Người Tình Không Danh Phận

Chương 9




Lời của Thục nói ra cứ văng vẳng trong đầu Cường, dù rằng đã cúp máy từ lâu. Hải đã đưa Cường về nhà riêng của mình. Anh ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, chẳng biết bản thân đang nghĩ gì.

Thục nói thế là có ý gì đây? Cô ấy vì sao lại muốn cùng anh ra nước ngoài chứ? Bỏ lại tất cả mọi thứ ở đây sao?

Cường không thể hiểu sao Thục bỗng dưng lại muốn vậy. Dù có suy đoán đến bao nhiêu phương án anh cũng không thể lý giải nổi. Có lẽ là do, Thục muốn đưa anh đi, tách anh cách xa ra khỏi những chuyện này, và cách xa khỏi Nhung.

Nghĩ đến đó, Cường nghẹn ngào thở hắt ra một tiếng. Đó thật ra cũng không phải chuyện gì xấu, vì vốn dĩ anh cũng đã muốn đưa Nhung rời khỏi đây, đẩy cô ra xa khỏi mình để không phải khổ sở.

Thế nhưng, chẳng có gì có thể đảm bảo rằng, nếu như anh và Thục rời đi, thì Nhung cũng sẽ được yên thân. Thục đã thề rằng cô không phải người hại Nhung, nếu điều đó là sự thật, thì việc anh đi hay ở lại có gì quan trọng chứ? Rõ ràng, việc bỏ lại Nhung ở đây mới khiến cô ấy rơi vào nguy hiểm.

Cường siết chặt nắm tay, đầu anh đau nhức không thôi. Cường vung tay lên tự đấm vào đầu mình mấy cái để chặn bớt cái cảm giác ong ong trong đầu này. Những suy nghĩ bó nghẹt lấy cơ thể anh khiến cho anh không sao thở được. Anh phải làm sao đây, rốt cuộc thì anh phải làm thế nào mới tốt?

Hải đứng trong bếp nhìn ra, tay vẫn đang khuấy cốc nước gừng để đưa cho Cường, giúp anh bình ổn tâm trí. Nhìn bộ dạng thảm hại đó của Cường, Hải nhíu mày. Rốt cuộc là Thục đã nói chuyện gì với Cường chứ? Dường như là một điều kiện nào đó, vì khi nãy, cậu đã nghe thấy Cường nói “đồng ý”. Chắc hẳn nó có liên quan đến Nhung, nếu không thì Cường đã chẳng rối loạn lên như thế này.

Có lẽ cậu nên tự mình tìm đến Thục để hỏi cho ra nhẽ.

Người tình không danh phận (Phần 9)-1

Cô từng nghĩ là chỉ cần mình hi sinh tất cả thì sẽ đổi lại được một cơ hội, một ánh nhìn hay chút tình cảm từ phía Cường. Nhưng hóa ra, đến giờ cô vẫn chẳng có gì.

***

Không biết là bao lâu rồi Cường không nhìn thấy mặt Thục, dù rằng rõ ràng cô là vợ anh. Khi Cường về đến nhà thì Thục đã chờ sẵn ở phòng khách. Cô thậm chí còn bày biện sắn nước trà và đồ ăn nhẹ, cứ như thể cô là chủ, còn anh mới là khách ở đây vậy. Cường không mấy quan tâm đến chuyện này, cảm giác của anh đối với cô, vẫn chỉ luôn là xa cách và có lỗi.

- Anh ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện. - Thục chỉ về phía ghế sô pha đối diện.

Cường chần chừ một lúc lâu rồi cũng ngồi xuống.

- Nhung đang ở đâu?

Anh vội vã hỏi. Thục cảm thấy hơi chút xót xa trong lòng.

- Vừa mới về, còn chưa hỏi thăm em được câu nào. Không ngờ điều đầu tiên mà anh nói lại là Nhung.

Thục oán trách, rầu rĩ cụp mắt xuống. Cô từng nghĩ là chỉ cần mình hi sinh tất cả thì sẽ đổi lại được một cơ hội, một ánh nhìn hay chút tình cảm từ phía Cường. Nhưng hóa ra, đến giờ cô vẫn chẳng có gì. Tình yêu vốn không phải là thứ mà chỉ cần muốn là có thể cân đo và đổi chác.

- Đó không phải lý do em muốn gặp anh sao? - Cường nói thẳng. Anh không buồn giấu diếm lý do mà mình đến đây nữa.

- Đúng là anh rồi nhỉ, vẫn luôn đối với em lạnh lùng như thế. Em biết, anh thích Nhung.

Cường mím môi, không nghĩ rằng Thục sẽ nói thẳng thế này.

- Ừ. - Vì Thục đã ngửa bài, Cường cũng không muốn trốn tránh nữa. - Anh xin lỗi, vì đã cưới em mà chẳng có chút tình cảm nào.

Lời nói của Cường như nhát dao xoáy sâu vào tim Thục. Biết là một chuyện, đích thân nghe thấy Cường nói nhưng câu đó lại là một chuyện khác.

- Được. Vậy em cũng không vòng vo nữa. Em cũng thích anh. Em và cô ấy anh chỉ được chọn một thôi. Đi cùng em, thì Nhung được cứu.

Cường bất giác đổ mồ hôi lạnh. Anh không hiểu vì sao Thục lại nhất định phải làm như thế. Nếu như đã không có tình yêu, hà cớ gì cứ phải làm khổ bản thân mình, trói buộc mình bên cạnh một người lạnh lẽo. Nhưng Cường cũng hiểu, anh không còn lựa chọn nào khác. Tuy nói là hai, nhưng anh chỉ có một bước đi duy nhất mà thôi.

- Nhung ở đâu? Anh đưa cô ấy về rồi đi với em.

