Người Tình Của Tổng Giám Đốc Đài Truyền Hình

Người Tình Của Tổng Giám Đốc Đài Truyền Hình - Chương 17-1: Tình huống bất ngờ




Edior: Sanni94



"Tĩnh… em thật sự không thể suy xét cho anh một chút hay sao?" Sau khi hoàn thành một tiết mục, Lý Sấm tìm được một cơ hội tiếp cận với Quan Tĩnh, lại hỏi thêm một lần! Chỉ là lần này hỏi theo hướng có chút vui đùa, mà vui đùa cũng chỉ là vì anh muốn che dấu sự khẩn trương cùng xấu hổ của mình!



"Ha ha…" Quan Tĩnh cười đáp lại câu nói của anh. Ý tứ chính là 'Đúng' . Hiện tại cô đương nhiên không có khả năng chấp nhận người khác theo đuổi, bởi vì Tưởng Vũ Hàng đối với cô rất tốt! Trước đây cô là người rất bạc nhược, rõ ràng nói sẽ không tha thứ cho anh, nhưng mà chỉ cần anh đối xử với cô tốt một chút, cô liền lập tức sẽ quyết một lòng!



Ha ha, cô cũng không có biện pháp nào đối với chính mình nữa! Cho nên, cô chỉ có thể mỗi ngày đều khẩn cầu ông trời, có thể khiến cho Tưởng Vũ Hàng mãi mãi yêu cô, mãi mãi yêu cô đi!



"Ai ôi, em có thể nói cho anh biết, tình địch của anh là ai hay không?" Hai tay Lý Sấm bỏ vào trong túi quần, khuôn mặt càng ngày càng co rút lại, càng ngày càng khó coi! Bình tĩnh mà xem xét điều kiện của anh thật sự rất không tồi, bộ dáng đẹp trai. Đây chính là sự công nhận của một đám con gái từ tiểu học, trung học, đại học đối với anh. Năng lực công tác tốt, điều này anh đã được lãnh đạo tán thưởng nhiều lần!



Mà còn anh còn cảm thấy bản thân mình cũng có giá trị, tuổi trẻ đầy hứa hẹn! Nếu anh đem ông bố có tiền và bà mẹ có quyền ra, anh lại càng thêm hoàn mỹ đúng không? Có năng lực hấp dẫn một xe phụ nữ yêu mến mình?



Đã đủ tư cách theo đuổi đại mỹ nữ của đài MBS này rồi chứ.



Từ trước đến nay anh chưa từng thích phải đá vào cánh cửa thép, nhưng tại sao vì người phụ nữ ở trước mắt mà anh lại thích đá vào cánh cửa thép đến sưng cả chân như vậy? Đúng vậy, anh nhất định phải biết được tình địch của mình là ai, không thể thua một cách không rõ ràng như vậy được!



Vẻ mặt Quan Tĩnh giả bộ mờ mịt nhìn anh, chậm chạm lắc đầu."Không có tình địch, làm gì có chuyện tình địch?"



"Ha ha, em vẫn còn không muốn nói cho anh biết? Nói đi, em liền nói cho anh biết người này là ai vậy. Anh lấy nhân cách của anh cộng thêm cả ba mẹ của anh làm đảm bảo, anh nhất định sẽ không nói lung tung!"



Quan Tĩnh quay đầu bật cười, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đàn ông Bát Quái cũng không chiêu chọc phụ nữ nha... "



"Dù sao em cũng không thích anh, anh là bình nứt không sợ bể, cũng không sợ em chán ghét thêm một chút đâu! Nói đi, người đàn ông đó là ai vậy, thần bí như vậy?" Anh tiếp tục hỏi vẻ đầy hiếu kỳ!



Cô đáp lại nửa đùa, nửa thật, nói. "Hiện tại thật sự em không thể nói, có điều là chờ đến ngày nào đó em mặc trên người bộ áo cưới, nhất địnhsẽ phát thiệp mời cho anh. Đến lúc đó anh nhất định phải đưa hồng bao thật lớn tới cho em đấy...!"



"Đúng là một người phụ nữ đã tuyệt tình lại còn tham lam, anh thật giống như nhìn lầm em mất rồi? Chậc chậc, không chấp nhận anh theo đuổi, vậy mà còn đòi tiền mừng của anh?" Lý Sấm kinh ngạc, nheo ánh mắt lại, như là muốn một lần nữa, nhìn lại cô một lần thật kỹ!



"Ha ha…" Quan Tĩnh cười ra thành tiếng! Đúng thế! Có phải trước kia anh không có mang kính sát tròng ra ngoài không?" Cô thản nhiên thừa nhận cô là người tuyệt tình lại ích kỷ. Ha ha, bởi vì tình cảm của cô, chỉ có thể dành cho một mình người đàn ông kia!



"Ha ha, chúc em có thể hạnh phúc!" Lúc này, Lý Sấm thu lại câu nói đùa, rất thật tâm chúc phúc cho cô.



"Cảm ơn anh!"



Khóe miệng anh cong lên, bộ dáng quay lại nói đùa: "Anh nguyền rủa người đàn ông cướp đi trái tim của em, mỗi ngày sáng sớm ra cửa đều giẫm lên phân chó, xui xẻo cả đời!"



"Phi phi phi…" Quan Tĩnh vội vàng nhổ nước miếng, che lấp luôn lời nói xui xẻo kia đi. "Không thể được, như vậy không phải anh đang nguyền rủa em hay sao?"



"Nếu như hiện tại em muốn đổi ý đi theo anh, vậy em sẽ may mắn cả đời đó! Đêm qua Ngọc đế ca ca đã báo mộng cho anh, nói ai có thể gả cho anh, thì tương lai sẽ là Tổng Thống phu nhân đó...!" Anh cười gian!



