Đôi mắt hoa đào ảm đạm kia, khi nhìn thấy cô bỗng nhiên từng chút từng chút nhuộm màu sắc.
Trên khuôn mặt gầy gò đẹp trai hiện lên một tia vui mừng, ngay cả trong suy nghĩ cũng tràn đầy nỗi nhớ nhung.
Thế giới giống như đột nhiên yên tĩnh, những người bên cạnh đều biến mất, trước mắt chỉ còn lại cô.
Hắn cứ đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm cô, hốc mắt đỏ hoe dần dần nhuộm đỏ đuôi mắt.
Cô... Không chết?
Cô... vẫn còn sống sao?
Hắn cảm thấy có chút không thể tin, nhấc bước chân cứng ngắc lên đi về phía Thư Vãn.
Thư Vãn thấy hắn đi tới, vội vàng muốn xoay người tránh đi, nhưng sau đó thấy hắn đi được vài bước lại bỗng nhiên dừng bước.
Đáy mắt hắn thu lại vẻ nhớ nhung, sắc mặt cũng dần dần lạnh xuống, mặt mày đã khôi phục lại vẻ rét lạnh như sương.
Thư Vãn nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn mình giống như đang nhìn một người xa lạ, sự lo lắng trong lòng cô cũng dần dần phai nhạt.
Quả nhiên hắn không thèm để ý sống chết của mình, cho dù nhìn thấy cô đã sống lại cũng chỉ là khiếp sợ một lúc, sau đó lại không hề có phản ứng gì.
Cô nhàn nhạt nhếch môi, không chút do dự xoay người đi về phía bàn xoay hành lý...
Khi bóng người cô biến mất trong đám người, Quý Tư Hàn mới từ từ bình tĩnh lại, nhìn về phía thuốc đang cầm trong tay.
Viên nén Zolpidem Tartrate, quả nhiên không thể uống nó nữa, triệu chứng nghiêm trọng đến mức ban ngày cũng xuất hiện ảo giác.
Chỉ là Thư Vãn trong ảo giác lần này không giống với những lúc khác...
Mái tóc xoăn ngang eo của cô cắt thành tóc ngắn, quần áo màu sáng cũng đổi thành màu đỏ tươi...
Khi hắn không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo giác, Tô Thanh từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, nói với Quý Tư Hàn: "Tổng giám đốc Quý, hình như tôi vừa nhìn thấy Thư tiểu thư..."
Quý Tư Hàn nghe thấy vậy, ngực hắn như bị bóp nghẹt lại, cơ thể cao lớn bất chợt đứng cứng ngắc tại chỗ.
......
Trì Nghiễn Châu vừa mới lấy vali ra khỏi bàn xoay thì thấy Thư Vãn đi tới.
Anh ta hơi nhíu mày: "Không phải bảo cô chờ ở bên kia sao?”
Giọng điệu của anh ta rất khó chịu, dường như đang trách cứ Thư Vãn không nghe lời.
Thư Vãn liếc mắt nhìn anh ta: "Tôi sợ anh lấy nhầm hành lý.”
Sau khi cô bỏ điện thoại vào túi xách nhỏ của mình, nhận lấy hành lý trong tay Trì Nghiễn Châu, đẩy và rời đi.
Trì Nghiễn Châu giơ chân, đá một cái hành lý lớn khác tới trước mặt Thư Vãn: "Cái này cũng giao cho cô.”
Thư Vãn:...
Cô âm thầm trừng mắt nhìn bóng lưng Trì Nghiễm Châu, đẩy hai cái hành lý cỡ lớn đi theo anh ra ngoài sân bay.
Sau khi ra khỏi sân bay, Thư Vãn trả lại cái hành lý cho anh ta: "Tôi muốn đi tìm bạn tôi, chúng ta chia tay ở đây đi.”
Trì Nghiễn Châu hơi nghiêng đầu, cúi đầu nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: "Cô cảm thấy tôi theo cô về nước là vì cái gì?”
Thư Vãn hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Tôi biết, nhưng tôi nóng lòng muốn đi tìm bạn tôi, anh cũng không thể đi theo tôi chứ?”
Trì Nghiễn Châu không để ý tới cô, dời tầm mắt nhìn về phía chiếc xe thương mại phóng nhanh bên ngoài sân bay.
Sau khi chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, Trì Nghiễn Châu hất cằm về phía cô: "Lên xe trước.”
Thư Vãn ngẩn người, Trì Nghiễn Châu gọi xe lúc nào vậy, còn gọi một chiếc xe công vụ xa hoa xa xỉ như vậy.
Sau khi tài xế xuống xe, cung kính khom lưng về phía Trì Nghiễm Châu: "Tổng giám đốc Trì, trên đường có chút tắc nghẽn, đã để cho anh chờ lâu.”
Trì Nghiễn Châu không thèm để ý xua tay, sau đó cho tài xế một ánh mắt.
Tài xế lập tức tiến lên nhận lấy vali trong tay Thư Vãn: "Cô Sơ, cô cứ giao hành lý cho tôi, mời cô và Trì tổng lên xe trước.”