Người Tình Không Đúng Lúc

Người Tình Không Đúng Lúc - Chương 7-2




"Bồi Vũ. . . Em sẽ không mang thai. . . . . ." Thẩm Uất Lam vòng tay ôm chặt cổ Vu Bồi Vũ, hai đầu gối tách ra một khoảng cách tuyệt vời, để hai bàn tay của anh dễ dàng đi vào thăm dò.



“Vì sao lại không? Anh hoài nghi một ngày nào đó anh sẽ trút đầy người em…” Vu Bồi Vũ cười khẽ, ngón tay xoa xoa cánh hoa của cô bên ngoài quần lót.



Thẩm Uất Lam nhẹ giọng thở gấp. “Em luôn uống thuốc ngừa thai, Bồi Vũ…”



Thuốc ngừa thai? Động tác vuốt ve cô của Vu Bồi Vũ cứng đờ, nhìn ánh mắt sâu đen của cô tràn đầy hoang mang.



“Uất Lam, có phải trong lúc vô tình, anh đã biểu hiện không muốn kết hôn với em hay là không muốn em bé hay không?”



“Không có.” Thẩm Uất Lam lắc đầu. “Em chỉ là cảm thấy, trước khi em trả xong nợ cho anh, chúng ta không thích hợp có em bé…”



Vu Bồi Vũ lập tức nhướng cao mày, biểu đạt sự bất đồng ý kiến vì những lời nói này.



Thẩm Uất Lam nhẹ nhàng nói tiếp. “ChezVous cần dùng tiền, em lại không thể dùng hoài tiền của anh. l€*quɣ*đƟɳ Đừng nói về sau em có thể phấn đấu giúp anh kiếm tiền hay không, ít ra em phải hoàn trả tất cả khoản nợ em mượn anh trước kia, không nên liên lụy anh…”



“Uất Lam, anh chưa từng cảm thấy em liên lụy anh.”



“Nhưng mà em lại cảm thấy có. Mỗi ngày em đều tính toán mình còn nợ anh bao nhiêu, em muốn làm sao mới có thể giúp được anh. Em thật sự không muốn trong lúc anh đang gặp khó khăn, em lại gia tăng gánh nặng cho anh. Nếu như em có thể kiếm thêm chút tiền…”



Tiền! Tiền! Lại là tiền! Đột nhiên Vu Bồi Vũ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.



Anh trai của anh cả ngày túm lấy anh đòi tiền! Thẩm Uất Lam liều chết ôm thêm công việc, cũng vì tiền!



Anh thừa nhận lúc có tiền cũng tốt, nhưng hôm nay anh thật sự nghe đủ lắm rồi!



“Kiếm nhiều tiền một chút, trả hết nợ cho anh thì sao đây? Sau khi trả hết tiền rồi thì em sẽ bỏ lại anh, phủi đít mà đi à?” Đột nhiên Vu Bồi Vũ nhớ tới lời nói trước đây của lgl.



Lgl nói, khi anh đã không còn đồng cảm với cô nữa thì tình yêu giữa bọn họ cũng sẽ không còn. Như vậy, Thẩm Uất Lam đối với anh là như thế nào?



Ân tình hết rồi, coi như xong, chẳng lẽ tình yêu cũng tan vỡ hay sao?



“Bồi Vũ, anh biết rõ ý em không phải như vậy. Em chỉ là…” Không muốn tạo thành gánh nặng cho anh.



Cô sợ mình trở thành gánh nặng của Vu Bồi Vũ, nhưng lại không biết Vu Bồi Vũ lại sợ cô không phụ thuộc vào anh.





“Được rồi, đừng nói nữa.” Vu Bồi Vũ xoa mi tâm đau nhức, huyệt Thái Dương co rút từng trận đau đớn, chỉ muốn kết thúc đề tài này một cách nhanh chóng. “Em muốn nhận bản thảo phiên dịch, hay làm những thứ khác cũng được. Anh chỉ muốn em biết tự chăm sóc bản thân mình cho thật tốt, hiểu không?”



“Em biết rồi. Bồi Vũ, nhưng mà, em không phải bởi vì…” Thẩm Uất Lam vội vàng như muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Vu Bồi Vũ đang tâm phiền ý loạn cứng rắn cắt ngang.



“Anh mệt rồi, Uất Lam, có gì thì ngày mai chúng ta bàn tiếp! Trễ lắm rồi, anh phải trở về, em cũng nên đi ngủ sớm chút đi.”



“Bồi Vũ…”



“Nghe lời, ngoan.”



Bộ dáng mệt mỏi và u buồn của anh khiến Thẩm Uất Lam muốn giải thích thêm gì đó lại im bặt. Cô lấy áo khoác giắt trên tường đưa cho anh, tâm sự nặng nề tiễn anh ra tới cửa.



