Người Tình Của Lý Tổng

Chương 124




Thư Vãn thở dốc, cô dùng toàn bộ sức lực còn lại nghiêng đầu nhìn về phía Quý Tư Hàn đang chạy như bay.

“Anh...... Mau đuổi theo vị hôn thê của anh...... Mặc kệ tôi......”

Câu nói ngắt quãng như muốn lấy mạng của cô.

Cô cố hết sức, tựa vào ghế lái phụ, há to miệng hít không khí, nhưng làm thế nào cũng không giảm bớt được cảm giác khó thở.

Quý Tư Hàn nhíu mày, nhìn cô một cái nhưng hắn không trả lời, lạnh mặt không nói một lời nhanh chóng lái xe vào bệnh viện.

Thư Vãn thấy hắn ôm mình bước nhanh vào trong bệnh viện, vươn bàn tay nhỏ bé vô lực kéo áo sơ mi trắng của hắn.

"Tôi... không muốn đi bệnh viện..."

Những ngón tay của người phụ nữ chạm vào làn da lạnh như băng, phảng phất nhiệt độ cấp tốc rút xuống giống như nhiệt độ giảm đi nhanh trước khi chết, điều này khiến trái tim hắn đột nhiên run lên.

“Ngoan, nghe lời, trong bệnh viện có dưỡng khí.”

Sau câu trấn an, Quý Tư Hàn ôm chặt người phụ nữ trong lòng, lập tức đi đến phòng khám.

Người phụ trách bệnh viện đang theo dõi phòng khám, thấy Quý Tư Hàn tới, vội vàng nghênh đón.

“Quý tổng......”

“A Lan, bệnh tim, thiếu dưỡng khí!”

A Lan mặc áo blouse trắng, còn chưa kịp mở miệng chào đã bị Quý Tư Hàn cắt ngang.

A Lan nhìn người phụ nữ hô hấp đang khó khăn nằm trong lòng Quý Tư Hàn, vội vàng dẫn hắn đi đến phòng bệnh bên cạnh.

“Quý tổng, mời đi theo tôi!”



A Lan đẩy cửa phòng bệnh trống ra, để Quý Tư Hàn đặt người Thư Vãn lên giường bệnh, rồi nhanh chóng giúp Thư Vãn đeo mặt nạ dưỡng khí lên.

Dưỡng khí mới được hút vào, làm cho Thư Vãn giống như là con cá rời khỏi nước chợt được thả về hồ nước, lấy lại cuộc sống mới.

Cô cầm lấy mặt nạ dưỡng khí, liều mạng hít vào, trái tim hít thở không thông đến không thể hô hấp kia giờ mới được cung cấp dưỡng khí.

Quý Tư Hàn thấy sắc mặt cô khôi phục chút sức sống, sắc mặt căng thẳng của hắn mới dần dần lãnh đạm xa cách trở lại.

Hắn nhìn về phía A Lan đang làm kiểm tra cho Thư Vãn: "Cô ấy thế nào?”

A Lan lắng nghe tim Thư Vãn một lúc, cảm giác có gì đó không ổn.

“Sau khi cho cô ấy hít dưỡng khí để cô ấy tĩnh lại. Còn tình hình cụ thể, còn cần phải kiểm tra thêm.”

Thư Vãn có triệu chứng suy tim nhưng trước khi có kết quả kiểm tra, A Lan không dám nói lung tung trước mặt Quý Tư Hàn.

Quý Tư Hàn lạnh lùng hạ lệnh: "Kiểm tra tổng quát cho cô ấy.”

A Lan gật đầu: "Tôi ra ngoài sắp xếp trước.”

Thư Vãn đang hít dưỡng khí, nghe được hai người nói chuyện, cô cũng từ bỏ việc chống cự lúc nãy.

Dù sao bệnh của cô cũng không giấu nổi được nữa, mặc Quý Tư Hàn biết thì biết.

Sau khi A Lan rời đi, Quý Tư Hàn lấy di động ra gọi điện thoại cho Tô Thanh: "Hai việc, xóa camera khách sạn và chặn miệng Cố Cảnh Thâm.”

Tô Thanh cung kính đáp lại: "Vâng.”

Lúc này Quý Tư Hàn mới để điện thoại xuống, cúi đầu nhìn Thư Vãn: "Có bệnh tim sao không nói cho tôi biết?”



Thần sắc của hắn trước sau như một lạnh nhạt. Phảng phất không phải đang lo lắng bệnh tình của cô, mà là trách cứ cô tại sao phải giấu diếm.

Thư Vãn thấy bộ dạng lãnh đạm này của hắn, trong lòng cô gợi lên một chút gợn sóng, dần dần nhạt đi.

Cô giơ tay muốn tháo mặt nạ dưỡng khí xuống để nói chuyện, nhưng một bàn tay với những đốt ngón tay sắc nhọn đã nắm lấy cổ tay cô.

“Đừng cử động.”

Giọng nói dễ nghe của người đàn ông truyền đến bên tai, đánh vào trái tim Thư Vãn, lại khơi dậy vài tầng gợn sóng.

Cô kìm nén trái tim không bình thường kia lại, muốn khống chế tần suất đập lại bị người đàn ông đột nhiên cúi người xuống dọa cho nhảy nhanh hơn.

Thân thể cao lớn của Quý Tư Hàn, mang theo cảm giác ngột ngạt khiến Thư Vãn nhịn không được rụt cổ về phía sau.

Hắn lại hồn nhiên không phát giác, đem cô đè ở trên giường bệnh, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô, nhẹ giọng hỏi: "Còn có chỗ nào không thoải mái không?"

Quý Tư Hàn rất ít khi quan tâm cô như vậy, gần như có thể nói là chưa từng có, sự dịu dàng đột ngột này khiến Thư Vãn cực kỳ không thích ứng.

Cô dán lưng lên giường bệnh, sau khi kéo dài khoảng cách với hắn, lúc này cô mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Cô cúi thấp mi mắt nhỏ giọng nói: "Sau lưng......”

Bộ dáng đáng yêu điềm tĩnh,giống hệt như lúc cô đi theo hắn, như thể cô chưa từng thay đổi.

Đường nét lạnh lùng cứng rắn trên mặt Quý Tư Hàn, thoáng nhu hòa.

Hắn cởi áo khoác trên người cô, liếc nhìn sau lưng cô.

Ba vét đỏ sậm do gậy sắt đánh gần như hằn sâu vào da thịt.

Dường như có thể nhìn thấy vết nứt của xương, rất chói mắt.