- Không cần. Em tự có cách. Anh chỉ cần chuẩn bị để rời khỏi đây thôi.

Thục nói xong thì đứng dậy bỏ đi. Cường vội vàng túm lấy tay cô, kéo giật lại. Thục sợ rằng mình không nhịn được nữa. Cô cũng không hiểu sao mình cứ phải cố chấp như thế này. Cô chỉ cần có được Cường ở bên cạnh mình, những thứ khác tạm thời không quan tâm đến nữa.

- Anh làm sao mà...

Thục vung tay ra khỏi Cường. Cô không ngoái lại nhìn anh, chỉ nói xong rồi rời đi.

- Anh không tin em ư? Nhưng anh chỉ còn mình em thôi.

Cường cắn răng, chưa bao giờ anh lại thấy mình vô dụng đến thế.

***

Hải chuyển cho Thục cốc nước. Nhìn chị dâu nước mắt ngắn dài, cố gắng kìm nén để không bật khóc, cậu cũng thấy khó xử.

- Chị gặp tôi là vì chuyện gì?

Thục hít múi một hơi, lấy khăn giấy trên bàn để lau mặt.

- Có một vài chuyện muốn cho cậu biết, cũng cần cậu giúp, và cũng là tôi muốn giúp cậu.

Hải nhíu mày, không hiểu Thục đang định nói đến điều gì.

- Tôi biết cậu yêu Nhung. Tôi sẽ giúp cậu có được Nhung, và cả gia đình này nữa.

- Cả gia đình? Chị muốn nói gì mới được chứ? - Hải ngạc nhiên, nhướn mày. Ý Thục là gì đây?

Thục lấy ra hai file tài liệu, đưa cho Hải.

- Cậu cứ từ từ xem, rồi tôi sẽ giải thích.

Hải nhìn Thục đầy hoài nghi, rồi cũng mở tài liệu ra xem. Càng đọc, cậu càng không thể nào tin được vào mắt mình. Những con chữ trên giấy tờ cứ nhảy múa như trêu ngươi cậu.

- Đây là gì? - Hải run rẩy chĩa cái tờ xác nhận về phía Thục.

- Như những gì cậu đọc đó. Cậu và Cường, vốn là phải đổi vị trí cho nhau. Gia sản mà Cường đang kế thừa, vốn dĩ là của cậu.

Trong phút chốc, tất cả những thắc mắc của Hải dường như được phá bỏ. Cậu ngỡ ngàng nhận ra, lý do vì sao mà mẹ lại đối xử với cậu lạnh nhạt và ghét bỏ đến thế. Thì ra, cậu vốn không phải con của bà.

Người tình không danh phận (Phần 9)-2

Cậu ngỡ ngàng nhận ra, lý do vì sao mà mẹ lại đối xử với cậu lạnh nhạt và ghét bỏ đến thế. Thì ra, cậu vốn không phải con của bà.

Hải run lên. Bao nhiêu năm qua chịu đựng và oan ức, rốt cuộc cậu đã làm gì sai để mà phải gánh chịu ấm ức như vậy? Đột nhiên mọi thứ cứ như đảo lộn. Hải bần thần ngồi yên tại chỗ, đôi mắt nhìn Thục trân trân nhưng lại chẳng có tiêu cự. Hai bàn tay cậu đã đầy mồ hôi.

Lòng người quả nhiên ghê rợn và thâm sâu đến thế ư?

- Vì sao chị lại nói chuyện này cho tôi?

- Vì tôi cần cậu giúp. Tôi sẽ trả lại cho cậu mọi thứ, đưa anh họ cậu rời khỏi đây. Cậu phải cứu Nhung, và ngồi lại vào vị trí của anh ấy. Đó là phương án tốt nhất cho tất cả chúng ta.

Thục giải thích. Kế hoạch nghe thì có vẻ đơn giản nhưng lại khó khăn vô cùng. Cứu Nhung ư, lấy lại mọi thứ ư? Bằng cách nào đây? Bà Tuyết sẽ để yên cho cậu và Thục thực hiện cái kế hoạch này hay sao?

- Có thật đó là cách tốt nhất? - Hải thì thào. Thục cúi đầu xuống. Chính cô cũng không biết, nhưng đó là cơ hội duy nhất hiện giờ mà bọn họ có được.

- Không thử thì làm sao biết có được hay không?

Hải nhíu mày, ngẫm nghĩ một hồi lâu. Chuyện quan trọng trước mắt không phải là mấy cái mối quan hệ rắc rối giữa họ. Hải không cần tiền bạc hay địa vị. Điều cậu cần làm là cứu Nhung khỏi đây trước rồi mới có thể tính tiếp. Cuối cùng, cậu hướng đến Thục, gật đầu một cái.

Thục cũng thở phào nhẹ nhõm. Chuyện sắp tới, kế hoạch này của họ có thành công hay không, Thục cũng không dám chắc. Có lẽ phải chờ vào vận may của tất cả mọi người. Thục cúi chào Hải, rời đi. Cô phải đi đặt vé máy bay, chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, để còn đưa Cường rời khỏi đây.

Ở cái bàn kế bên, Cường cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt lấy cốc nước đến mức gần như sắp bóp vỡ nó. Những lời vừa rồi của Thục và Hải, anh đã nghe không sót một chữ nào.

Bí mật của bà Tuyết không thể giấu được, tất cả mọi người đều đã biết. Hải dường như bình tĩnh hơn cả Cương, cậu gác chuyện này sang một bên để cứu Nhung. Còn Cường thì sao? Anh sẽ đối mặt với tin tức này thế nào?

Còn Nhung, cô có thể tự cứu lấy mình không? Hay cô sẽ vẫn là kẻ thụ động và làm theo lời người khác, mãi mãi để cho người ta điều khiển mình?