“Đi ngủ sớm một chút.” Vu Bồi Vũ xoay người lại dặn dò.



“Dạ… Đi đường cẩn thận, ngày mai gặp lại.”



Một giây trước khi Vu Bồi Vũ khép cửa lại, đột nhiên Thẩm Uất Lam thò người ra ngoài, hôn một cái lên môi anh, hùng dũng nói một câu.



“Bồi Vũ, trừ khi anh không cần em nữa, nếu không em sẽ tuyệt đối không rời anh nửa bước, anh biết không?”



“Biết.” Vu Bồi Vũ cười khổ, sau khi hôn trả lại cô, nhẹ giọng đóng cửa lại.



Tại sao đêm xuân hơi nước thấm lạnh mà anh lại cảm thấy nóng nảy phập phồng?



Trái tim nặng nề.



Sau khi Vu Bồi Vũ bỏ đi, Thẩm Uất Lam rửa chén dĩa, ngồi trước bàn ăn buồn bã thẩn thờ.



Thật ra chỗ đứng của cô và Vu Bồi Vũ không ngang hàng nhau, cho nên cô mới có cảm giác nền tảng tình yêu của bọn họ không vững chắc.



Cô gấp gáp muốn trả lại tiền, anh vội vả ngăn cản cô trả lại tiền. Giống như cô và Vu Bồi Vũ không tìm được một điểm thăng bằng giữa bọn họ.



Hai người bọn họ giống nhau như thế, nhưng lại không giống nhau chút nào.




Vu Bồi Vũ mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp gặp khốn cảnh, có một đám nhân viên cùng lui cùng tiến với anh vượt qua. Anh quý trọng tình cảm của các nhân viên trong lúc hoạn nạn, cảm nhận được trên thế giới này có thứ còn quan trọng hơn cả tiền bạc. Vì vậy anh mới có được tính tình khiêm tốn, dịu dàng, ấm áp và tràn đầy tình thân.



Mà cô, trong một đêm mất hết người thân, lưng mang món nợ khổng lồ, thật vất vả lắm mới được ở nhờ bác hai, rồi lại gặp phải bộ mặt hạ lưu dơ bẩn của Thẩm Trọng Kiệt…



Cô lẻ loi không nơi nương tựa, ngước mắt không ai giúp đỡ. Thậm chí sau khi được Vu Bồi Vũ ra tay giúp đỡ, đối với tiền bạc, cô vẫn còn cảm giác không an toàn khó có thể phai mờ. Chỉ vì trong lòng cô khắc sâu tình cảnh khó khăn mà cô đã rơi vào vì sự nghèo khó.



Làm sao cô có thể quên dễ dàng như thế? Tại sao cô có thể để Bồi Vũ xóa bỏ giấy nợ giữa bọn họ một cách dễ dàng chứ? Anh đã ban cho cô một ân tình lớn như vậy, là anh đã kéo cô ra khỏi vũng bùn sâu không thấy đáy…



Cô không có cách nào trơ mắt nhìn Vu Bồi Vũ bị anh trai của anh khi dễ. Nhưng chỉ ở nhà điều dưỡng thân thể mỗi ngày, cô thật không biết làm gì khác cho anh.



Rõ ràng cô vì anh! Tại sao vẻ mặt vừa rồi của Vu Bồi Vũ lại khiến cô khó chịu như vậy?



Tại sao anh có thể nói sau khi cô trả xong hết tiền thì sẽ phủi đít mà đi?



Chẳng lẽ Vu Bồi Vũ cũng giống như cô, đối với phần tình cảm không dễ được này rất cẩn thận, không thể xác định cũng như không có cảm giác an toàn sao?



Leng keng!



Tiếng chuông cửa lại vang lên.



Bồi Vũ? Anh quên đồ sao? Hay là anh cũng khó chịu giống như cô, muốn trở lại nhìn cô?




Thẩm Uất Lam vội vàng chạy ra cửa, bước chân chất chứa quá nhiều mong đợi và hi vọng nên đã sớm quên đi Vu Bồi Vũ có chìa khó dự phòng, hoàn toàn không cần bấm chuông cửa.



"Lam Lam, đã lâu không gặp!"



Phản ứng đầu tiên của Thẩm Uất Lam là đóng sập cửa lại, nhưng tốc độ của cô còn kém xa người đàn ông ngoài cửa lợi dụng ưu thế vóc dáng của mình xông vào——



Thẩm Trọng Kiệt?!



