt băng trong chốc lát rồi tự mình bò dậy. Mặc dù rất phản đối cách ăn mừng của Otis nhưng cậu vẫn rất vui vẻ chạy chậm trở về bên người đối phương.



Hú Otis!



Hế lô Otis!



Kiều Thất Tịch rất cao hứng. Cậu không chịu để yên mà cứ cọ Otis. Với lần gặp lại vô cùng ấn tượng này, cậu thật ra rất muốn ôm Otis một cái!



Xét thấy không có điều kiện, hơn nữa khả năng cao Otis sẽ không phối hợp, cho nên cậu nhượng bộ chọn cách khác, dùng chân mình ôm lấy một chân nào đó của Otis.



Chân trước Otis đủ chắc khỏe, Kiều Thất Tịch ôm đến vô cùng vui vẻ.



Cúi đầu nhìn quả cầu lông treo ở trên cẳng chân của bản thân, ánh mắt Otis sâu thẳm, có lẽ còn có chút bất đắc dĩ, ai biết được cơ chứ?



Có lẽ không xua đuổi chính là thái độ của nó dành cho Kiều Thất Tịch.




Trải qua một đoạn giao lưu tình cảm ngắn ngủi, Otis khôi phục bộ dáng cảnh giác, ngẩng đầu tìm tòi mùi vị trong gió.



Hành động của nó khiến cho Kiều Thất Tịch chú ý, là đang lo lắng tên gấu xâm lấn kia sao?



Mùi vị kia ở trong gió xác thật ngày càng đậm. Có lẽ con gấu bắc cực kia cũng giống như Kiều Thất Tịch, vì đứng ở đầu gió nên không thể ngửi ra khí vị của một con gấu bắc cực lạ khác đang ở gần nó.



Niềm vui sướng khi gặp lại Otis làm Kiều Thất Tịch suýt chút nữa đã quên ban thân còn đang ở trong tình cảnh bị đuổi giết.



Nhưng mà thật sự không chạy nổi nữa, liếc nhìn Otis, dường như cũng không có ý định mang cậu cùng nhau chạy trốn.



Nếu đã như vậy thì Kiều Thất Tịch cũng không lộn xộn nữa.



Một con có kinh nghiệm sinh tồn phong phú như Otis so với cậu càng rõ ràng hơn kế tiếp nên xử lý như thế nào.



Chạy dưới ánh nắng mùa hạ sẽ khiến nhiệt độ cơ thể gấu bắc cực tăng mạnh, nó cần nằm dựa vào mặt tuyết để giảm bớt cái nóng.




Vì vậy Kiều Thất Tịch thấy được hình ảnh thường thấy của gấu bắc cực trên sông băng. Otis gác đầu ở trên sườn dốc phủ tuyết, cảnh giác quan sát bốn phía, mà cơ thể nó lại ẩn dưới một đống tuyết, chỉ lộ ra cái mông tròn tròn.



Kiều Thất Tịch bị gió thổi đến híp cả mắt, sau đó lại phát hiện chính mình không những mệt mỏi buồn ngủ mà còn đói bụng.



Nhóc gấu bắc cực vẫn còn trong độ tuổi được gấu mẹ bảo bọc khẽ kêu một tiếng. Lúc này cậu chỉ mới hơn một tuổi, giọng nói vẫn còn mang theo sự non nớt của gấu con.



Lỗ tai Otis run run, vẫn cứ tập trung vào việc khôi phục thể lực.



Lúc này, bóng dáng con gấu bắc cực xa lạ vẫn luôn đuổi theo Kiều Thất Tịch xuất hiện ở trong tầm mắt Otis.




Sườn dốc phủ tuyết ngăn chặn thân ảnh Kiều Thất Tịch, gấu bắc cực ngoại lai chỉ nhìn thấy Otis, một con gấu bắc cực đực thành niên. Điều này làm cho nó dừng lại bước tiến, ánh mắt có vài phần mê mang.



Dù sao thì nó đang đuổi theo một con gấu bắc cực con. Dù cho có gấu thành niên đi cùng nó thì hẳn phải nên là gấu mẹ mới đúng chứ!



Con gấu bắc cực ngoại lai này chắc là đã lâm vào hoang mang.



Nó đứng trong gió quan sát một lát, không ngoài dự đoán lựa chọn quay đầu rời đi.



Đi săn một con gấu bắc cực con lạc đàn không tốn sức chút nào, đại đa số gấu bắc cực đều sẽ làm được. Nhưng mà dưới tình huống có gấu thành niên bảo vệ, vậy thì bọn chúng thà để dành sức đi săn hải báo còn tốt hơn.



Cho nên nói trí thông minh của gấu bắc cực về kỹ năng sinh tồn rất cao, cân nhắc được lợi hại, ưu nhược, tựa hồ tất cả chỉ số thông minh đều phát huy ở mảng này vậy.



Otis dường như đã khôi phục thể lực, đứng dậy lắc lắc bông tuyết trên người, sau đó mang theo Kiều Thất Tịch rời khỏi.



Kiều Thất Tịch thậm chí không biết con gấu kia đã từng tới. Cậu đói bụng, chạy chậm đuổi theo Otis, truyền đến tiếng kêu biểu hiện nhu cầu, muốn Otis chú ý.



Nhưng mà trong thời gian ngắn tìm đến đồ ăn trên mặt băng là một việc không hiện thực. Vì vậy bữa cơm tiếp theo không biết khi nào mới đến.



Otis sử dụng khứu giác nhạy bén của bản thân, cố gắng tìm kiếm đồ ăn. Trong lúc còn đi ngang qua động thở, nó mặc kệ Kiều Thất Tịch hưng phấn, không hề dừng lại.



Otis..



Kiều Thất Tịch có chút đáng tiếc mà nhìn cái động thở kia, có trong chốc lát không biết có nên tiếp tục đi theo đối phương hay không, cậu thật sự đói bụng.