Quan Tĩnh dùng khóe mắt trừng lại anh, trào phúng hỏi: "Anh xác định là Ngọc đế, mà không phải Diêm vương?"



*************** phân cách tuyến *************



"Hắt xì - - hắt xì - - hắt xì - -" Tưởng Vũ Hàng đang ở phê duyệt văn kiện, bỗng nhiên nhảy mũi ba lần!



Một nhớ, hai mong, ba nói xấu!




Uh`m, là ai đang nói xấu anh vậy!



Lấy ra hai tờ khăn giấy, anh nhanh chóng lau sạch vô số ánh sao lấp lánh trên mặt bàn. Đây là thứ ghê tởm cực kỳ!



Nhìn đồng hồ trên cổ tay, ừm, hôm nay giống như có chuyện gì? Là chuyện gì vậy nhỉ? Trong tiềm thức của anh vẫn dự đoán được hôm nay giống như có chuyện gì đó cần anh nhớ ra, nhưng tới cùng là chuyện gì, thì anh đã quên mất rồi !



Không có biện pháp nào, hai ngày này công việc của anh quá bận. Trên cơ bản 1 phút phải làm thành 2 phút để sử dụng.



Đang lúc anh muốn nhấn nút điện thoại bàn hỏi thư kí, thì di động ở trên mặt bàn rung lên rì rì cùng với tiếng nhạc phát ra!



Nhìn đến cái tên quen thuộc, khóe miệng của anh không tự giác cong lên, nhấn nút nghe. "Alo, có chuyện gì vậy? Lúc nàysao lại gọi điện thoại cho anh?"



Ngồi ở khu làm việc Quan Tĩnh cúi thấp mặt xuống, nhưng vẫn không che dấu được vẻ mặt ngọt ngào của cô. Lúc này trong cặp mắt cô đều đã chứa đầy tình yêu của người phụ nữ đang hạnh phúc. "Anh có nhớ gì hay không?"



Cô vừa hỏi đến, Tưởng Vũ Hàng thật sự không biết mình phải nhớ cái gì, anh im lặng suy nghĩ không tiếng động!




Điện thoại kia một lúc lâu không có phản ứng. Cô đã nghĩ đến khẳng định là anh đã quên rồi. "Hôm trước em đã hẹn anh, hôm nay chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, anh quên rồi sao?" Trước còn nói cả ngày, nhưng sáng sớm hôm nay vẫn còn tới đây làm một chương trình. Hiện tại đã gần giữa trưa rồi !



Bất quá, như vậy cũng tốt, họ có thể cùng nhau vụng trộm rời khỏi MBS!



Anh bỗng nhiên tỉnh ngộ, khóe miệng cong lên lần thứ hai. "Thật xin lỗi, quả thật anh bận rộn nên bị quên mất rồi. Nhưng chuyện em nói chúng ta bên nhau một ngày thì anh còn nhớ rõ. Chỉ là anh lại quên mất là vào ngày hôm nay! Vừa rồi trong lòng còn suy nghĩ, hình như hôm nay có việc gì! Cám ơn em đã nhắc nhở anh!"



Sự thành thực của anh, khiến cho cô rất vui, mà anh cũng không còn dùng một đống chuyện lấy lệ với cô, để cô hôm nay cho cô leo cây nữa.



"Hiện tạiem đã nghỉ rồi !" Cô nói thẳng!



"Ha ha, tốt, vậy em đến bãi đỗ xe chờ anh được không?" Thời điểm nói chuyện, anh di động con chuột, tắt máy tính đi!



Suy xét vài giây cô vẫn là lựa chọn 'Không' ."Em vẫn nên đến giao lộ phía trước để chờ anh thì hơn. Bây giờ em đi ra luôn nhé!" Ở trong tòa nhà Đài Truyền hình này, người nào cũng là một đại bát quái, đều có được thiên lý nhãn (ánh mắt nhìn xa vạn dặm), và thuận phong nhĩ (tai thính nghe được cả tiếng gió thổi)!



Cô cũng không dám mạo hiểm, ít nhất hiện tại không phải là lúc bọn họ công khai!



"Tốt, hiện tại em đi trước đi!" Lúc này máy tính đã đóng xong, anh cầm cái chìa khóa lên! Anh nên chạy đến trước cô!



Quan Tĩnh vui vẻ cúp điện thoại, cầm lấy túi xách đi ra ngoài!



Nhưng ngay lúc đó thì cô nhìn thấy chủ nhiệm bên phòng tin tức cùng mấy đồng nghiệp vội vội vàng vàng chạy về hướng thang máy.



"Có chuyện gì vậy?" Quan Tĩnh nghi hoặc, hỏi với theo một đồng nghiệp!



Người kia đầu đội mũ lưỡi trai, trên người còn mặc quần áo đồng phục lên hình, hốt ha hốt hoảng nói: "Vừa rồi chị Vũ Nghê đang theo dõi phỏng vấn bắt được người bị tình nghi giết người, thì phát sinh nguy hiểm, hiện tại chị ấy đang ở trong bệnh viện, còn không biết có tình huống gì không!"



Trong lòng Quan Tĩnh căng thẳng, bạn thân bị xảy ra chuyện như vậy, thật sự là cô lo lắng gần chết. "Làm sao có thể xảy ra loại chuyện như vậy được? Bệnh viện kia tên gì?"



"Bệnh viện xxx… " Người đồng nghiệp kia nhanh chóng nói tên bệnh viện rồi đi nhanh vào thang máy!