"Anh tới đây làm gì? Anh đi ra ngoài! Đi ra ngoài nhanh lên!” Thẩm Uất Lam liều mạng ngăn cản Thẩm Trọng Kiệt. Không phải anh ta bị ở tù sao? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Tại sao anh ta biết cô ở chỗ này?



“Đi ra ngoài? Lam Lam, anh còn chưa đi vào!” Thẩm Trọng Kiệt cười bỉ ổi. Anh ta biết Thẩm Uất Lam không ngốc nghe không hiểu lời nói hai nghĩa của anh ta. Anh ta dễ dàng chen vào khung cửa, đá một cú lên cửa chính!




“Anh…” Thẩm Uất Lam lùi về phía sau vài bước, ánh mắt sợ hãi.



Trên người Thẩm Trọng Kiệt toàn là mùi rượu, hay là mùi thuốc gì đó. So với trước kia, ánh mắt của anh ta càng thô bỉ hơn, khiến cô sợ hãi.



Thẩm Uất Lam cân nhắc tình thế nhanh chóng. Điện thoại thành phố cách cô quá xa, ống nói liên lạc trực tiếp với cảnh vệ dưới lầu lại ở phía sau Thẩm Trọng Kiệt. Không chút nghĩ ngợi, cô xoay người lấy điện thoại cầm tay Vu Bồi Vũ để lại cho cô trước đó không lâu.



Thẩm Trọng Kiệt bước nhanh đến gần, giựt điện thoại trong tay cô vứt sang một bên, vây cô ở góc tường, lấy tay bịt miệng cô lại.



“Lam Lam, anh thật sự nên cảm ơn em. Nếu không phải bởi vì anh một lòng nghĩ tới anh chưa từng hưởng thụ qua em, ráng dằn lòng nhẫn nhịn biểu hiện thật tốt trong ngục, tội xúc phạm ba năm chưa tới hai năm đã được tạm tha…”



Thẩm Trọng Kiệt phun hơi thở ghê tởm lên mặt Thẩm Uất Lam, khiến cô muốn ói.



“Lam Lam, em không biết anh đã theo em bao lâu rồi… Thường thường ra vào chỗ này chỉ có ông chủ của em thôi mà phải không? Chậc! Lam Lam, em lên giường với ông chủ, em thật phóng…”



So với năm đó, tại sao sức lực của người đàn ông này dường như lại mạnh hơn nhiều?



Thẩm Uất Lam thử mấy lần, nhưng đều không thể thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta. Vì vậy đột nhiên cô dùng trán của mình đập trúng cằm của anh ta. Lợi dụng lúc anh ta bị đau, buông tay ra, cô đá mạnh lên chỗ hiểm của anh ta rồi xông về phía cửa.



Cô tự nhận mình hành động rất nhanh, nhưng lại không nghĩ tới mái tóc dài của cô lại bị kéo giựt lại trong nháy mắt! Cô bị kéo lui về phía sau, lảo đảo ngã xuống đất. Ngay sau đó, cô liên tiếp nhận được mấy bạt tai nóng rát mặt.



“Mẹ mày! Cái con kỹ nữ này rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt!”



Một luồng choáng váng lan tràn trên mặt Thẩm Uất Lam. Cô nghe được tiếng Thẩm Trọng Kiệt xé rách quần áo của cô. Cái tên đàn ông hạ lưu ghê tởm đè trên người cô, vừa hôn vừa liếm lên cổ lên ngực cô. Thậm chí cô còn cảm giác bên dưới của hắn bộc phát, muốn chen vào giữa đùi cô.



Ra sức giẫy dụa, tầm mắt của Thẩm Uất Lam chợt phát hiện một vật trong tầm tay với —— máy quét nhà! Đó là máy quét nhà hình mâm tròn mà lúc trước Vu Bồi Vũ đặc biệt mua cho cô vì thấy cô quét dọn cực khổ.



Không chút nghĩ ngợi, cô cầm nó lên, liều mạng đập loạn lên ót của Thẩm Trọng Kiệt!



Cô không biết rốt cuộc mình đã đập Thẩm Trọng Kiệt mấy cái, chỉ biết mình dùng toàn bộ sức lực, cho đến khi Thẩm Trọng Kiệt nằm xụi lơ trên mặt đất, cô mới giống như vừa bị rút hết năng lường, đẩy cơ thể Thẩm Trọng Kiệt sang một bên, vẻ mặt ngơ ngác ngồi nguyên tại chỗ…



Anh ta chết rồi sao? Đột nhiên không hiểu sao Thẩm Uất Lam cảm thấy hốt hoảng, muốn đưa tay ra kiểm tra hơi thở của Thẩm Trọng Kiệt, nhưng rồi lại sợ hắn đột nhiên nhảy dựng dậy…